Tình Hoặc

Chương 1: Chương mở đầu




Mọi người trong Đông gia đi hết, phòng hội nghị chỉ còn lại luật sư Vương đang bận rộn thu dọn đồ đạc, Đông Tễ Tương cùng Đông Huyên Xuyên.

Luật sư Vương vừa thu dọn đồ đạc vừa lo lắng nhìn về phía Đông Tễ Tương, cảnh giác nhìn sang Đông Huyên Xuyên.

Bên miệng Đông Huyên Xuyên vẫn là nụ cười đầy mưu mô, hai tay chỉnh lại vạt áo bộ véc Armani, sau đó đút tay vào túi quần, đi tới chiếc ghế đặt bên cạnh Đông Tễ Tương, ngồi xuống, hai khuỷu đặt lên đầu gối, đôi chân dài dang ra thành hình chữ bát, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tễ Tương, cậu em họ yêu quý. Tôi thấy trong vòng hai tháng này cậu không tìm được cách nào để tìm ra người kết hôn với mình đâu. Hơn nữa, có người nào sẽ đồng y đi theo một thằng đàn ông bán thân bất toại như cậu? Huống chi, làm gì có cô nào tình nguyện chăm sóc cậu hai năm trời lại không đòi hỏi lợi ích! Cậu vẫn nên đem di sản của ông chú (chú của cha) chuyển sang cho tôi đi, là anh họ của cậu, tôi đã nói là sẽ giữ lời, nhất định tôi sẽ nuôi cậu cả đời!”

Đông Tễ Tương ngồi trên xe lăn, hơi lạnh từ đáy lòng lan ra toàn thân khiến y không ngừng phát run, nhưng y tuyệt đối không được phép yếu thế, tuyệt đối không thể để cho kẻ khiến mình liệt nửa người này phát hiện ra mình đang sợ hãi, tuyệt đối không thể để cho kẻ đứng đầu giới hắc đạo, không chuyện ác nào không làm này chiếm được gia sản của ông nội!

Đông Tễ Tương không hề biến sắc, y quay đầu về phía Đông Huyên Xuyên, nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ quyệt của hắn, thản nhiên thốt lên: “Anh cứ nằm mơ đi.”

“Tôi biết cậu sẽ nói như vậy. Đã thế thì chúng ta cứ chờ xem.” Đông Huyên Xuyên đứng lên, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt Đông Tễ Tương, lạnh lùng nói tiếp: “Trong vòng hai tháng, nếu cậu không tìm được người kết hôn thì ấn theo di chúc của ông chú để lại, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi. Cho dù sau khi cậu kết hôn, nếu người kia không chăm sóc cậu đủ hai năm thì tài sản vẫn thuộc về tôi. Tôi chẳng có sở trường gì cả, chỉ có tính kiên nhẫn là hơn người thôi, vậy nên tôi sẽ chờ.”

Đông Huyên Xuyên cũng chẳng muốn nói thêm những lời vô nghĩa nữa, hắn đi tới trước mặt luật sư Vương: “Luật sư Vương, ông cần phải phân xử sao cho công bằng. Nếu chưa nhìn thấy hôn lễ của cậu em họ tôi thì ông cũng đừng tùy tiện đóng dấu lên hôn thú của nó đấy.”

Hắn bắn ánh mắt ‘ông phải biết nên làm như thế nào’ về phía luật sư Vương, ngụ ý là ông ta không được phép thiên vị Đông Tễ Tương, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.

Luật sư Vương chỉ có thể đáp trả Đông Huyên Xuyên bằng ánh mắt phẫn hận.

Đông Huyên Xuyên dảo đôi chân thon dài rắn chắc của mình rời khỏi đó.

Chiếc mặt nạ kiên cường của Đông Tễ Tương vỡ tan trong nháy mắt, bi phẫn cùng giận dữ khiến y không còn chút sức lực, thả lỏng xương sống mới vừa cố gắng chống đỡ thân thể, uể oải ngồi trên chiếc xe lăn.

Luật sư Vương đã sớm thu dọn xong tất cả mọi thứ, ông chỉ sợ Đông Huyên Xuyên gây chuyện bất lợi cho Đông Tễ Tương nên mới ở lại phòng hội nghị. Ông đi tới trước mặt Đông Tễ Tương.

“Tễ Tương, cháu không còn nhiều thời gian đâu, cần phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để hoàn thành điều kiện trên di chúc của ông nội cháu đi, bằng không, ngay cả bác cũng không có cách nào giúp cháu cả.”

Đông Tễ Tương từ từ ngẩng đầu lên nhìn luật sư Vương, người bạn thân thiết của ông nội mình, y tuyệt vọng gật đầu: “Cảm ơn bác Vương, cháu sẽ tìm ra cách.”