Hiện tại, anh em họ đã chính thức trở thành vợ chồng, tiến vào thế giới ngọt ngào chỉ dành riêng cho hai người.
Sau khi chỉnh lại thế lực của giới hắc đạo trong nước, hai người đáp một chuyến bay tới Anh, đến chỗ Phí Lâm để nhận kết quả chẩn đoán.
Ở lại Anh chừng mười ngày, hai người lại về nước.
Phí Lâm nói tình trạng phục hồi của Đông Tễ Tương rất tốt, việc này phải kể đến công của Đông Huyên Xuyên mỗi ngày đều làm công tác phục hồi cho y vào hai buổi sáng và tối.
Lòng bàn chân và các ngón chân của Tễ Tương đã có cảm giác, phạm vị sử dụng lực đã lên được tới đầu gối. Tuy rằng vẫn chưa thể tự mình duỗi thẳng chân nhưng đã có thể tự nâng đùi, tự xoay người.
Hiện tại, việc đi lại của Đông Tễ Tương vẫn phải dựa vào xe lăn. Mỗi ngày y đều dành nửa tiếng để luyện tập đi lại bằng chân, Đông Huyên Xuyên luôn túc trực bên cạnh để giúp đỡ.
Khi Đông Tễ Tương đi làm vẫn được lão đại Đông Huyên Xuyên của giới hắc đạo và một dàn xe vệ sĩ đen kịt đi theo hộ tống.
Đông Tễ Tương cần đi tới nơi nào trong công ty, Huyên Xuyên lập tức giúp y đẩy xe đi chầm chậm tới đó.
Đông Tễ Tương nhường chiếc sô pha ở văn phòng cho Đông Huyên Xuyên để hắn giải quyết công việc, vừa chăm sóc mình cũng đồng thời có thể giải quyết công việc của tập đoàn kinh tế khổng lồ Thiên Địa Minh kia.
Đông Huyên Xuyên còn thường xuyên mượn căn phòng công nghệ cao cách vách văn phòng Đông Tễ Tương để họp bàn với đường chủ cả nước và tổ chức hội nghị với những người phụ trách các chi nhánh của công ty.
Tễ Tương chưa bao giờ muốn tìm hiểu và tham gia vào việc điều hành tập đoàn của Đông Huyên Xuyên, nhưng lần nào hắn cũng lôi kéo y vào họp chung, bảo y ở bên cạnh nghe một chút, thậm chí có đôi khi còn hỏi ý kiến của y. Vào thời điểm này, Tễ Tương luôn làm mặt lạnh và nghiêm nghị, chẳng nói câu nào, khi ấy, Đông Huyên Xuyên sẽ tươi cười đắc ý cũng bao hàm rất nhiều thâm ý, sau đó tiếp tục cuộc họp của mình.
Về đến nhà, hai người cùng nhau vui vẻ dùng bữa tối phong phú do chính tay mợ Khanh nấu nướng.
Hiện tại, hai người luôn ngồi trên chiếc sô pha ở phòng khách để giải quyết bàn đồ ăn đầy ắp đó, không muốn ngồi trong phòng ăn. Trên cơ bản, phòng ăn ở nhà bọn họ đã trở thành phòng ăn của nhóm vệ sĩ.
Sau khi lên lầu bọn họ mới bắt đầu cuộc sống sinh hoạt bình thường trong căn phòng của mình, ngồi trên sô pha xem TV.
“Anh, xem kênh khác đi, làm thế nào mà anh cứ suốt ngày xem kênh du lịch cuộc sống thế? Chẳng phải tập này là chiếu lại hả?”
“Chúng ta xem tập này rồi à?”
“Xem rồi!”
“Sao anh chả có tí ấn tượng nào nhỉ?”
“Lúc anh xem TV, thần trí cứ bay tuốt đi đâu không biết nữa.”
“Anh đang suy nghĩ… làm thế nào mới kéo nhiều cố vấn tài giỏi về phía chúng ta.”
“Cố vấn tài giỏi?”
“Anh cũng muốn trong hội có một tổ nghiên cứu giống như trong công ty của em. Chẳng qua, muốn chọn người thì cần phải mất một thời gian. Ban đầu cần phải tập hợp những người này trong từng phân đường, nếu bọn họ có khúc mắc với nhau… vậy thì anh cũng phải xem xét tới phương án giải quyết.”
“Anh… hóa ra anh chẳng xem TV?” Tễ Tương trợn trắng mắt.
“Ôi trời! Cục cưng, trợn mắt như vậy xấu lắm đấy.”
“Anh dám ý kiến!”
“Anh là chồng em, anh có quyền lợi yêu cầu bà xã của mình…”
“Là ông xã!” Tễ Tương dùng ngón cái tự chỉ về phía mình, hung hăng rống lên.
“Yêu cầu ông xã của mình không được phép biến dạng… Em không lo anh sẽ thay lòng đổi dạ sao?”
“Anh dám?!”
“Em nói xem!” Huyên Xuyên đùa giỡn, tươi cười.
Tuy biết hắn nói đùa nhưng Đông Tễ Tương vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Nếu anh dám thay lòng đổi dạ… em sẽ không làm phục hồi nữa!”
Tễ Tương tức giận vứt điều khiển TV đi. Ở trước mặt Đông Huyên Xuyên, y không khác gì một cậu bé tùy hứng, chẳng giống đầu não của một tập đoàn khổng lồ chút nào.
Sao Đông Huyên Xuyên lại không hiểu cậu em họ của mình? Biết Tễ Tương dỗi, hắn chậm rãi xoay người áp y lên sô pha.
“Không được đâu, em phải nhanh chóng khỏe mạnh lại, chờ đến khi em có thể chủ động làm tình với anh, em nghĩ anh còn cơ hội thay lòng hả? Anh siêu cấp vừa lòng với độ co dãn của cơ thể em, nhéo lên…”
Nói xong, hắn lập tức áp môi lên, hôn cho Tễ Tương vốn đang giận dỗi trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
“Hơn nữa… anh thích những chàng trai mạnh mẽ… Em nhanh chóng khỏe lại đi, chúng ta cùng luyện tập cho cơ thể của em.” Đông Huyên Xuyên cởi bỏ áo sơ mi trên người y, cố ý cắn lên ngực y một cái: “Ha ha… lực đàn hồi của cơ thể em rất quyến rũ…”
“Au ui… cắn… anh tự cắn mình đi! Cơ ngực của anh cũng như vậy…” Hơi thở Đông Tễ Tương dần chở nên dồn dập.
“Anh cắn không tới… cậu em ngốc.”
“Đừng cắn! A…”
Tễ Tương vừa cười vừa giãy ra, dùng sức đẩy hắn.
Từ phòng sinh hoạt tới phòng ngủ, dọc theo đường đi, quần áo bị vứt la liệt trên mặt đất.
Chủ nhân nhà mình hoan ái lại cố tình không đóng cửa, từ phòng ngủ bắt đầu truyền ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Nhóm vệ sĩ đều lui ra khỏi phòng chính, tự giác tránh đi.
Nhóm vệ sĩ đều đã từng chứng kiến tình huống này, tuy nhiên, bọn họ không thể trách ai cả.