Tất cả kiến thức trong đầu được vận dụng triệt để, khối giả đan đang xoay tít tại đan điền, quán thâu toàn bộ lực lượng linh khí trong thiên địa, đây đại biểu cho việc bắt đầu kết Yêu Đan.
Yêu thú, dị thú hoặc thần thú đều gọi chung là Yêu, có cơ chế tu luyện tiến cảnh hơi khác so với nhân loại.
Từ thú cấp hai đã xuất hiện yêu hạch, hay còn gọi là nội đan hoặc yêu đan.
Nội đan cứ vậy phát triển lên cấp ba thì lớn hơn, chứa đựng nhiều năng lượng hơn.
Riêng trường hợp của gã lại khác, gã là một tên nhân loại, vì vô tình nuốt phải tia huyết mạch thần thú, trên lý thuyết sẽ tự bạo thể mà chết do cơ thể không chịu nổi nguồn áp lực mạnh mẽ kia.
Thế nhưng Quang Điểm bí ẩn lại dung hòa nguồn lực lượng cuồng bạo đó, biến nó thành một sợi yêu lực độc lập, có cơ chế phát triển theo hướng tiến giai của tu sĩ nhân loại.
Nói tóm lại là Quang Điểm kỳ dị đã làm đảo lộn mọi thứ kiến thức mà gã nắm bắt được về tu tiên, chỉ có thể suy luận dựa theo những kiến thức tổng hợp gã có được và bằng cả trực giác nữa.
Sự việc đến quá đường đột, gã chưa có bất cứ sự chuẩn bị nào cho việc tiến cảnh, chỉ có duy nhất một khỏa cực phẩm Cố Tinh Linh Đan.
Dẫu vậy, cơ hội kết đan yêu thú đã đến, cũng chẳng thể cưỡng lại được.
Vậy là gã chiểu theo một số tài liệu ghi chép về đột phá cảnh giới, bắt đầu nhập định đột phá lên sinh vật cấp ba.
Yêu Thú Vân Lam Giới có cơ chế tiến giai đơn giản hơn nhân loại rất nhiều, có thể nói là rất dễ dàng, chúng chỉ cần đạt đủ lực lượng linh lực quy chuẩn của từng loài là có thể bắt đầu phá cảnh.
Cũng bởi linh trí thấp, ít có những diễn biến tâm lý phức tạp như con người, vậy nên việc bị tâm ma quấy nhiễu khi đột phá gần như là không có.
Thất bại chỉ đến khi canh sai thời điểm cường hóa khối giả đan sang thể rắn.
Đại đa số yêu thú đều phải tự thân kết đan, không có ai chỉ điểm, vì vậy, nói là dễ nhưng cũng gặp khó khăn chắc trở muôn phần.
Lại là bản chất dã thú hung hãn, rất nhiều yêu thú vì tranh đấu mà vẫn lạc, còn chưa kịp có cơ hội được nếm thử mùi vị của kết đan đã phải làm mồi cho loài khác mạnh mẽ hơn rồi.
Linh khí trên toàn bộ ốc đảo vần vũ thành một vòng xoáy khổng lồ xoay chầm chậm phía trên tòa phong đình, Đàm lặng lẽ nhắm mắt đả tọa, một lọn linh khí ngũ sắc ngưng thực được rót từ vòng xoáy trên cao xuống Nê Hoàn Cung tại đỉnh đầu gã.
Nhìn từ bên ngoài trông gã chẳng khác gì một pho tượng bất động, thế nhưng bên trong thể nội lại là phong ba bão táp, viên giả đan đỏ thắm rung động cực mãnh liệt, nó điên cuồng hấp thụ tất cả linh khí đổ về đan điền, kinh mạch trong người cũng vì vậy mà nhộn nhạo khó kiểm soát.
Ròng rã không biết bao nhiêu thời gian, mặc kệ cho hoàn cảnh bên ngoài diễn biến như thế nào, vòng xoáy thiên địa linh khí trên ốc đảo ngày một thu hẹp dần.
Một ngày kia, tiếng long ngâm từ khối quang võng bảy sắc cất lên không ngớt, trong đó còn chứa đựng sự phấn khích, ẩn ẩn cả ý cảnh ngạo nghễ cuồng bạo.
Tiếng long ngâm vang vọng lan tỏa ra cả vùng đầm lầy hắc ám, ma vật cấp thấp bị một phen khiếp vía, ma vật cấp ba cũng tỏ ra kiêng kị.
Tiếng rống gần như chấn nhiếp toàn bộ ma vật tại phiến không gian này.
Đàm Phi thoát ra khỏi trạng thái nhập định, bộ y phục Tử Huyền Môn ướt sũng, nhầy nhụa những đốm dịch đen đúa tanh hôi, đây là những thứ tạp chất cặn bã bị đào thải sau khi gã tiến cảnh.
Một thủy cầu bao khỏa lấy thân hình xích lõa, gột rửa đi những thứ cặn bã.
Đàm đã thay ra một bộ hắc bào gọn gàng đơn giản.
Đứng tại phong đình, phóng tầm mắt kiểm soát toàn bộ những diễn biến trong phiến không gian trong và ngoài ốc đảo, đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn chứ vô vàn điểm tinh quang.
Gã đang cảm nhận lực lượng sức mạnh khủng bố toát ra từ khỏa Yêu Đan màu đỏ thắm.
Lúc này đây, trông vẻ bề ngoài của gã chẳng khác nhiều so với lúc trước, vậy nhưng ẩn sâu bên trong là một cỗ sức mạnh chỉ chờ được bộc phát.
Hồi tưởng lại những trận chiến cùng Lưu Hạo, Điền Khởi Nguyên và gần đây nhất là hai con ma vật cấp ba, gã khẳng định có thể diệt sát tất cả chỉ trong vòng mười chiêu.
Luận về sức mạnh, nếu tiến cảnh Đại Linh Sư đơn thuần, với Kim Đan nhân loại bình thường của gã, sẽ không thể trong vài chiêu lấy mạng được đám sinh vật cấp ba kia.
Thế nhưng Thần Thú Hỏa Kỳ Lân cấp ba là cái gì chứ? Há lại có thể đem ra so sánh cùng dạng yêu thú phổ thông.
Hoàn cảnh trong đan điền lúc này rất hỗn loạn, nhưng lại hỗn loạn theo một trật tự đầy ý tứ; Quang Điểm đang là trung tâm với Hắc Điểm và Yêu Đan bay quanh như hai vệ tinh, pháp lực ở dạng lỏng đang dần trở nên đặc quánh, chăm chỉ tu luyện thêm một thời gian là có thể thử kết kim đan một lần nữa.
Một khi có hai khỏa kim đan trong thể nội, không biết sức mạnh của gã sẽ như thế nào? Liệu có họa ngầm gì sảy ra không? Bởi tự cổ chí kim đến giờ gã chưa nghe đến chuyện tu sĩ sở hữu hai khỏa Kim Đan cả.
Lại còn Hắc Điểm chứa ma lực kia nữa, liệu nó có thể kết thành Ma Đan?
Gạt mọi nghi vấn qua một bên, dẫu sao thì cơ thể gã đang là một mớ hỗn tạp do trò đùa của tạo hóa, cứ sống cái đã, cứ cố gắng hết sức có thể, đến đâu thì đến.
Hiện chưa đủ trình độ để hiểu thấu những chuyện này, tạm coi mình như một con kiến hôi để cho ‘Hắc Thủ’ sau màn thao túng.
Cứ như vậy cho dễ sống, đây là quan điểm của gã tại thời điểm này.
Trầm tư suy tính một đoạn thời gian, Đàm Phi lại ngồi đả tọa hành công để ổn định tu vi cảnh giới.
…
Ngày hôm nay, túi linh thú có dị động, gã lật tay mở miệng túi giải phóng cho đám ấu trùng Lạc Hồ Điệp sau nhiều năm ngủ say.
Đám ấu trùng giờ đây đã mập mạp hơn trước nhiều, linh thảo gã bỏ vào đó đã bị chúng cắn nuốt hết không còn chút nào.
Vài chục con sâu ngũ sắc béo mầm đang treo ngược trên những tấm xà gồ tại nóc tòa phong đình, cơ thể chúng đu đưa theo nhịp rất ăn khớp.
Để ý kỹ thì thấy ở phần đầu lâu ấu trùng đang nứt ra một rãnh mảnh hơn cả sợi chỉ.
Với kiến thức về thuật khu trùng, Đàm có thể khẳng định đám trùng kia đang chuẩn bị phá kén, lột xác thành Lạc Hồ Điệp thành thục.
Gã đã gieo ấn ký chủ nô lên đám ấu trùng này, vậy nên cứ để chúng tự lột xác, sau này cũng có thêm một số thủ đoạn khi giao chiến cùng người.
Đàm nhìn quanh đánh giá vầng quang tráo bảo vệ nữ hài tử xinh đẹp trên mặt bàn, nàng ta vẫn ngủ say tựa như không bao giờ hồi tỉnh.
Gã mặc nhiên coi đó là vật trang trí tại đây, không cần quan tâm nữa, và cũng chẳng dám kinh động đến.
Gã rời khỏi phong đình đi quanh ngọn núi tham quan thêm một vòng, trên đỉnh núi là một trận pháp cổ xưa với lít nhít trận văn phức tạp.
Mặc dù chính mình là một gã trận pháp sư nhưng gã vẫn không thể biết đây là dạng trận pháp gì, chỉ ghi nhớ thật kỹ để sau này tham khảo.
Bất chợt phát hiện ra một gốc Tang Trụ Mộc già cỗi mọc trồi ra trên vách núi, gã bèn tiến đến kiểm tra xem xét, sau đó mở túi linh thú lấy ra hai cái tổ ong đầy ấu trùng Quỷ Kim Phong đặt vào dưới gốc cây.
Đám ấu trùng Quỷ Kim Phong do bị nuôi nhốt trong túi linh thú lâu ngày, con nào con đấy teo tóp yếu ớt đến thảm.
Đã gieo ấn ký nhận chủ cho chúng, gã cũng không lo chúng làm loạn nữa, thả chúng về với ‘tự nhiên’ là điều nên làm.
Xác định không còn thứ gì cần tìm hiểu thêm, vậy là gã lại bay xuống xem xét tỉ mỉ những mảnh linh điền bên dưới.
Phải nói ốc đảo này đúng là một tòa bảo tàng về linh thảo, nếu đem toàn bộ linh thảo ở đây nhổ lên đem bán, có lẽ khối tài sản thu về đủ để gã thành lập một cái tông môn lớn, chẳng kém gì so với Tử Huyền Môn cả.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ nhất thời của một gã Thượng Linh Sư nhỏ bé.
Chủ nhân nơi này để còn để cho hàng vạn gốc linh thảo kia mọc như cỏ dại, có lẽ Tử Huyền hay Ngọc Hư Cung chỉ ví như một cái chuồng heo chuồng ngựa mà thôi.
Qua tìm hiểu, Đàm Phi có thể đánh giá và kết luận một điều, toàn bộ linh thảo ở đây đều có độ tuổi một ngàn năm.
Linh thảo một ngàn năm có giá trị rất lớn, nó mang tính quyết định đến phẩm cấp của đan dược cũng như linh đan khi luyện thành.
Còn một điểm nghi vấn nữa, tất cả linh thảo ở đây đều là một ngàn năm tuổi, vậy một ngàn năm trước đã có người gieo trồng, vậy hai ngàn năm trước thì sao? Một vạn năm trước thì như thế nào? Sau này thì sao? Chắc chắn phải có kẻ đến đây thu hoạch, liệu có liên quan đến bé gái đang ‘ngủ say’ trên phong đình kia không?
Theo những ghi chép cổ xưa, một số linh thảo và mộc thụ sống trong môi trường đầy rẫy linh khí, đến khoảng một vạn năm sẽ phát triển thành Mộc Linh, có thể hóa ra hình người với sức mạnh vô cùng khủng bố, Quỷ Xương Cuồng Thúy Nương là một dẫn chứng cụ thể.
Mặc dù rất muốn chiếm lấy một số loại linh thảo quý hiếm làm của riêng, nhưng Đàm Phi không có ngu ngốc mà thu thập chúng.
Thứ nhất, nếu chủ nhân nơi đây biết được, khẳng định hậu quả sẽ vô cùng lớn.
Thứ hai, nếu chủ nhân nơi đây đã để lại chén linh tửu Chử Xá quý giá cho gã, đương nhiên là muốn hồi môn cho gã ốc đảo quý giá này, vậy việc thu lại vài gốc linh thảo kia chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tính toán thiệt hơn một hồi, gã quyết định không có đả động đến bất kỳ thứ gì nữa.
Kiếm một khoảng linh điền trống trải, gã đem tất cả những gốc linh thảo trong không gian Tản Viên Giới của mình ra gieo xuống, tự nhận đây là địa bàn canh tác riêng của mình.
Nhân tiện có sẵn một túi hạt giống Linh Mễ thu được hồi còn ở trong Tử Huyền Môn, gã chợt nghĩ ra một sáng kiến thú vị.
Đàm vội chạy đến ven đầm Nhất Dạ, tìm kiếm một khoảng đất trũng thấp rộng rãi, gã cải tạo hơn một mẫu đất thành thửa ruộng với đầy đủ kênh rạch dẫn linh thủy trong đầm vào linh điền, sau đó reo những hạt Linh Mễ vàng óng xuống với hy vọng sau này thu hoạch ra nhiều linh mễ để chế Lương Khô dùng dần.
Mấy cái việc canh tác nông nghiệp này đối với gã chỉ là việc cỏn con, dù sao gã cũng xuất thân từ nhà nông, không làm được thì chỉ còn cách tự vẫn trước anh linh liệt tổ liệt tông mà thôi.