Tình Khúc Vượt Thời Gian

Chương 5




Sau khi đã trải qua một trận đổi y phục gian nan nhất từ trước tới nay Khả Khả có một suy nghĩ là '' Ta rất muốn, rất muốn, rất muốn mặc đồ hiện đại a! Đơn giản, thoải mái, không phiền phức tầng tầng, lớp lớp ép ta khó thở như vậy.''

Lúc này nàng một thân thanh y, nhẹ nhàng mà tao nhã, tóc dài được búi đơn giản, cùng với khuôn mặt vô cùng khả ái của nàng khiến người vốn lãnh tính như hắn cũng thất thần mà nhìn.

Nàng lên tiếng đánh vỡ bầu không khí mờ ám này.
'' Ngươi cứu ta, còn cho ta ăn ở bá vương nơi này, có phải có ý đồ gì không?''

Hắn nhướng mi, tiếu tựa phi tiếu nhìn nàng.''Sao ngươi lại nghĩ ta có ý đồ?''

Nàng hất cầm, dáng vẻ 'Nhìn bổn cô nương xem, ta rất thạo đời.' cười tươi mà trả lời hắn.
'' Trên đời này ...ai lại đi tốt khơi khơi mà không có mục đích. ...Huống chi, ... lại là một tên khó ưa như ngươi.''

Nhíu mày, nội tâm hắn suy nghĩ.''Cái tiểu nữ nhân này,có phải thât là ở trong phật đường suốt 10 năm qua... ? Nếu vậy... làm sao có được tính cách hoạt bát như thế? Lại có vẻ hiểu thế nhân,... Chẳng lẽ Cố Tĩnh điều tra sai sau? Không có khả năng.''

Hăncứ từng bước, từng bước về phía nàng. Nàng theo bản năng hắn tiến một bước nàng cứ lùi một bước, hắn nhanh chónh đem nàng ép vào vách tường, nhìn nàng nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, thổi khí vào tai nàng.
''Tiểu nữ nhân!... Nàng nói thử xem.....ta.....khó ưa chỗ nào? Hử?''

''Ách'' Nàng chống tay trước đẩy eo hắn ra.''Ta nói...ta nói ...ngươi tiến sát vậy làm gì chứ?''

Nhìn mặt nàng đỏ lên, hắn càng cúi thấp người, thì thầm vào tai nàng.'' Tiểu nữ nhân... Ta....có thể hiểu là nàng đang thẹn thùng không?''

Nàng ngước mắt nhìn hắn.''Thật là con bà nó! Ngươi cao như vậy làm gì chứ ?'' Người nào đó thẹn quá hóa giận vội đổi chủ đề.

Nhưng rõ ràng sự thât là như vậy. Vóc người của hắn rất cao, nàng đứng thẳng lung cũng chỉ đến vai của ai đó thôi, vì vậy hắn muốn nói nhỏ phải cúi người xuống tạo thành hành động hết sức ám muội.

''Này, ta là Khả Khả, cũng đừng có kêu tiểu nữ nhân như vậy! Thật khó nghe !''

''Thật khó nghe sao? Ta còn tưởng .... nàng rất thích chứ!"

Hắn thẳng người, đối diên với cặp mắt trong suốt của nàng. ''Ta là Lãnh, Thiên, Kì! Nàng phải nhớ kĩ đấy, không cho phép quên.''