Nghe Gia Toản nói vậy, Đàm Phi liền nhíu mày muốn hỏi cho ra nhẽ:
- Nhiệm vụ bất khả thi? Trần đệ nói ta nghe xem khó ở chỗ nào!?
Trần đại vương trầm ngâm như thể đang xâu chuỗi lại dòng thông tin, rồi hắn từ tốn:
- Mấy năm trước đệ vô tình nghe được thông tin về chủng loại linh thảo này.
Nó được trồng khá nhiều tại Đường Hào Viên thuộc Thượng Hồng đảo, lãnh địa của lão thượng nhân Hải Thượng Lãn Ông…
Nghe đến đây bất chợt Hồ Thanh Hà không khỏi rúng động, đưa ngọc thủ lên bụm miệng, đương nhiên nàng biết rất rõ nhân vật này, nhưng đây vẫn là câu chuyện của Gia Toản nên nàng không có mạo muội chen ngang.
Đàm mới đến Loạn Hải nên thông tin không có nhiều, gã vẫn chăm chú ra hiệu cho Trần đại vương tiếp tục.
Bản thân Đàm Phi cũng bị chấn động, trong người gã vẫn giữ cuốn Hải Thượng Y Đan do đánh chết nữ nhân chua ngoa Then Mị, mặc dù đã được truyền thừa kiến thức luyện chế đan dược cao cấp từ tiểu nha đầu Linh Đan, nhưng những giá trị khảo cứu từ cuốn sách kia vẫn là rất lớn, vậy nên bao năm qua gã vẫn mang theo như thể bảo bối vậy.
Phải chăng Hải Thượng Y Đan có liên quan đến Hải Thượng Lãn Ông?
Gia Toản nuốt một ngụm nước miếng rồi tiếp tục:
- Vị thượng nhân này được tu sĩ Loạn Hải gọi là Lãn Ông (1), lấy việc luyện đan, chế thuốc cứu người làm tôn chỉ.
Thế nhưng tính tình lão đôi khi rất cổ quái, có thể nhiệt tình giúp người khốn khó nguy kịch, nhưng nếu không hợp nhãn, một lời liền từ chối.
Lão thường đưa ra ba điều kiện; Thứ nhất là phải đánh thắng lão, mà một cái tồn tại Tiểu Thiên Sư viên mãn thì chắc chắn chúng ta không thể phạm vào rồi.
Hai là đi làm cho lão một việc, mà những việc lão giao đều nằm ngoài khả năng của đương sự.
Cuối cùng là trả giá bằng thật nhiều tài vật, giá trị thường là lớn gấp đôi, gấp ba so với giá trị đương sự yêu cầu.
Lúc này Hồ tiên tử mới thêm vào:
- Thượng Hồng đảo nằm ở phía Tây Nam Loạn Hải, sử dụng linh chu phổ thông di chuyển cũng mất đến chục ngày.
Trước kia Mẫu Đơn Hội có vài lần đến làm giao dịch cùng Lão nhưng đều bất thành.
Chuyện này thực khó hơn lên trời mà… Theo tiểu muội thì Huyền Tử huynh nên tạm gác Linh Ly thảo lại, để tiểu muội tìm kiếm theo hướng khác.
Đàm Phi lắc đầu quả quyết:
- Linh Ly thảo không thể không thu về, để ta ổn định lại một số sự vụ tại Thiên Bích Bang, rồi sẽ lên đường đi Thượng Hồng đảo tìm kiếm cơ duyên.
Chư vị hà tất phải lo lắng, cứ ở lại thực hiện tốt công việc của mình là được.
- Vậy để ta đi cùng Huyền Tử huynh chuyến này, lâu rồi cũng không có chu du Loạn Hải! - Hồ tiên tử cười kiều mị.
Đây chỉ là một cái lý do, mục đích chính thì ai cũng hiểu.
Trần Gia Toản không có chủ ý, chỉ hướng ánh mắt đến Đàm Phi như thể chờ chỉ thị.
Đàm lập tức ra lệnh:
- Trần đệ phản hồi Cát Hải, tổ chức một lượng nhân thủ vừa đủ chốt tại đảo, ta đã có dự định ở đảo này, quân số còn lại đưa về Thiên Bích tăng cường lực lượng.
Nơi này tạm coi là đại bản doanh của chúng ta.
Dừng lời hai nhịp thở, Đàm đưa ra nhắc nhở:
- Thông Thiên Lệnh của Đại Nguyên Lão đã hai vạn năm chưa xuất thế, nhị vị là kẻ đầu tiên tiếp xúc với nó, và với cả tân Đại Nguyên Lão nữa.
Nếu chuyện này đồn đoán ra ngoài, sẽ gây ra một trường loạn thế, mà ta chưa sẵn sàng cho chuyện đó.
Nói vậy hai vị tự hiểu và có những hành động sao cho phù hợp nhé!
Cả Trần Gia Toản và Hồ Thanh Hà đều run lên, đây đúng là một cái đại cơ duyên đến với họ.
Lại là vô tình được gặp gỡ, thậm chí sát cánh sinh tử cùng đại nhân vật khủng bố như vậy.
Cả hai đều hiểu, tương lai gã mặt sẹo kia sẽ làm ra những điều không tưởng, gió tanh mưa máu tại Vân Lam giới là điều khó tránh khỏi.
Khách môn Thiên Bích đảo.
Trần Lập ngồi ghế chủ vị, ho khan vài tiếng như thể đang kiềm chế cơn nóng nảy.
Trên hàng ghế môn khác là hai nữ nhân đều vận y phục màu huyết dụ, đại biểu cho hội viên Mẫu Đơn Hội.
Một vị tầm ngoài tam tuần, người còn lại trẻ trung hơn ít nhiều.
Cả hai đều có tu vi Đại Linh Sư, vẻ mặt đang hết sức cau có khó ở.
Trần Lập cất giọng cứng rắn:
- Nhị vị đừng làm khó Trần mỗ, phó hội trưởng còn đang bàn chuyện cùng đại trưởng lão nhà ta, lệnh cấm đã phát ra, nhị vị cũng nên cấp cho ta một chút mặt mũi đi.
Nữ nhân già dặn hơn nhăn mặt:
- Bàn chuyện gì? ở địa phương nào? Tại sao chúng ta lại không cảm ứng được khí tức của phó hội trưởng…? Phải chăng Thiên Bích Bang đang làm điều gì đó khuất tất…
Nàng này chỉ nói được đến đó rồi chợt “Ồ” lên, Bóng hồng yểu điệu Hồ Thanh Hà đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa khách môn:
- Có ta trở về rồi! Hạ Giang tỷ bớt nóng nảy…!
Hạ Giang nữ tu sĩ già tỏ ra mừng rỡ, vội rời ghế đến bên Hồ tiên tử truyền âm vài câu gì đó.
Hồ Thanh Hà chỉ gật đầu vài cái, rồi quay ra thông báo một số chủ chương:
- Thiếp thân và đại trưởng lão Thiên Bích Bang là chỗ bằng hữu thâm giao, vừa rồi đã cùng nhau xử lý Hoàng Ân Bang hết sức chu toàn.
Kể từ nay, Thiên Bích đảo nằm dưới sự bảo hộ của Mẫu Đơn Hội, giảm nửa phí bảo kê trong năm năm, được phép ký gửi ba món bảo vật trong mỗi kỳ đấu giá hội mà Mẫu Đơn tổ chức.
Toàn trường im phăng phắc, ngay cả hai nữ nhân Mẫu Đơn Hội cũng không khỏi giật mình.
Đây là loại sủng ái gần như cao nhất mà Mẫu Đơn Hội dành cho một tổ chức lệ thuộc, vị đại trưởng lão thần bí kia chắc chắn phải là nhân vật rất có thân thế đi.
Trần Lập và hai gã phó bang lại có ý nghĩ khác, hẳn là ả nữ nhân kiều mị nhưng vô cùng hung hãn này đã bị đại trưởng lão của họ ‘câu dẫn’.
Lại còn tên bang chủ Hoàng Ân bưu hãn nữa, bỗng dưng từ chỗ nào chạy đến nhận thân thích với đại trưởng lão.
Nhân vật này chẳng biết còn làm ra những điều phi thường gì nữa đây? Liệu Thiên Bích có phải là nơi để gã trú chân tạm thời?
…
Sáng ngày hôm sau, khi người của Mẫu Đơn Hội đã rút khỏi Thiên Bích Đảo.
Đàm Phi ngồi thưởng trà cùng ba vị bang chủ và phó bang trong căn nhà ba gian tại tiểu đảo, bên ngoài là một vầng quang trão cách âm mờ ảo.
- Sáp nhập Thiên Bích và Hoàng Ân? Tại hạ không nghe nhầm đấy chứ!? - Chiến Phong phó bang chủ thấp giọng đầy bất ngờ.
Đàm Phi nhìn thẳng vào mắt Chiến Phong nhàn nhạt trả lời:
- Đúng vậy! Thiên Bích cần phải thay đổi để theo kịp với xu thế, chúng ta chẳng thể mãi dậm chân tại chỗ được.
Chư vị có chủ ý khác để Thiên Bích chúng ta ngày một lớn mạnh không?
Trần Lập có thể hiểu được một phần dã tâm của gã mặt sẹo, Thiên Bích chẳng phải là một nơi trú chân tạm thời, đây có thể là một cái bàn đạp để gã này xây dựng lực lượng cho một mục tiêu lâu dài.
Về lý có thể nói Thiên Bích Bang đang bị gã chiếm đoạt, đồng hóa.
Nhưng trên thực tế, đây lại là cú huých để Thiên Bích đảo phát triển mạnh mẽ.
Nếu giả xử gã không nhắm vào Thiên Bích, có lẽ giờ này Thiên Bích đã thuộc về một trong ba bang hội lớn kia rồi.
Việc gì cũng có tính hai mặt, nếu như ta không đủ mạnh để tự bảo vệ thì chỉ hai kết quả; Một là biến mất khỏi thế gian, hai là làm trâu ngựa cho người ta sai khiến.
Đã ngộ ra chân lý một cách triệt để, Trần Lập liền tỏ ra vô cùng phấn khích:
- Trần mỗ cầu còn chẳng được, vậy kế hoạch sáp nhập và phát triển sẽ như thế nào? Mời Huyền Tử đạo hữu đưa ra chủ ý!
Nguyên Hoàng cùng một loại hồ ly đồng dạng Trần Lập, hắn cũng làm ra vẻ tò mò háo hức, hớp lấy hớp để linh trà nóng hổi, ánh mắt chăm chăm nhìn Đàm rất là cuồng nhiệt…
…
Linh chu bay lơ lửng giữa tầng không, xuyên qua những đám mây trắng lững lờ như chui vào làn sương khói ẩm ướt.
Mặt biển bên dưới mênh mông vô tận, sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh từng đàn Hải u dập dờn bay theo mạn thuyền, khung cảnh thập phần sinh động và thanh bình.
Đàm Phi đứng trên mũi thuyền, ánh mắt bình lặng nhìn về phía trước, từng lọn tóc mái dập dềnh phất phơ theo gió, hắc bào tung bay kết hợp cùng vết sẹo mờ nơi ấn đường khiến hắn trông giống một vị chiến tướng cường hãn nơi sa trường.
Loạn Hải Vực.
Loạn Hải có thể gọi là đại lục hoặc quần đảo đều được, đại lục này thực chất được cấu thành từ hàng vạn hòn đảo lớn nhỏ, có vị trí địa lý khá phức tạp.
Một phần tiếp giáp với Thái Bình Hải Vực thuộc Vô Biên Hải, một phần tiếp giáp Cô Thiên Đại Lục, cách Cô Thiên hơn bốn ngàn hải lý (2), lại có một dải hải đảo hình chiếc sừng kéo dài đến gần Sâm Lâm Nguyên Thủy.
Khu vực trung tâm Loạn Hải tập trung nhiều đảo lớn nhất, đây chính là chiến trường của đệ tam lượng kiếp Vạn Tiên Chiến Kỷ.
Đàm Phi đang trên đường từ vùng Tây Bắc chạy qua Tây Nam, dẫu lộ tuyến không đi qua vùng lõi của đại lục, nhưng những hình ảnh mô phỏng về cuộc chiến kinh thiên động địa hai vạn năm trước liên tục thôi diễn trong đầu gã.
Dù sao thì Thông Thiên Giáo cũng là một trong những ‘nhân vật’ chính của trường lượng kiếp này.
Và hiện tại, Thông Thiên Lệnh đang nằm trên người gã, đương nhiên gã đang là kẻ đứng đầu, người có quyền lực tối cao tại Thông Thiên Giáo, một chút cảm khái về trận chiến ác liệt hào hùng năm xưa xuất hiện cũng là điều dễ hiểu.
Quay trở lại với thực tại, việc an bài cho hai cái tổ chức nhỏ dưới tay gã đã thành công, tất cả cùng thống nhất lấy tên là Thiên Bích Đảo.
Công việc chính cần ưu tiên trong phát triển chính là Bảo Tiêu, thu mua linh tài từ đám dị tộc hải vực đem về bán trong vùng ăn chênh lệch.
Công tác định biên nhân sự; Trần Lập mang chức danh mới là Đảo Chủ, phụ trách hai tên phó đảo chủ Chiến Phong và Nguyên Hoàng, tập trung phát triển giao thương sổ sách.
Trần Gia Toản, Đổng Trúc và Điêu Thiền được bổ nhiệm làm Trưởng Lão, phụ trách an ninh, vận chuyển hàng hóa và các công việc cơ động.
Về cơ bản, cách bố trí nhân sự như vậy là khá phù hợp, vấn đề còn lại là cung cách làm ăn buôn bán và quan trọng là những món linh tài địa bảo thu mua được có giá trị hay không mà thôi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển từ khoang thuyền vọng lại.
Đàm từ tốn ngoảnh đầu, Hồ Thanh Hà yểu điệu đi đến cạnh gã, cùng nhìn ngắm khung cảnh thanh bình trên biển lúc chiều tà, mùi u hương thoang thoảng khiến lòng gã chợt thấy bâng khuâng.
Nhiều năm về trước, cũng trong một khung cảnh gần giống thế này, gã đã mất đi nữ nhân của đời gã, kéo theo những chuỗi ngày khắc khổ đầy đọa.
Gã chỉ biết đứng đó thở dài, đã rất lâu rồi tâm thần không được thả lỏng phóng túng...
- Hết Chương 197 -
(1) Lãn Ông: Ông lười biếng.
(2) Hải Lý: 1 hải lý = 1852 m.