Hai canh giờ sau, thủy đĩnh đi vào vùng có ánh sáng le lói, tốc độ cũng giảm dần.
Qua ô cửa nhỏ, Đàm Phi có thể thấy được quang cảnh sinh động bên ngoài; Lác đác đền đài lung linh, lầu các huyền ảo, kiến trúc lại thập phần lạ lẫm, khác hoàn toàn với kiến trúc từ nhân loại.
Cây cỏ thủy sinh đầy màu sắc đu đưa theo dòng thủy lưu êm đềm.
Từng đoàn thủy tộc bơi lội di chuyển quanh mạn tàu rất có ý tứ.
- Đã đến Long Cung? - Đàm Phi hỏi một câu có vẻ vô nghĩa.
Thanh Tuyền gật đầu xác nhận:
- Đã vào trung tâm Thanh Giao Tộc.
Lát nữa, khi diện kiến phụ vương và đại tỷ Thanh Mẫn, Đam Săn huynh nên cẩn trọng lời nói một chút.
Giao Tộc nói riêng và hải tộc Hoàng Sa nói chung rất có ác cảm với Yêu Tộc, đặc biệt là những thứ liên quan đến Thần Tộc.
Không cần Thanh Tuyền nhắc nhở, Đàm Phi hiểu hoàn cảnh của gã lúc này, vậy nên mọi hành động và lời nói đều phải tính toán cẩn trọng hết mức.
- Đa tạ Thanh Tuyền đệ đã chỉ điểm, ta tự biết chừng mực…
Thanh Tuyền chuyển sang truyền âm:
- Còn một điểm quan trọng… Đam Săn huynh vạn lần không nên tin tưởng đi theo nhị ca… tâm ý của ta chắc huynh đã hiểu!?
Đàm không có trả lời, gã chỉ cười nhẹ gật đầu đồng tình.
Lưu lạc đến vùng hải vực xa lạ này, dẫu không bị đem ra hành quyết thì cũng làm thân trâu ngựa cho hải tộc mà thôi.
Trừ khi gã chứng minh được một thân phận cực kỳ khủng bố, khiến cho tất cả hải tộc Vô Biên Hải phải thực sự kiêng nể.
Mường tượng ra viễn cảnh bị cuốn vào màn nội đấu của nhị hoàng tử và tam thái tử, sớm muộn gì gã cũng phải lựa chọn theo phe nào.
Chỉ một tính toán sai lầm, có lẽ sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Nhị hoàng tử Thanh Ảnh Quân cùng ngũ công chúa Thanh Vân sánh vai bước ra từ tĩnh thất duy nhất, đám hải tộc lâu la vội đứng dậy tỏ ra thành thật cung kính.
Kể cũng lạ, theo như cách xưng hô của huynh muội nhà họ Thanh, Thanh Tuyền tuy mang thân phận tiểu đệ nhưng lại có tước vị Thái Tử, đương nhiên sẽ là Long Vương đời kế nhiệm.
Trong khi Thanh Ảnh Quân khí chất ngời ngời, là kẻ có tu vi cao hơn, có định lực tốt hơn lại không được lựa chọn.
Mà thái độ của đám hải tộc có vẻ sùng bái vị nhị hoàng tử hơn tam hoàng tử rất nhiều.
Không hẳn là do tu vi chênh lệch, đây là sức hút nhân tâm, biểu hiện của vị quân vương chân chính.
Tóm lại, trong cuộc cung đấu giành giật vương vị, Thanh Tuyền là kẻ triệt để yếu thế, mặc dù tước vị đang nằm trong tay hắn.
Tiềm Thủy Đĩnh dừng lại tại một cầu cảng lơ lửng giữa không trung, Đàm Phi đứng trên cảng quan sát mà không khỏi choáng ngợp.
Ở đây, thủy linh khí, mộc linh khí cực kỳ dồi dào.
Trước mắt gã xuất hiện cơ man nào là thủy tinh tháp, san hô lầu...! Tất cả được xây dựng trong một phiến không gian rộng lớn.
Điều thần kỳ ở chỗ, phiến không gian này như một chiếc bát úp lên đại địa dưới đáy hải để, bên trong là không khí và linh khí, chẳng có một giọt nước nào có thể phạm vào.
Phía ngoài kết giới chính là đại dương mênh mang, sinh vật phù du cực lớn, thủy quái, thủy sinh vật muôn hình vạn trạng đang bơi lội tung tăng, cảnh trí thanh bình thơ mộng chẳng bút nào tả xiết.
Nhóm hải tộc cảnh giới tại cầu cảng đều quỳ mọp xuống khi thấy nhị hoàng tử bước ra khỏi khoang tàu, trong khi tam thái tử là người bước ra trước cùng Đàm cũng chỉ nhận được một cái xá dài đầy cung kính.
Đàm ý nhị liếc qua phản ứng của Thanh Tuyền, nếp nhăn trên trán hắn chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, nếu không tinh ý thì khó có thể nhận ra diễn biến tâm lý phức tạp đó.
Một đầu Hải Diêu Ngư cực lớn từ xa bay tới, trên lưng cõng hai đoàn thị nữ hải tộc xếp hàng nghiêm trang.
Một tên hải tộc cấp ba thân rùa đầu người đứng giữa cung kính:
- Lão nô tham kiến ba vị hoàng gia! Hiện Long Vương đang rất mong mỏi tin tức tam vị điện hạ, mời chư vị hồi cung ngay cho!
Lão nhân quy khom người bái dài, ánh mắt sâu sắc đảo về phía Đàm Phi đầy ý tứ.
Thanh Tuyền truyền âm bên tai Đàm:
- Lão vốn mang huyết thống Kim Nhãn Huyền Quy, được coi là vương giả của Quy Tộc.
Ba năm trước đột phá lên cấp bốn thất bại, thật là quá đáng tiếc.
Hiện lão đang là quân sư cho phụ vương, một tay thâu tóm khá nhiều quyền lực tại Thanh Giao Long Cung.
Sau này Đam Săn huynh cứ gọi là Huyền Lão…
Kim Nhãn Huyền Quy được coi là chi tộc mạnh mẽ nhất, là vua của loài rùa.
Tương truyền, giống huyền quy này phải lên đến cấp ba mới mở ra Kim Nhãn, có thể bằng một ánh mắt mà biến đối phương thành kim loại.
Cấp năm mới có thể hóa hình, lão già kia đương nhiên là một tên yêu nhân chứ không phải Kim Nhãn Huyền Quy chân chính.
Đúng là khí tức phát ra từ cường giả, dù sao lão cũng đã bước chân vào cảnh giới cuối cùng Đại Linh Sư viên mãn rồi.
Nếu phải đối chiến cùng lão, Đàm Phi cảm thấy không thể nắm chắc phần thắng.
Đoàn người ngự trên lưng Hải Diêu Ngư bay tiếp về phía trung tâm kết giới, đám thị nữ lấy ra những thứ nhạc cụ như vỏ sò, vỏ ốc… tấu lên vài bản nhạc du dương khiến cho tâm thần người nghe thêm thanh tỉnh phấn chấn.
Xuất hiện trong tầm mắt Đàm Phi là một khối vỏ ốc khổng lồ trắng tinh, đỉnh chóp không biết được gắn thứ gì mà tỏa ra vạn đạo hào quang, chiếu sáng nguyên một vùng rộng lớn.
Hải Diêu Ngư dừng lại tại đại môn với hai hàng binh hà, giải tướng nghiêm trang.
Tất cả đều là hải thú cấp hai, như chịu sự điều khiển của kẻ nào đó, đám hải yêu này tiến thối rất có trật tự, cả tôm và cua đều dương những cặp càng cứng rắn lên vừa như nghênh đón, vừa như thị uy.
Huyền Lão rời khỏi lưng Hải Diêu Ngư, làm động tác mời rồi dẫn ba vị hoàng tử công chúa cùng Đàm Phi đi qua cửa đại môn, đám lâu la kết thành một tổ rẽ theo lối cửa ngách mất tăm.
Long cung thiết kế xoắn trôn ốc thập phần hùng vĩ, lại không thể cảm ứng được bên trong.
Đàm đi theo sau tam thái tử qua một hành lang dài để đến đại sảnh.
Không gian bên trong rất rộng, từng khối san hô ngũ sắc được khảm thêm ngọc dạ minh châu càng khiến khung cảnh lung linh huyền ảo.
Ngồi ngay ngắn trên long ỷ chính giữa ngọc điện là một lão giả quắc thước, tu vi cấp bốn, đại biểu cho yêu thú hóa hình.
Mái tóc lão bạc trắng như cước, được búi gọn bằng Kim Quang Mão, đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm, toàn thân vận long bào màu lam nhạt với những hoa văn sinh động.
Đương nhiên đây chính là Thanh Giao Long Vương, người đứng đầu Thanh Giao Tộc tại Hoàng Sa Hải Vực rồi.
Điểm khiến Đàm Phi lưu tâm nhất lại là khí tức có phần yếu ớt của lão long vương.
Nói chính xác là lão sắp hết thọ nguyên, phải đốt cháy chính lực lượng bản nguyên để duy trì chút hơi tàn, vì vậy mà khí lực đã gần như cạn kiệt, ngày tạ hóa đã không còn xa nữa.
Ngũ công chúa Thanh Vân không còn giữ được bình tĩnh, nàng vội khinh thân đến bên phụ vương, đôi mắt đỏ hoe rớm lệ.
Sinh vật cấp ba, luận về số năm tháng sống trên thế gian đã lớn hơn phàm nhân rất nhiều, vậy mà không tránh khỏi khoảnh khắc tâm thần xúc động đến cực điểm.
Quân Ảnh cúi gập người trước mặt Thanh Giao Long Vương, tay chỉ về phía Đàm Phi điềm tĩnh:
- Phụ Vương! Trên đường trở về long cung, tam đệ và ngũ muội bất ngờ rơi vào ổ phục kích của Vện Kim Xà.
Nếu không nhờ đến vị đạo hữu này kịp thời giải vây, e là toàn quân đã bị diệt.
Nhi tử bất tài đến cứu giá chậm trễ, mong phụ vương trách tội.
Thanh Giao Vương lắc đầu giơ tay miễn lễ cho nhị hoàng tử:
- Tam đệ ngươi phúc lớn, lúc hiểm nguy sẽ có quý nhân giúp đỡ, hà tất phải khẩn trương như vậy!
Sau đó, nhị hoàng tử còn truyền âm cho phụ vương hắn một đoạn tin tức, trong đó bao gồm cả lai lịch và chiến lực của vị khách thần bí mang cái tên Đam Săn.
Giao Vương vẫn yên vị trên long ỷ, đôi mắt xanh thẳm lướt qua Đàm Phi, gã cảm nhận được một cỗ uy áp vừa mang tính chấn nhiếp, vừa đem đến cảm giác mơn trớn khó diễn tả.
Kể từ khi bước chân vào tiên lộ, chưa lần nào gã bị soi mói một cách thô bạo vậy.
Đã có nhiều kinh nghiệm phải đối mặt cùng những tồn tại cao hơn một đến hai cảnh giới, Đàm Phi vẫn tỏ ra bình thản lạnh lùng, mặc cho luồng uy áp kia chạy dọc khắp cơ thể.
Mặc dù Long Vương đã sắp hết thọ nguyên, nhưng lực lượng của một tên sinh vật cấp bốn đâu phải thứ mà sinh vật cấp ba như gã có thể khinh lờn, chỉ một cái nhấc tay, có lẽ thân thể gã sẽ nát thành bùn nhão.
Tu vi và cảnh giới càng lên cao, hố sâu ngăn cách lại càng lớn, sẽ không có chuyện khiêu chiến vượt cấp như ở cấp độ một và hai.
Đó là chân lý vĩnh viễn tồn tại ở Vân Lam Giới, chẳng một kẻ nào có thể thay đổi được.
Thanh Giao Vương thu hồi thần niệm, ánh mắt hòa nhã gật đầu với Đàm:
- Tiểu hữu tên là Đam Săn?
- Vâng thưa tiền bối! - Đàm ôm quyền cung kính.
- Ta đã sống hơn bốn ngàn năm, ngao du khắp Vô Biên Hải cùng nhiều nơi trên đại lục, chưa nghe đến cái tên Luân Hồi Viên bao giờ.
Liệu đây có phải là một cái địa danh hư cấu?
Thọ mệnh của Tiểu Thiên Sư thường kéo dài từ hai ngàn đến ba ngàn năm, một số yêu thú hải thú có thể sống lâu hơn thời gian đó, thậm chí còn có loài thú sống đến cả vạn năm.
Long vương kia thọ mệnh lên đến hơn bốn ngàn tuổi âu cũng là sự ưu ái của tạo hóa, một chút ít huyết mạch cỏn con của Long Tộc cũng đủ sống lâu hơn loài khác rất nhiều rồi.
Đàm Phi thoáng động tâm sau câu nói của lão Long Vương, phần vì tuổi thọ dài đến bốn ngàn năm của lão, phần vì nghi vấn về Luân Hồi Viên, gã thoáng tỏ ra không vui, chỉ là trong một khoảnh khắc cực ngắn:
- Trước khi xuống núi, sư tôn đã có lệnh cấm.
Tiểu bối chỉ có thể nói ra đôi chút manh mối, Luân Hồi Viên nằm đâu đó giữa Sâm Lâm Nguyên Thủy và Thâm Uyên Hắc Hải.
Lão Long nghe vậy thì há mồm “A” lên một tiếng tỏ vẻ tiếc nuối, lão cũng không tiếp tục truy cứu nữa:
- Chẳng cần biết tiểu tử ngươi có lai lịch như thế nào, ân cứu mạng nhi tử ta, dứt khoát bản vương phải báo đáp!
Tay áo lão long huơ lên, trước mặt Đàm Phi xuất hiện ba món đồ vật lấp lánh bảo quang, linh khí tỏa ra rào rạt kinh người, đến đám hoàng tử công chúa và những nhân vật quan trọng trong điện ngọc còn phải xuýt xoa cảm thán.