Linh hỏa Ngọc Hân vẫn đang giằng co cùng hỏa linh bất màu cam phân thắng bại.
Mặc dù thần niệm của Đàm Phi rất mạnh mẽ, nhưng do hỏa hầu của Ngọc Hân vẫn kém hỏa chủng kia một bậc, tạm thời chưa thể chiếm lấy thượng phong mà thôn phệ nó.
Cần phải tốc chiến tốc thắng, tránh đêm dài lắm mộng, gã gầm lên một tiếng thị uy.
Một lần nữa hư ảnh hỏa kỳ lân xuất khiếu, cùng tham gia chiến đoàn để tiếp thêm sức mạnh cho Ngọc Hân.
Tiếng long ngâm trầm thấp vang vọng khắp động quật, Ngọc Hân được tiếp thêm nhiệt năng từ kỳ lân, nó bắt đầu trương phình lên, dần chiếm lấy thế chủ động.
Đàm tiếp tục triển thêm thuật Thiên Hỏa Tề Tâm, hai ta gã bắt ấn giơ cao, động quật vang lên những tiếng ‘xèo xèo’ như rán mỡ, hàng ngàn hỏa điểm đản sinh ra từ không khí nhao nhao chạy về sáp nhập cùng Ngọc Hân.
Không gian chợt sáng lòa, toàn bộ động quật là một mầu trắng thuần khiết, nhiệt độ bạo tăng khiến đất đá dưới bề mặt bị nung chảy thành dung nham đỏ rực.
Đàm ngồi xếp bằng bất động lơ lửng cách mặt đất ba thước, y phục đã bị thiêu rụi đến chẳng ra hình dạng gì, có thể nói gã đang lõa thể.
Mặt đất vẫn là một biển dung nham nóng bỏng, riêng pháp trận bên kia vẫn vững như bàn thạch chẳng mảy may suy suyển.
Trong đầu gã bỗng vang lên giọng nói của con nít đầy non nớt:
- Ngọc Hân ra mắt chủ nhân!
Huyền phù trước mặt Đàm Phi là hỏa chủng mang hình dạng tiểu oa nhi mũm mĩm, toàn thân nó tỏa ra luồng hỏa diễm trắng xanh, đôi hỏa dực sau lưng vũ động nhịp nhàng, sinh ra điểm điểm hỏa quang nhỏ li ti đẹp mắt.
Đàm và Ngọc Hân có mối liên hệ tâm thần tương liên, nó đã tiến giai và mở ra linh trí, đồng nghĩa với việc gã lại có thêm một trợ thủ đắc lực trên con đường tu luyện.
- Làm tốt lắm! Tiểu tử ngươi có cần một cái tên mới? - Đàm Phi nói lời khích lệ.
- Ta thích cái tên Ngọc Hân… mà, mà trông chủ nhân thật là ngầu…!
Đàm nhìn xuống hạ thân, chợt cười cười lắc đầu với hỏa oa nhi.
Ngón tay gã khẽ động, một bộ trường bào đen khác đã được thay lên người.
Tiếp tục lấy ra hai khoả Phục Nguyên Đan cắn nuốt, bình tĩnh ngồi xuống luyện hóa dược lực để hồi phục pháp lực.
Ngọc Hân bay lượn chơi đùa quanh động quật, nó mới thôn phệ một cái đồng loại cao cấp hơn, mở ra linh trí cho riêng mình, mọi thứ chung quanh đối với nó còn rất mới mẻ, cần phải tìm hiểu khám phá.
Pháp lực đã hồi phục đến quá nửa, Đàm đứng dậy giơ tay thu Ngọc Hân về trong thể nội:
- Ngươi mới tiến giai, cần ôn dưỡng thêm một đoạn thời gian cho ổn định, lại là để ta truyền thừa cho một chút kiến thức về nhân sinh, cũng như vài môn công pháp hệ hỏa.
Ngọc Hân ngoan ngoãn hóa thành đoàn hỏa diễm trắng ngần chui vào trong người Đàm Phi, tiến nhập đan điền, làm ra bộ dạng ngồi xếp bằng huyền phù quanh Quang Điểm và ba khỏa nguyên đan của chủ nhân.
Tay áo Đàm lại nháng lên, một đoàn ma khí quỷ dị hội tụ lại trên trần động, khuôn mặt đau khổ cùng thân hình đầy xương gai của Khốc Ly hiện ra chờ lĩnh mệnh.
- Cảnh giới… - Đàm Phi lạnh lùng phát lệnh.
Thân hình dơi quỷ lập tức nhòa đi, huyễn hóa thành những lọn hắc khí tiềm nhập vào vách động.
Đàm Phi khá hài lòng với biểu hiện gần đây của Khốc Ly, hắn không còn cứng đầu như dạo trước, nhất là từ khi được Đàm chu cấp đầy đủ ma tinh.
Gã bắt đầu đi qua lại vòng quanh pháp trận ở trung tâm xem xét.
Với những kiến thức về trận pháp, có thể thấy đây là một dạng tụ linh trận, có điều nó phức tạp và thần diệu hơn tụ linh tiểu trận của gã rất nhiều.
Ngoài chức năng phòng ngự không cho kẻ lạ tiến nhập vào trong, trận này còn có khả năng hấp thu triệt để linh khí ở không gian lân cận, cũng như triệt tiêu mọi chấn động địa chất và âm thanh phát ra chung quanh nó.
Thậm chí còn có thể che mắt được tầm cảm ứng thần niệm của sinh vật cao giai.
Bằng chứng là nó đã tồn tại ở đây nhiều năm, vậy mà tứ lão tổ Thanh Giao tộc cũng không hề phát hiện ra.
Đàm Phi nhờ có được Ngọc Hân linh hỏa, hấp dẫn và cộng hưởng với Hỏa Linh vô danh kia, phải gọi là khí vận cực tốt nên mới phát hiện ra động quật bí ẩn này.
Đây là kiểu pháp trận phòng ngự điển hình, thế nên tu sĩ không thể xâm nhập vào từ bên ngoài, chỉ có thể cậy mạnh mà đập vỡ nó, nghe chừng sức của một cái Đại Linh Sư thì không thể kham nổi.
Nhưng đối với Đàm Phi lại là chuyện khác biệt, Tinh Thần Mục của gã có khả năng phá huyễn, phá phong ấn, phá kết giới.
Gã chẳng cần tốn công vô ích tìm hiểu cách phá trận, cứ trực tiếp thi triển thần mục là có thể xâm nhập vào bên trong.
Việc đi loanh quanh xem xét chỉ mang mục đích tìm hiểu cấu trúc và cách bố trí, và một điểm quan trọng là phát hiện những hiểm nguy rình rập ở bên trong mà thôi.
Song mục Đàm Phi nháy sáng, từng đoàn quang luân màu bích lục từ đồng tử nối tiếp chiếu xạ lên tầng quang võng của pháp trận.
- Phá…
Sau tiếng hô lớn của Đàm, hai đoàn quang luân liên tiếp đánh thẳng lên quang trão.
Tiếng ‘tinh tinh’ vang lên liên hồi, quang trão nhểu ra một lỗ lớn như thể bị ăn mòn, thân ảnh Đàm như cơn gió vụt qua, vậy mà gã đã ở bên trong pháp trận rồi.
Lỗ hổng lại từ từ khép lại như chưa từng bị phá vỡ.
Không gian bên trong không mấy khác biệt so với từ bên ngoài nhìn vào.
Quan tài đá nằm im lìm nơi chính giữa pháp trận, hoa văn được chạm khắc tương đối sơ sài, nhưng lại thập phần quen thuộc, đều là tinh hoa của vùng đông nam Già Thiên đại lục, trong đó có cả Việt Quốc.
Chu vi bên trong pháp trận rộng chừng hơn hai mươi trượng, dưới nền đá lít nhít rãnh nhỏ ngoằn ngoèo kết nối với nhau.
Có hơn chục khối Mặc Kim lớn như nắm tay con nít, chúng được sắp xếp theo bố cục bát quái cửu cung.
Cái này đúng là một pháp trận cố định, với nhiều công năng ngoài sức tưởng tượng của Đàm.
Pháp trận cố định tên như ý nghĩa, không thể di chuyển từ nơi này đến nơi khác.
Tuy không có tính cơ động cao nhưng sức mạnh phòng ngự lại vô cùng kiên cố.
Thông thường chỉ cần dùng đến một mắt trận, năng lượng kích phát thì dùng bằng Tinh Thạch, Mặc Kim hoặc một số linh tài đặc thù, thậm chí là dùng bằng máu, đại biểu ở đây chính là Ngũ Tâm Quỷ Tử Mẫu Trận do Đặng Mặt Ngựa làm ra khi xưa.
Xác định không có điểm bất thường, Đàm Phi đi đến bên cỗ quan tài, tế ra Huyền Quy Giáp và Lạc Việt Kim Tiền bảo hộ quanh thân.
Thần niệm khẽ động, nắp quan được kéo ra, tiếng ken két vang lên trong động quật tịch mịch.
Ngọc Hân linh hỏa trong thể nội bỗng dấy lên tia cảm xúc, mặc dù là rất nhỏ nhưng Đàm Phi vẫn nhận ra được.
Gã vội tiến tới sát quan tài xem xét, bên trong nằm ngay ngắn một cỗ khô cốt, cả đầu lâu và các đoạn xương đều xuất hiện lít nhít đốm đen như cánh hoa.
Đây hẳn là tình trạng trúng độc, không có giải dược rồi dẫn đến tử vong.
Điểm đáng chú ý chính là bộ y phục vẫn còn nguyên vẹn chưa mục nát, nơi ngực trái có thêu họa tiết huy văn của Phàm Nhân Tông.
- Không lẽ vị tiền bối này đến từ đại lục? - Đàm lẩm nhẩm với chính bản thân mình.
Chợt nhớ đến câu chuyện gã nghe được từ tam thái tử Thanh Tuyền; Chủ nhân đảo này được trong tộc gọi là Hữu Thế đại vương, chính là một vị bằng hữu của tổ phụ hắn, là một tên nhân tộc chính hiệu, tu vi Nguyên Anh viên mãn.
Phương danh Hữu Thế Đại Vương cũng là do long vương đời trước ban tặng, tất cả đều từ những công lao của Hữu Thế đóng góp cho bộ tộc này.
Rồi bỗng dưng một ngày, Hữu Thế kia tựa như không khí mà biến mất, chẳng để lại nửa điểm manh mối.
Điều này khiến tộc Thanh Giao oanh động một đoạn thời gian dài; Kẻ thì đồn đoán vị tu sĩ nhân tộc kia tạ hóa, người lại cho rằng lão bị thủ tiêu.
Khổ một nỗi, để thủ tiêu gọn lẹ một tên sinh vật cấp bốn Tiểu Thiên Sư đâu phải việc dễ dàng… rất nhiều giả thuyết được đưa ra nhưng chả cái nào đủ căn cứ cả.
Nằm ngổn ngang lộn xộn cùng đống xương trắng là một ngọc bài xác định thân phận, một cuộn da thú mỏng hoen ố, vài tấm bản ghi tàn tạ và một khối đồ vật nhỏ như đĩnh bạc.
Có lẽ tài sản giá trị đã bị kẻ hạ độc thủ cướp đi mất rồi.
Đàm lấy tấm ngọc bài lên trước tiên, mới nhìn đã biết đây là ngọc bài xác định thân phận môn hạ Phàm Nhân Tông.
Thứ này được chế tác tinh vi cầu kỳ, khẳng định người kia có một thân phận không phải nhỏ.
Mặt trước chạm trổ huy văn cặp bánh răng và đôi cánh bạc, bên dưới là hai chữ rất to ‘Thái Thượng’.
Mặt sau ghi tục danh; ‘Phạm Hữu Thế’ bên dưới còn có thêm đề tựa nhỏ “Nhập thuỷ như phúc bình địa hỹ” (1).
Mọi thông tin đã rõ, đây chính là bằng hữu của Thanh Giao long vương đời trước, Hữu Thế Đại Vương, lại là một cái thái thượng trưởng lão của Phàm Nhân Tông ở đại lục.
Vì sao lão lưu lạc rồi vẫn lạc tại Vô Biên Hải? Điều này thì chỉ có ‘lão thiên’ mới biết, gã không cần thiết phải tìm hiểu.
Ngọc Hân Lại có biểu hiện lạ, Đàm mỉm cười phóng xuất nó ra khỏi thể nội:
- Hẳn là ngươi vẫn còn vương vấn một chút khí tức của chủ nhân, vậy để ta thành toàn cho các ngươi đi.
Ngọc Hân linh hỏa trong hình dạng tiểu oa nhi bay vờn quanh cỗ quan tài vài vòng, sau đó trở về ngồi trên vai Đàm, trong đầu gã vang lên tiếng trẻ bập bẹ:
- Biết ơn chủ nhân thành toàn!
Mặc dù Ngọc Hân đã thôn phệ triệt để hỏa linh kia, nhưng một phần nhận thức của nó vẫn có chút ký ức của đầu hỏa linh bị thôn phệ, việc lưu luyến đối với chủ cũ âu cũng là lẽ thường tình.
Đàm Phi không để ý đến Ngọc Hân nữa, gã tiếp tục nhặt cuộn da cũ mèn lên trải ra trước mặt.
Kỳ lạ là cuộn da trống trơn, chẳng có lấy nửa điểm ký tự nào, ở dưới góc cuộn da chỉ có duy nhất một điểm hoạ tiết ngọn lửa.
Lật qua lật lại mãi chẳng thể tìm ra manh mối, gã đành cất nó vào Tản Viên giới.
Đĩnh bạc kia gã đã biết là thứ gì rồi, nó chẳng khác gì một món quà quý giá, thậm chí là vô cùng quý giá ở cái địa phương xa xôi này.
Tiềm Thuỷ Đĩnh, một cái phương tiện di chuyển tối ư cần thiết đối với gã.
Ở bên sườn thủy đĩnh còn có dòng chữ nhỏ ‘Yết Kiêu Tiềm Hạm’ (2), nghe cái tên thôi đã thấy bá đạo rồi.
Phải dằn cảm xúc phấn khích xuống tối đa, gã tiếp tục cất nó vào không gian Tản Viên, sau này có cơ hội sẽ đem ra thử nghiệm.
Thời gian không có nhiều, gã phải quay trở lại động phủ ở trên kia.
Nếu đi quá lâu, rủi có tộc loại Thanh Giao đến cầu kiến, không thấy gã họ sẽ sinh nghi và làm ra những điều cực kỳ bất lợi.
Tiện tay vơ toàn bộ đống bản ghi lại, gã cúi đầu tỏ lòng thành kính với vị tiền bối đồng tộc:
- Phạm tiền bối an nghỉ! Mong ngài sớm siêu sinh tịnh độ, trở về với luân hồi…
Tâm ý Đàm khẽ động, Ngọc Hân ở trên vai gã bỗng hóa thành một hỏa cầu trắng xanh, bay đến thiêu đốt đống tàn cốt thành tro bụi, điểm điểm tinh quang ngũ sắc vấn vít quanh ngọn linh hỏa rồi phiêu tán đi trong không khí.
- Hết Chương 149 -
(1) Đi dưới nước ung dung, tự tại như trên đất bằng.
(2) Yết Kiêu: Tên của danh tướng thủy quân dưới trướng Hưng Đạo Vương.
Cũng là tên của một loài cá lớn trong dân gian Việt cổ.