Đàm Phi cực tốc lao thẳng về phía Trương Tam nơi bìa rừng, Liệt Không Đao bạo phát xích quang nhắm thẳng cái đầu hình tam giác tổ trảng của Yêu Xà mà bổ xuống, tiếng đao rít ‘kèn kẹt’ trong không khí nghe sởn gai ốc.
Mạnh Cực đang nhảy nhót cắn trộm chiếc đuôi màu xanh lục của Trương Tam, nghe tiếng gió rít kinh người với sát ý trùng thiên khiến nó nhảy dựng, lông lá xù hết cả lên.
Lục Tích Tam Đầu Xà cảm nhận được khí thế công kích mạnh mẽ từ gã Mặt Sẹo thì không coi vào đâu, thậm chí nó còn không thèm liếc Đàm lấy một cái, chiếc đuôi đang ngoe nguẩy bỗng bùng lên ngọn lửa xanh biếc rồi đập thẳng vào Tàn Đao nổ ầm.
Thế nhưng, đao quang còn chưa có tán đi, Ngũ Long Tỉ lại từ trên không chung rơi xuống với vận tốc cực nhanh.
Trương Tam lười biếng há mồm như chậu máu định đớp luôn Ngọc Ấn, Đàm Phi giật mình, nếu để Pháp Khí sa vào miệng Trương Tam, khả năng linh tính sẽ đại giảm vì bị xâm nhiễm chất độc Hủ Cốt.
Ngũ Long Tỉ vặn vẹo thay đổi quỹ tích lao về phía sau lưng Trương Tam với ý đồ gây thương tích lên thân thể nó.
Tam Đầu Xà cấp ba đâu phải là con giun con dế để cho một gã Thượng Linh Sư đem ra chơi đùa, hai đầu còn lại rẽ làm hai hướng há miệng đớp tới quyết không để Ngọc Ấn chạy thoát.
Ở trên cao, Đàm Phi cười gian giảo lật tay một cái, từ Ngũ Long Tỉ bắn ra hai đạo bạch quang về phía đầu rắn.
Hỏa Lôi Đạn được giấu sau Ngọc Ấn bạo phát lôi quang nổ như sấm rền, tuy không gây sát thương nghiêm trọng cho Trương Tam những cũng là nó gặp chút hoảng hốt.
Con Thú bị Đàm Phi công kích dồn dập bắt đầu nổi điên, nó rít gào điên cuồng rồi chuyển thân hướng đến gã tấn công.
Ý đồ đã thành công, Đàm thu lại các Pháp Khí, điều khiển Phong Hỏa Dực hóa thành vệt kinh hồng bỏ chạy, văng vẳng bên tai Trương Tam còn có tiếng nói khiêu khích:
- Trương Tam đầu bùn… có bản lãnh lên đây đánh tiếp a!
Trương Tam là Yêu cấp ba, linh trí đã mở ít nhiều, tiếng nói của đám nhân loại làm sao mà không hiểu chứ.
Nó lại càng trở nên điên tiết và phi độn đuổi theo Đàm Phi.
Một người một xà đuổi bắt quanh khu rừng đến nửa canh giờ gây náo loạn hết cả đám muông thú cư trú ở đó.
Đàm Phi đã đạt được mục đích thử nghiệm Khí Cụ Phi Hành, gã hét lớn:
- Dừng thôi Trương Tam Đại Gia, ta còn có chuyện bên mình, hẹn ngày mai chiến tiếp.
Trương Tam đuổi giết Mặt Sẹo cả nửa buổi mà không tài nào bắt nổi Mặt Sẹo, bản thân nó cũng thấy nhàm chán vô vị, nghe Đàm Phi nói vậy thì quất đuôi bỏ đi, nhưng bộ dạng vẫn còn rất là hằn học.
Đàm Phi trở lại động phủ với tâm trạng rất tốt, Phong Hỏa Dực tuy ngốn năng lượng từ Tinh Thạch rất lớn những vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Tinh Thạch mới lột được của tên Đầu Trọc Tộc Trưởng A Lô có đến hai hơn ngàn khối, gã sẽ không phải lo lắng quá nhiều.
Tốc độ phi hành của Khí Cụ không hề thua kém độn tốc của sinh vật cấp ba, thậm chí có phần nhỉnh hơn cả Yêu Xà Trương Tam.
Dẫu vậy, hiệu quả đối với Tu Sĩ nhân loại vẫn chưa được kiểm chứng, gã cũng không nên quá ỉ lại vào thứ này, sẽ tùy thời mà sử dụng.
Quãng thời gian tiếp theo, Đàm Phi chuyên tâm vào việc nghiên cứu hai bộ công pháp Thủy Hệ, Mộc Hệ và chế luyện thêm Hỏa Lôi Đạn, phải nói là bận rộn không ngừng nghỉ.
Qua nhiều lần chế luyện, gã đã chắt lọc được công thức chuẩn của Hỏa Lôi Đạn.
Vậy là cứ mỗi một khỏa Hỏa Lôi, gã phải cô đặc đúng mười lăm viên Tinh Thạch, đó là cực hạn của việc dồn nén xúc áp linh khí.
Lại là trong việc chế luyện, chỉ một sai sót nhỏ sẽ dẫn đến thất bại, mặc dù đã nắm rõ yếu lĩnh cũng như công thức, cách thức, nhưng việc thất bại vẫn không thể tránh khỏi.
Nhìn số Tinh Thạch bị phá hủy mỗi khi thất bại, lòng gã lại đau sót mãi không thôi.
Nhưng một kế hoạch mới cho Hỏa Lôi Đạn lại đang manh nha trong tâm thức, đợi thời cơ đến, gã sẽ bắt tay vào triển khai.
…
Ùng… Oàng…
Mây đen, sấm chớp găng kín khắp đại địa, Cát Tiên Sâm Lâm trở nên tối tăm mờ mịt trong vân vụ.
Mùa mưa đã đến, lác đác đâu đó bắt đầu lất phất những hạt mưa nhỏ li ti cuộn vào gió xoáy khiến một mảng trời trở nên mờ ảo.
Đàm Phi ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi cao, trước mặt gã là 18 cây tinh kì rực rỡ màu sắc, hai tiểu trận Thu Lôi và Tụ Linh được bố trí kết hợp theo kiểu trồng đè, trận trong trận.
Sáu viên Hỏa Lôi Đạn được xếp ngay ngắn trong trận pháp, miệng gã lẩm nhẩm chú ngữ rồi vung tay kích phát cả hai Tiểu Trận.
Đỉnh núi nơi Đàm bố trận sáng bừng tinh quang, từng lằn chớp bắt đầu hướng về đỉnh núi nhá lên, kèm theo những tiếng nổ như muốn xé nát màng nhĩ.
Lôi Điện đã được Thu Lôi trận dẫn động, Đàm Phi khởi vận Pháp Lực phân tán chúng vào sáu khỏa viên cầu đang xoay tít trong Tụ Linh Trận, công việc này tưởng như đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp; Sáu luồng lôi điện phải có cường độ vừa phải, mạnh quá sẽ phá hủy Hỏa Lôi Đạn, yếu quá sẽ không đủ điện năng để kích phát toàn bộ năng lượng áp xúc trong đó.
Gân xanh nổi lên đầy huyệt Thái Dương, mồ hôi lã chã rơi, hòa cùng những giọt mưa lấm tấm trên khuôn mặt rắn rỏi cương nghị.
Một khỏa Hỏa Lôi đang xoay tít hút lấy những tia lôi điện ngoằn ngoèo bỗng rung lắc dữ dội rồi nổ tung, đồng thời phá hủy luôn năm khỏa còn lại.
Đàm Phi há mồm chết điếng, quả thực lúc này gã chỉ muốn ói ra một ngụm máu.
Quá tự phụ, quá ngông cuồng, dục tốc bất đạt.
Ỷ vào thần niệm mạnh mẽ một hơi quán lôi cho sáu khối Hỏa Lôi Đạn, gã nghĩ gã là ai? Đây là một cái tát vào mặt, một gáo nước lạnh dội lên người gã, bài học này gã sẽ không bao giờ quên.
Ổn định lại tâm cảnh, gã móc ra một khỏa đặt vào chính giữa trận Tụ Linh, bắt đầu thi pháp dẫn lôi…
Cứ như vậy từng khỏa Hỏa Lôi Cầu bán thành phẩm được Đàm Phi quán lôi để trở thành Hỏa Lôi Cầu thành phẩm.
Vẫn có sai sót và số viên cầu bị hủy đi không hề nhỏ, mặc dù rất đau lòng nhưng gã hiểu, chế luyện ra đồ tốt thì cái giá phải trả sẽ là rất cao.
Bù lại, Hỏa Lôi Đạn thành phẩm là thứ mà Thượng Linh Sư có thể cầm chân được Đại Linh Sư trong một khoảng thời gian nhất định, đủ để phi tẩu nếu có bản sự.
***
Mặt biển bao la lăn tăn từng cơn sóng nhỏ, những đàn Tinh Đình Ngư (1) bay lên khỏi mặt nước lấp lánh dưới ánh nắng tạo nên khung cảnh thơ mộng.
Hương vị mặn mòi pha chút tanh tao của đại dương khiến tâm trạng Đàm Phi thấy khá tốt.
Mạnh Cực Thú ngồi chồm hổm bên mạn thuyền, chi trước quào quào vào không khí chỉ chực vồ lấy một con Cá Chuồn bất chợt bay lên.
Phi Chu là là rẽ sóng mà đi, Uyên Linh với tấm mạng che nửa khuôn mặt ngồi vắt vẻo nơi lan can bộ dáng đầy khiêu gợi.
Dường như những cử chỉ phong tình của nàng là một thứ bản năng tiết ra từ xương tủy, không hẳn nàng ta cố tình tạo ra như vậy.
Cách đây mấy ngày, Uyên Linh trở về và bốc một người, nhị thú rời đi.
Thế nhưng điểm đến không phải địa bàn Pà Then Tộc, mà lại là Nam Du Đảo, nằm ở hải ngoại cực nam Cô Thiên Đại Lục, nơi thiết hạ Tổng Đàn Cô Thiên.
Vậy là thời gian quanh quẩn tại Cát Tiên Đàm ngót nghét hơn một năm, trong quãng thời gian đó, gã thu hoạch cũng tạm gọi là tương đối; Tu vi cũng như thần niệm tăng tiến thêm được một đoạn, năm mươi viên Hỏa Lôi Đạn rủng rỉnh trong giới chỉ, công pháp Nguyên Nguyên và Ngọc Am Quyết đều đã thuộc nằm làu, chỉ chờ thời cơ đem ra tu luyện thực tế.
Gã nằm ườn ra khoang thuyền ngửa mặt nhìn bầu trời, bầu trời thật trong xanh, điểm xuyết vài cụm mây trắng, đôi chim Hải Âu chao lượn rất có ý tứ.
Kể từ ngày bước chân đến Cô Thiên, chỉ lúc này gã mới thấy tâm thần thảnh thơi thư giãn nhất.
Hình bóng thiếu nữ với chiếc má núm hiện ra khiến tâm thần gã cảm thấy nhớ nhung xao xuyến.
Uyên Linh bỗng đứng dậy đi về chỗ Đàm, cắt ngang mạch ưu tư của gã:
- Xú tiểu tử! Khi ta đi vắng, ngươi đã gặp cao nhân nào?
Đàm Phi hiểu ngay vấn đề, chắc chắn Trương Tam đã thông tin cho bà chằn này.
Khi Quỷ Xương Cuồng xuất hiện, Trương Tam có tu vi cao hơn gã, khả năng sẽ nhận biết Nữ Quỷ trước cả gã, sau đó tất cả đều rơi vào hôn mê sâu, đoạn đối thoại giữa gã và Xương Cuồng đương nhiên Trương Tam không hề biết.
Gã gãi đầu hàm hồ:
- Là Quỷ Xương Cuồng, kể cũng thật may mắn, hắn đến vì có hứng thú với món nhạc cụ của tiểu bối…
Sau đó, gã kể lại cho Uyên Linh về cuộc đụng độ với A Lô Nhân, những thông tin liên quan đến nguồn gốc Việt Quốc và mối quan hệ của Thúy Nương với Thông Thiên Giáo gã cũng giấu nhẹm, kể cả chuyện truy tìm Chiên Đàn Tâm.
Uyên Linh nghe xong chỉ tủm tỉm cười nhẹ, làm như thể đã đọc được hết suy nghĩ và những tình tiết bí mật giữa Đàm và Quỷ Xương Cuồng.
Nụ cười vẫn điểm trên môi sau lớp lụa mỏng, nàng nói:
- Phúc ngươi cũng lớn lắm a! Gặp Xương Cuồng mà vẫn toàn mạng, quả thực là ta chưa nghe chuyện này bao giờ…
Đàm Phi dấu diếm nhiều thứ nhưng không bị truy cứu đến cùng, gã cũng tỏ thái độ điềm nhiên như không, giữa hai người duy trì một loại ý tứ khá là vi diệu.
Gã ngầm hiểu, Uyên Linh cố tình đánh tiếng cho gã biết là nàng vẫn đang giám sát và kiểm soát gã, mọi biến động về hành vi của gã đều nằm trong tay nàng.
Phi Chu rẽ sóng với vận tốc cực nhanh.
Sau gần hai canh giờ, phía xa trên mặt biển xuất hiện một tầng xương khói mờ ảo trải dài vô tận, theo suy luận của gã thì đây đích xác là tầng huyễn trận bảo vệ Nam Du Đảo, Tổng Bộ Cô Thiên Đàn.
Uyên Linh đứng nơi mũi thuyền, ngọc chỉ điểm vào hư không, tầng mê vụ mờ ảo như xương khói rẽ ra thông đạo để Phi Chu lao thẳng vào trong làn mê vụ.
Mặt biển gần đó sủi lên những khối bong bóng cực lớn, dưới đáy nước sâu thẳm bỗng trồi lên một đầu Hải Yêu Chương Ngư khổng lồ.
Lớp da trơn đen tê tái, kết hợp với tám con mắt trắng dã khiến Chương Ngư trở lên dữ tợn và khủng bố đến dọa người.
Hải Yêu hướng về phía Uyên Linh nghiêng cái đầu tròn vo khổng lồ ra vẻ cung kính, Uyên Linh phất tay ra dấu miễn lễ.
Thuyền tiếp tục lao về phía trước, mê vụ loãng dần, bầu trời lại trở nên sáng rực ánh nắng.
Đập vào mắt Đàm Phi là một vùng biển trong xanh tuyệt đẹp, xa xa lít nhít đảo lớn đảo nhỏ cùng mây trắng vờn quanh, nước biển trong xanh nhìn rõ những rặng San Hô đầy màu sắc, quả thật đây chẳng khác gì chốn Đào Nguyên Tiên Cảnh.
Tiếng Uyên Linh thì thầm thư thể ghé sát bên tai:
- Nam Du Đảo, lãnh địa của Nam Giao Tộc, một đại bộ tộc bí ẩn và kì dị nhất Cô Thiên Đại Lục.
Đàm Phi gật đầu như thể đã hiểu.
Mà đương nhiên là gã hiểu, Nam Giao Tộc chỉ là tấm bình phong, hoặc giả Cô Thiên Đàn đã kết minh cùng bộ tộc này và đặt tổng đàn ở đây.
Thời gian còn nhiều, rồi từ từ gã sẽ nhận biết hết mọi việc.
Bỗng Uyên Linh nhìn gã với ánh mắt rất lạ, bộ dáng lại lả lơi phong tình:
- Huyền Tử, kể từ giờ ta không quen ngươi và ngươi cũng không biết ta, chịu khổ vài ngày nha!
Đàm Phi còn chưa hiểu ý tứ ra làm sao thì ngọc thủ Uyên Linh vung lên, gã lãnh trọn một chưởng giữa ngực, thân thể tựa như diều đứt dây bay xuống biển chìm nghỉm, huyết vụ vẫn còn bay bay trong không khí chưa kịp tán đi.
Mạnh Cực nhảy dựng lên sợ hãi, nó cúp đuôi chạy vội về góc xa nhất nằm im, bộ dạng rất là ngoan ngoãn.
Uyên Linh vẫn điềm nhiên như không hề có chuyện gì, nàng quay lại mũi thuyền hướng về phía trước.
Xa xa xuất hiện hai đốm sáng nhỏ rồi lớn dần thành hai thân ảnh ngự Pháp Khí mà đến.
Một nam một nữ đều có tu vi Thượng Linh Sư, họ gảm tốc độ bay rồi kính cẩn trước mũi thuyền:
- Tham bái Thánh Nữ…!
- Vấn an Thánh Nữ…!.