Theo nội dung trò chuyện, Đông Tễ Tương biết Đông Huyên Xuyên gọi điện cho một người tên Philip Morrison. Hắn kêu người nọ điều tra danh sách những người tới Anh trong ba tháng qua, còn kêu hắn liên lạc với ICAV để đối chiếu, sau đó đưa ra danh sách tóm tắt cho hắn.
Philip Morrison hỏi Đông Huyên Xuyên đã xảy ra chuyện gì.
Đông Huyên Xuyên nói hắn bị bắn lén.
Sau khi Đông Huyên Xuyên liên tục kể lại tình huống bị thương, hình như Philip Morrison lại hỏi tình trạng hiện tại của hắn.
Dường như người nọ rất lo lắng, bởi vì Đông Huyên Xuyên thường xuyên nói qua điện thoại là hắn ổn, cuối cùng hai người nói tạm biệt mới chấm dứt trò chuyện.
Trong lúc nói chuyện, ngữ điệu của Đông Huyên Xuyên rất tự nhiên, giống như đang thương lượng với đồng sự vậy, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại là muốn người nọ tra danh sách khách nhập cảnh.
Bình thường, việc quản lí danh sách xuất nhập cảnh là việc làm của cục hải quan phải không? Điều này khiến y hoài nghi, nếu Đông Huyên Xuyên không cài người nằm vùng trong đơn vị quản lý tư liệu của Anh thì hắn cũng phải quen biết một hai gã Cracker. Hơn nữa, khi hai người nói chuyện với nhau có vẻ rất thân thiết… việc này khiến Đông Tễ Tương cảm thấy không thoái mái, nhưng y cố ý xem nhẹ…
(Cracker: là người chuyên xâm nhập máy tính qua Web, cũng tương tự như Hacker nhưng về cơ bản là thuộc hai trường phái khác nhau. Hiện tại mọi người đã không phân biệt rõ ràng lắm giữa hai định nghĩa này.)
Đông Huyên Xuyên còn kêu người nọ tra cả ICAV, làm như ra vào ICAV dễ dàng như đi dạo trong vườn hoa phía sau nhà hắn vậy.
Hết thảy sự kiện này khiến cho Đông Tễ Tương vô cùng kinh ngạc.
Trầm mặc một lúc lâu, lúc này Đông Tễ Tương mới lên tiếng: “Anh… có phải ICAV là tổ chức chống mafia không?”
Đông Huyên Xuyên kinh ngạc nhìn y, đôi mắt chuyển sang vẻ lãnh đạm, nói: “Không liên quan tới em.”
“Anh…”
“Tễ Tương, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Chẳng phải em vẫn luôn chống đối anh, hận anh? Tại sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của anh?”
Đông Tễ Tương không nói lời nào, cũng không nhìn Đông Huyên Xuyên. Y vốn không muốn cho hắn nhận ra mình đã biết được mọi việc về Tòng Dung và Lạc Lực.
Dường như cố ý khiến Đông Tễ Tương căm hận mình nhiều hơn, Đông Huyên Xuyên cười xòa, gương mặt mang theo vẻ châm chọc: “Anh chỉ tìm một Cracker xâm nhập hệ thống tài liệu của tổ chức chống khủng bố của Anh, so sánh sổ sách, có lẽ sẽ tìm ra kẻ muốn tính mạng Anh. Sau khi tìm được kết quả, anh muốn xem xem tên nào muốn mạng của mình, sau đó trả thù.”
Đông Tễ Tương càng nghe, sắc mặt càng đen.
Lúc này Đông Huyên Xuyên mới vừa lòng bật cười: “Em đã quên ông anh họ đồng thời là chồng em vốn là lão đại của một tổ chức hắc đạo? Anh là người có ân sẽ trả, có thù tất báo.”
Không quên! Mỗi khi nhớ đến cực hình dùng để trừng phạt Lạc Lực, là người bình thường thì ai cũng sợ tới phát run.
Sắc mặt Đông Tễ Tương ảm đạm, ngực có chút ức chế, nhìn hai bàn tay nắm chặt đặt lên bụng mình, rầu rĩ hỏi: “Anh, vì sao anh không học xong khóa học cảnh sát lại gia nhập hắc đạo?”
Đông Tễ Tương vẫn chưa liếc nhìn Đông Huyên Xuyên lấy một cái, nếu y làm vậy chắc chắn sẽ phát hiện sâu trong ánh mắt của hắn dần nổi lên một tầng áp lực xen lẫn đau khổ, khó chịu đến nỗi khiến gương mặt hắn càng thêm tái nhợt. Cố gắng áp chế đau xót trong lòng, kết quả hắn đạt được chính là vẻ lạnh lùng vô tình như hiện tại.
Thật lâu sau, Đông Huyên Xuyên mới dùng hết sức lực, thờ ơ nói một câu: “Hiện tại đừng hỏi! Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em.”
Trong ngữ điệu lạnh lùng của Đông Huyên Xuyên có xen lẫn một chút cảm xúc vô cùng nhỏ nhoi. Đông Tễ Tương cảm nhận được nhưng đoán không ra, chỉ biết những lời này giống như đang an ủi mình. Y bất giác nhìn về phía hắn, đồng thời cũng đau lòng.
Không khí trầm mặc lại buông xuống một lần nữa.
Hai người đều cất giấu tâm sự của riêng mình.
Đêm đó, cơm nước xong xuôi, Trạm Dật và Ngũ Đình đã thu xếp ổn thỏa thủ tục nhập viện của hai người, cũng lo xong lịch trình thực hiện phục hồi dày đặc trong một tháng cho Đông Tễ Tương, còn tìm một y tá khỏe mạnh tên Walter Johnson, người Châu Phi tới chăm sóc và xử lí việc vặt cho Đông Tễ Tương.
Cảnh sát anh rất quan tâm tới việc Đông Huyên Xuyên bị bắn lén. Bọn họ dùng quy cách tiếp đãi long trọng nhất để đón nhóm người của hắn.
Dường như cảnh sát Anh coi bọn họ là con cái của những gia đình có thế lực ở Trung Quốc tới Anh du lịch, bởi vậy chưa từng gây khó dễ cho anh em họ, ngược lại còn thêm lễ độ. Vì bảo vệ hay là vì… giám sát? Hơn nữa còn tăng cường bảo vệ chung quanh phòng bệnh…
Điểm này khiến Đông Tễ Tương vô cùng nghi ngờ.
Chẳng phải Thiên Địa Minh là tổ chức hắc đạo hay sao?
Chẳng lẽ Thiên Địa Minh che dấu rất hoàn hảo?
Sau khi nghe được Đông Huyên Xuyên gọi cuộc điện thoại kia, Đông Tễ Tương luôn chú ý tới mọi hành động của hắn. Dường như hắn rất thành thạo về ICAV, biết tới vấn đề hồ sơ của tổ chức chống khủng bố vô cùng nổi tiếng này… Có lẽ kho dữ liệu của tổ chức này vô cùng đầy đủ, vậy nên Đông Huyên Xuyên mới dám chắc chắn sẽ tìm ra người hãm hại hắn trong số này.
Sáng sớm hôm sau, nhóm vệ sĩ mang máy tính cá nhân và tài liệu làm việc của hai người bọn họ tới bệnh viện. Huyên Xuyên kêu Trạm Dật cho toàn bộ vệ sĩ đi nghỉ ngơi, chỉ cần giữ hai người trông coi trước cửa là được, sau đó phân chia canh gác như thế nào thì để bọn họ tự thực hiện.
Chính vì vậy, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em bọn họ. Walter Johnson chờ ở căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bệnh, chuẩn bị tinh thần bị gọi bất kể lúc nào.
Hơn chín giờ sáng hôm đó, di động của Đông Huyên Xuyên vang lên, báo cho hắn biết tin tức đã được thu thập xong.
Nội dung tin tức khiến cho Đông Huyên Xuyên lạnh mặt, nghe xong liền cúp máy.
Đông Tễ Tương đang mơ màng ngủ lại bị tiếng chuông đánh thức.
Sắc mặt lạnh lùng của Đông Huyên Xuyên khiến cho y bất giác lên tiếng hỏi: “Anh, làm sao vậy?”
Thanh âm Đông Tễ Tương vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn, ánh mắt mơ hồ mông lung, mỗi lúc như vậy lại khơi lên sự dịu dàng trong lòng Đông Huyên Xuyên. Tuy nhiên, giọng nói khàn khàn của y còn mang theo chút tình cảm, là quan tâm sao? Gương mặt tức giận cùng trái tim lạnh lùng của hắn đột nhiên đập mạnh một nhịp, thái độ cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
Đông Huyên Xuyên cảm thấy bản thân ngày càng không thể kháng cự lại những biểu hiện này của Đông Tễ Tương, muốn cư xử dịu dàng với y. Trước sau vẫn muốn y ghét mình nhưng bao nhiêu quyết tâm đều sụp đổ vào những lúc này, sau đó tự hối hận vì đã phung phí bao sức lực đã bỏ ra để cải trang cho bản thân…
Sáng nay cũng không ngoại lệ.
Hắn không thể kiềm chế bản thân mình cười dịu dàng với y: “Không sao.”
Đông Huyên Xuyên hắn là một người song tính hàng thật giá thật.
Khi hắn vào tuổi thiếu niên cũng được nếm qua mùi vị tình yêu, đối tượng có nam có nữ, hắn cũng đã quên mất mối tình đầu của mình. Mà một lần duy nhất thật sự khắc sâu vào trái tim hắn là một cặp nam nữ trước kia. Hắn, Lưu Thụy và Phó Lôi là bạn bè tốt cùng ban, hắn lại đồng thời yêu hai người này, kết quả cuối cùng là Lưu Thụy và Phó Lôi rời khỏi hắn rồi kết thành một đôi.
Hắn chưa bao giờ phủ nhận mình là người coi trọng vẻ bề ngoài. Dù sao cũng phải chờ ấn tượng đầu tiên không tồi thì hắn mới có hứng tiếp tục. Từ điểm đó có thể đoán ra những người kết thân với hắn có ngoại hình như thế nào.
Nhưng riêng với Đông Tễ Tương, hắn chưa bao giờ chỉ đánh giá y qua vẻ bề ngoài. Nói tới cùng thì hai người đã cùng nhau lớn lên, hắn luôn nhận định đây chính là em của mình, bộ dạng y có thế nào cũng không quan trọng. Chẳng lẽ cảm giác đối với người thân trong gia đình lúc nào cũng như vậy?
Tuy nhiên, sau khi kết hôn, mỗi khi nhìn thấy gương mặt điển trai của Đông Tễ Tương là hắn lại cảm thấy xa lạ, đành phải thỉnh thoảng dùng ánh mắt phác họa lại hình dáng trước kia của y, lúc này hắn mới phát hiện bộ dạng của y vượt trội hơn những người chung quanh rất nhiều, phát hiện hình dáng ấy thu hút ánh nhìn của vô số người, khiến bọn họ không thể rời mắt.
Từ đó trở đi, hắn yêu thích việc ngắm nhìn y, chỉ lặng lặng ngắm nhìn y cũng đủ để cảm giác thỏa mãn chậm rãi bao phủ lấy thân thể hắn.
Thế nhưng, hắn không dám ngắm nhìn Đông Tễ Tương đường đường chính chính, chỉ có thể thừa dịp y không chú ý hoặc không phát hiện mới vụng trộm liếc sang.
Vừa rồi, nếu không phải nhận được cuộc điện thoại kia, có lẽ cho tới bây giờ Tễ Tương vẫn chưa tỉnh, hắn cũng chẳng sợ bị ai phát hiện, tiếp tục si ngốc ngắm nhìn y.
Nhớ tới tin tức kia, sắc mặt Đông Huyên Xuyên bất giác trở nên ảm đạm.
Đông Tễ Tương dựa vào giường, đôi tay cố gắng chống người muốn ngồi dậy: “Chẳng phải anh nói không có việc gì sao? Làm thế nào mà sắc mặt lại đen đi vậy?”
Được Đông Tễ Tương quan tâm như vậy khiến Đông Huyên Xuyên không thể quen ngay, thật chẳng ngờ y lại hỏi ngay vấn đề mà mình không thể trả lời.
Đông Huyên Xuyên bước xuống giường, cẩn thận bước từng bước nhỏ, ngồi xuống bên giường Đông Tễ Tương, đưa tay nâng gương mặt vẫn đang ngái ngủ kia lên, chậm rãi đặt môi lên hai cánh hoa mềm mại trước mặt.
Hắn thích hương vị của Đông Tễ Tương, quân quýt, cắn liếm, cố gắng thưởng thức đôi môi ngọt ngào của y. Mãi cho đến khi hạ thân nổi lên phản ứng, hắn dừng lại.
“Em họ, em rất thích đặt câu hỏi thì phải. Sau này em hỏi một câu, anh dùng một nụ hôn trả lời thay, em thấy có được không?”
Đông Tễ Tương tỉnh lại sau cơn mê đắm, nghe được tiếng cười nhạo của Đông Huyên Xuyên, có điều, y càng để ý tới một việc khác, ánh mắt dần trở nên kích động, thấp giọng: “Anh! Chỗ ấy của em có cảm giác!”