“Chị Runa, chị Runa, em ở đây nè!” Ngọc anh gọi
Hôm nay là ngày thi vào Học Viện Yến Kinh, người đông kinh khủng tuy là ngôi trường đa cấp nhưng vẫn có rất nhiều thí sinh thi vào đây mong muốn được học trong môi trương học tập tốt nhất, nhưng muốn thi vào đây không hề dễ.
“Ngọc anh,” Runa quay lại khi thấy có người gọi cô
“Chị Runa hôm nay thật là đông nha, nhìn đâu cũng toàn là người mà ai cũng mặt đăm chiêu hết ha”
“Ừh, bởi vì thi vào đây đâu có dễ”
“ Chị Runa, chúc chị thi tốt!”
“ Cảm ơn Ngọc anh” Runa mỉm cười
“Oa~ Chị Runa chị cười thiệt xinh nha, chị nên cười nhiều hơn so với vẻ mặt đăm
chiêu thường ngày đó”
“Được rồi, chuẩn bị tới giờ vào thi rồi”
Runa quay lưng chợt thấy phía xa có Max còn có Hà Phương đang đi tới, họ cũng học tại Học Viện Yên Kinh. Max cảm thấy như có người nhìn mình quay lại bắt gặp ánh mắt của Runa, nhưng rất nhanh cả 2 đều cùng quay đi chỗ khác.
*******
Tại võ quán lúc này mọi người vẫn đang luyện tập chăm chỉ, dù trận đấu trước võ quán không giành được giải quán quân nhưng vào đến vòng chung kết đã là ngoài mong đợi của bọn họ rồi. Bọn họ còn phải cố gắng thật nhiều mới có thể mong thắng được Lê Thị.
“Chị Runa mai chị dọn vào kí túc xá Yến Kinh à?” ngọc anh hỏi
“Ừ, chị ở đó cho tiện việc học”
“Vậy mai em xách đồ giúp chị, Hì”
“Được, cảm ơn” Runa mỉm cười đáp
--- ---------ta là dải phân cách đáng ghét---- ------ ----
Sau khi có kết quả thi vào học viện, Runa và Max chung lớp, còn có cả Sa Mạn Mạn của võ quán Cốt Bá. Hà Phương thì ở lớp chọn cùng với vị hôn phu của cô là Rer. Tất cả bọn họ đều chọn ở kí túc xá để tiện việc học tập.
Học viện Hoàng Gia Yến Kinh là ngồi trường có lịch sử lâu đời, bề ngoài nó hiện lên vẻ đồ sộ và cổ kính. Học viện Yến Kinh là nơi dành cho con em nhà quý tộc nên rất rộng lớn. Là ngồi trường đa cấp. Cấp 1-2-3 và đại học.
Gồm 7 dãy nhà: Dãy A1 là dành cho học viên tiểu học.
Dãy A2 là dành cho học viên trung học cơ sở. Dãy A3 là dành cho trung học phổ thông.
Dãy A4 là dành cho đại học. Đa số các học viên ở đây đều học từ tiểu học lên thẳng tới đại học vì tất cả mọi thứ về điều kiện học hành ở đây đều là tốt nhất.
Nhưng cũng có một số trường hợp vì lí do cá nhân mà chuyển khỏi học viện, về phần lí do thì đa số là do bị các học viên khác chèn ép, bắt nạt, đe dọa.
Dãy nhà B là khu thực hành-nghiên cứu, ở đó các học viên có thể thỏa sức nghiên cứu về mọi lĩnh vực: hóa học, điện tử, vật lí…… Với các thiết bị tân tiến nhất. Dãy nhà C là khu kí túc xá cho những học viên ở xa hoặc cho những ai muốn ở lại trường. Kí túc xá nữ tên là Yến Phụng, kí túc xá nam là Yến Hoàng
Học viện còn có khu nhà giải trí cho học viên bao gồm: bể bơi trong nhà Với diện tích 4.000m2 nằm dưới tầng hầm. Phòng Game với đầy đủ các game mới nhất và trang thị biết bị hiện đại nhất, cùng dàn âm thanh khủng không chê vào đâu được.
Đằng sau học viện còn có một khu rừng thông rất huyền bí và tuyệt đẹp, nhưng nghe nói đó là cấm địa của tất cả mọi người trong học viện, không một ai được bước chân tới gần nơi đó.
**********************
Kí túc xá Yến Phụng
“Oa, nơi này thật là rộng lớn quá chị Runa, lại còn rất đẹp nữa” Ngọc anh chạy qua chạy lại xem xét đủ thứ.
“ Ngọc anh, đừng chạy loạn nữa” Runa nói
“Mau giúp chị xách đồ lên phòng, rồi còn đi báo danh nữa” Runa nói. Sau khi nhận phòng kí túc tất cả học viên mới phải tập trung tại hội trường để nghe phổ biến nội quy học viện và một số điều cần biết.
“Runa, chị ở phòng nào?” Ngọc anh hỏi
“Phòng 206”
“Được ạ”
……….Vào trong kí túc, lên tầng……….
“Cảm ơn Ngọc anh, e cũng nên trở về đi, đã không còn sớm nữa” Runa nói với Ngọc anh
“ Hì, không có gì ạ, lần sau mời em đi ăn là được”
“Vậy em về trước, tạm biệt”
“Ừ, được rồi, đi cẩn thận”
***
Buổi tối sau khi đã sắp xếp xong mọi việc, Runa đi dạo quanh học viện, không hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới khu cấm địa rừng thông. Buổi tối nay rừng thông mang một vẻ âm u ma mị khác thường, khác hẳn so với vẻ đẹp ban ngày thường thấy.
*Soạt, vù*
Bỗng nhiên có một bóng đen xẹt qua trước mặt Runa cô giật mình lùi lại.
“Ai?” Runa hỏi lớn nhưng không có ai trả lời
Cô bước tiếp lại không thấy động tĩnh gì nữa. Khu rừng thông này cũng đến cả trăm năm tuổi rồi.
*Soạt, vù*
Bóng đen lại lướt qua mặt Runa
“AI? MAU RA ĐÂY, ĐỪNG Ở ĐÓ GIẢ MA GIẢ QUỶ!” Runa hét lớn
Bóng đen xuất hiện trước mặt cô, nhưng vì trời tối nên cô không nhìn rõ mặt người đó. Chỉ nhìn thấy dáng người dong dỏng cao. Cô thủ thế đề phòng bị tấn công.
“Người là ai? Có ý đồ gì?”
Runa nhìn bóng dáng có chút quen mắt nhưng không nghĩ ra là ai. Cô tiến lên tấn công bóng đen đó,
*Bụp*
cô đá trúng ngực đối phương, bóng đen né tránh nhưng không kịp.
*vút* *bụp*
cú đá của runa thập phần mạnh mẽ lao tới, cú đá xẹt qua mặt đối phương làm xước mặt hắn, nhưng đối phương chỉ phòng thủ chứ không có ý đánh trả, runa cảm thấy người này không có ác ý nên ngừng tấn công. Lùi lại lên tiếng hỏi
“Tại sao đi theo tôi?/”
Bóng đen không trả lời, chỉ nhìn nàng chăm chú sau đó rời đi thật nhanh, bí ẩn như lúc tới.
Runa cũng rời đi rừng thông, cô nghĩ nơi này thật có gì đó không ổn.
Về lại phòng kí túc lúc này lại thấy có thêm một người trong phòng, lúc nãy còn tưởng chỉ có mình cô ở phòng này. Nhìn kĩ thì thấy, đây chẳng phải là Sa Mạn Mạn hay sao?. Runa tiến vào chỗ của mình lấy nước uống suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, người kia thật kì lạ. Runa mải nghĩ không để ý thấy Mạn Mạn đang nhìn mình, cô để ý thấy Runa từ ngoài cửa nhìn runa với ánh mắt có chút phức tạp,bối rối. Tới lúc Runa quay lại Mạn mạn thu lại ánh mắt, cười tươi nhìn cô
“Chào Runa, tôi là Sa Mạn Mạn” Mạn mạn tươi cười nhìn cô.
“ Xin chào, tôi là Runa” Runa đáp
“ Chúng ta đã từng gặp nhau tại giải đấu, cậu còn nhớ tôi chứ?”
“Tôi nhớ”
“Từ nay chúng ta là bạn thân nhé. Hì hì”
“ Cậu mới đi đâu về à, bên ngoài trời tối lắm rồi, không nên ra ngoài muộn như vậy”
“ Tôi ra ngoài đi dạo”Runa trả lời rồi quay sang nhìn Mạn Mạn, thấy trên mặt cô có vết xước
“Mặt cậu làm sao vậy, bị thương rồi”
“ À…. Tôi không cẩn thận bị va vào cửa” Mạn mạn che chỗ bị thương ấp úng trả lời.
“Ồ, cũng muộn rồi, tôi ngủ trước đây”
“Ừ, chúc cậu ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Runa rất nhanh chìm vào giấc ngủ vì ngày hôm nay khá mệt mỏi. Trong giấc mơ cô lại thấy bóng dáng mặc trường bào màu đỏ, lần này mọi thứ hiện lên rõ nét hơn chút. Màn sương mù dần tan cô nhìn thấy gương mặt người con gái đó, cô muốn lại thật gần để xem rõ nhưng cô càng lại gần bóng dáng đó lại càng cách xa, cô với tay nắm lấy, hét lên
“ Không…..Đứng lại!...”
“Runa, runa, tỉnh lại” Mạn mạn lên tiếng đánh thức cô
“ Lại nằm mơ sao…” Runa lẩm bẩm, người toát mồ hôi nhễ nhại
“ Cậu gặp ác mộng à?”
“ Mình không sao, lấy dùm mình cốc nước”
Mạn mạn đi lấy nước đem tới đặt bên tay Runa
“ Đây, cậu uống đi cho tỉnh rồi chuẩn bị đi, sắp tới giờ đi học ”
“ Cảm ơn cậu”
***********************
Hôm nay là ngày đầu tiên học tại Yến Kinh, hai người tới lớp thật sớm, bên trong chưa có ai cả đang định ra ngoài thì Rer tiến vào, 3 người đụng nhau tại cửa
“ Ui da, ai đi không nhìn vậy ha?/” Runa gắt, ngẩng lên thì thấy đó là Rer
“ anh đi không nhìn đường à” Runa bực bội
“ Là 2 cô chắn hết cửa ra vào không phải sao, hừ” Rer cũng khó chịu
Mạn Mạn bên cạnh nhìn ra 2 người có chút không bình thường, cô cười cười ( hehe, có gian tình có gian tình ;)))
“Rer học trưởng, chào anh ” Mạn mạn lên tiếng
“Chào Mạn mạn” Rer đáp
“ Vẫn còn sớm, chúng ta a ngoài ăn chút gì đó đi” Mạn mạn lên tiếng đề nghị
Rer quay qua nhìn Runa rồi nói
“Được, tôi cũng chưa có ăn sáng”
“ Tôi không đi, 2 người đi đi” Runa từ chối
“Runa, thôi mà, đi chung cho vui,sáng cậu cũng chưa ăn gì mà” Mạn mạn năn nỉ
“Tôi không đói” Runa vừa nói xong thì bụng cô lên tiếng phản đối
“Ọt…Ọt…”
“Cậu còn nói không đói” Mạn mạn cười hì hì nói sau đó lôi kéo Runa đi chung
Runa lần này thật không còn gì để nói nữa, muốn đào lỗ chui xuống đất mà ==
Rer cũng nhìn cô cười cười
Tiết học đầu tiên là chính trị thật nhàm chán, Mạn Mạn quay qua tán chuyện vs Runa
“Này, cậu thấy Rer học trưởng thế nào”
“Thế nào là thế nào”
“ Thì là thế đấy” mạn mạn cười cười nói
Runa quay qua nhìn Mạn Mạn bằng ánh mắt lạnh nhàn nhạt trả lời
“ Chả thế nào cả. Cậu tập trung học đi”
Nhưng nói xong lại bất giác ngẩn người nghĩ, tên đó đã từng gây chuyện….. hừ, chả có gì tốt
Mạn mạn nhìn thấy nghĩ quả nhiên không bình thường, hehe.