Tình Hận

Chương 67




Trác Diễm Cơ có thai rồi.

Vũ Hạo vô tình nghe được cái tin động trời này. Hắn rất không muốn nhưng cái gật đầu xác nhận của A Xuân lại khiến hắn không thể không tin.

Thực sự Diễm Cơ đã mang thai? Với Dạ Hàn?

Trác Vũ Hạo đã tự hỏi như vậy. Và điều khiến hắn trăn trở nhất lại chính là cảm nghĩ của Trác Diễm Cơ.

Có lẽ, nàng cũng vui mừng không kém Dạ Hàn.

Nhưng xót xa ở chỗ, thay vì tức giận, Diễm Cơ lại hoan hỉ, vô tư đón nhận thứ đáng lẽ ra không nên tồn tại trên cõi đời này: Cốt nhục của Trác Dạ Hàn.

Vũ Hạo không thể trách nàng. Vốn dĩ Diễm Cơ đã không còn kí ức về những chuyện trước đây, sau khi gả cho Dạ Hàn đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Huống chi hắn bây giờ cũng không có quyền cấm đoán nàng.

Nhưng lồng ngực hắn, không hiểu sao lại đau nhói vô cùng?!

Nhớ lại vẻ mặt rạng rỡ của Dạ Hàn lúc đó, quả thật Vũ Hạo chỉ hận không thể xông đến đâm nát cái bộ mặt ấy. Nếu nói là xót thay Diễm Cơ thì chưa hẳn đã đúng, Vũ Hạo chính là đang ghen tức với hạnh phúc của Dạ Hàn. Ghen vì Dạ Hàn đã cướp mất cửu muội của hắn.


Trác Vũ Hạo ngả người lên ghế, mũi chân lấy mặt bàn làm điểm tựa, dáng vẻ ưu tư mệt mỏi hiện rõ qua từng cử chỉ, nét mặt.

Những ngày qua đến điện Cẩm Ngọc thăm Trác Diễm Cơ, Vũ Hạo từng có chủ ý gợi chuyện xưa giúp nàng lấy lại trí nhớ. Nhưng bây giờ thành ra thế này, hắn tự hỏi nên tiếp tục hay cứ để nàng vui vẻ với cuộc sống hạnh phúc giả tạo này đây!?


Chuyện Hạ Hiền phi đang trở thành chủ đề bàn tán của hậu cung. Đương kim Hoàng thượng mới có một hoàng tử với Triệu Hoàng hậu, nếu Hiền phi sinh con trai, người ta e đứa bé đó có khả năng sẽ trở thành Thái tử tương lai, mặc dù nó chỉ đứng thứ hai trong hàng thừa kế. Điều này chắc chắn sẽ gây không ít bất lợi cho Hưng vương, hay còn gọi là Phù Quân hoàng tử.


Triệu Tử Mai sau khi biết chuyện đã giận dữ gạt đổ chiếc bình hoa trên bàn khiến tiểu hoàng tử giật mình khóc váng trời. Chu Nhũ mẫu vội vàng chạy lại bế Phù Quân tránh xa Triệu Tử Mai một chút, đề phòng khi nàng ta đập đồ trút giận, mảnh đồ vỡ sẽ không bắn vào người đứa nhỏ.

Yên Lăng thấy tình hình không ổn, cứ để Tử Mai tự do chút nữa ắt sẽ náo động đến Hoàng thượng mất.

-Hoàng hậu bớt giận ! Bây giờ tức giận cũng không thay đổi được gì. Trước mắt chúng ta phải tìm con ả Linh Lam kia hỏi cho rõ ràng. Nô tỳ đã đưa loại mạnh nhất, vậy mà Trác Diễm Cơ vẫn thụ thai, chứng tỏ ả không làm đến nơi đến chốn.

Tử Mai hậm hực ngồi xuống ghế, bàn tay nổi gân xanh ra sức vò nhàu tấm khăn trải bàn trút giận, đôi mắt vốn đã trang điểm đậm giờ nhìn lại càng thêm dữ dằn:

-Bản cung cho Trác Diễm Cơ là giỏi. Nhưng dù sao chăng nữa đứa bé sinh ra vẫn chỉ là thứ tử, so với Quân nhi có mẫu thân là Hoàng hậu, có Triệu gia hậu thuẫn thì mười Diễm Cơ cũng chẳng là gì.Yên Lăng bổ sung thêm:

-Nương nương dạy phải. Mà ai bảo đảm Diễm Cơ sẽ mẹ tròn con vuông cơ chứ?!

-Câm mồm ! Đừng để tai vách mạch rừng. Nhỡ người khác nghe thấy thì phải làm sao!?

Yên Lăng vội quỳ sụp xuống tự vả mặt mình. Những ngày còn ở Triệu gia, mỗi lần Yên Lăng làm gì khiến Tử Mai tức giận đều bị bắt quỳ xuống tự vả vào miệng. Lâu thành phản xạ.

Triệu Tử Mai nhăn mặt đỡ Yên Lăng dậy:

-Được rồi. Bản cung chỉ nhắc ngươi giữ miệng một chút, không cần phải làm vậy. Trong hoàng cung này ai cũng biết là ta ghen ghét Trác Diễm Cơ, nếu không cẩn thận kinh động đến Hoàng thượng, lúc ấy không những bản cung mà còn Triệu gia cũng đi đời.

Yên Lăng gật gù như hiểu ra, sau đó còn thông báo thêm cho Tử Mai:

-Nô tỳ nghe ngóng ở Thuỷ Kính cung rằng Nhạc Tố Liên từ hôm qua chưa thấy về, chắc chắn đã bị Hoàng thượng đánh chết. Có khi xác bị ném đi đâu đó cũng nên.

Triệu Tử Mai nhếch miệng cười:

-Nhạc Tố Liên quá kiêu ngạo trong khi bản cung ghét nhất loại người như vậy. Dám vênh vênh váo váo, coi thường bản cung, kết cục như vậy đáng lắm !


Trác Diễm Cơ từ khi mang thai cơ thể càng yếu ớt hơn. Những cơn đau đầu kéo dài, hậu quả của việc độc tính tích tụ trong người, khiến Diễm Cơ ngày càng mệt mỏi, có hôm không bước nổi xuống giường.

Trác Dạ Hàn lo cho sức khoẻ của Diễm Cơ, lo cả đứa bé trong bụng nàng. Đây là lần đầu mang thai, nếu xảy ra sơ suất hắn e rằng mình sẽ hối hận suốt đời.

Chính vì vậy, hầu như Dạ Hàn không rời Diễm Cơ nửa bước. Ngoài thời gian thượng triều, hắn đều kè kè bên nàng. Dạ Hàn mỗi tối vừa canh nàng ngủ vừa miệt mài phê duyệt tấu chương. Nhiều hôm đã mệt, muốn lên giường nhưng lại sợ động Diễm Cơ tỉnh giấc, Dạ Hàn ngủ luôn trên ghế dài, kêu người đi lấy thêm chăn.

Tuy trong lòng day dứt, lại nghĩ đến thù chưa trả xong nhưng vì bây giờ có đến hai mạng người, nàng không thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Nhiều khi ngồi ngơ ngẩn một mình, Diễm Cơ lại nhớ đến phụ hoàng, nhớ đến mẫu phi, nhớ cả đại ca Trác Hướng Hằng.

Nàng đã mềm yếu quá mức cần thiết rồi.


Thấm thoát đã gần hai tháng, nhờ Trác Dạ Hàn ngày đêm bên cạnh chăm sóc, sức khoẻ nàng đã tốt hơn. Tuy thỉnh thoảng vẫn còn đau đầu nhưng ít nhất nàng cũng có thể tự do ra ngoài dạo chơi.

Mang thai mới gần hai tháng nên Diễm Cơ chẳng thay đổi gì nhiều. Bụng nàng phẳng lì, đai lưng bó sát và vẫn đi giày đế cao. Dạ Hàn đã nhắc nhở rất nhiều lần nhưng chứng nào tật nấy, nàng không từ bỏ được thói quen của mình.

Linh Lam xin nghỉ phép về quê từ vài ngày trước khi tiếp tục làm việc.

Diễm Cơ thường ngày vừa uống trà vừa đọc sách, từ khi mang thai bị hạn chế hẳn. Thú vui tao nhã kia chấm dứt, buồn chán không có gì làm, nàng thỉnh thoảng lại ra ngoài thay đổi không khí. Vừa hay hôm nay thời tiết thoáng đãng, A Xuân khoác cho nàng thêm một tấm áo choàng rồi thận trọng đưa tay để nàng vịn vào, cùng đi loanh quanh ngắm cảnh.-Nương nương cẩn thận.

-Ta tự đi, không cần ngươi phải đỡ.

Trác Diễm Cơ lượn hết chỗ này đến chỗ khác, đi qua Thuỷ đình đã thấm mệt, định bụng ngồi lại đây một lát cho đỡ mỏi chân. A Xuân quỳ xuống bóp chân cho nàng:

-Nương nương có thấy thoải mái hơn chút nào không?

Nàng ngẩng lên, chợt phát hiện thì ra đằng sau Thuỷ đình chính là Thuỷ Kính cung-nơi Nhạc Tố Liên đang ở. Diễm Cơ không hề biết Tố Liên đã bị đuổi.

-Đi thôi.

-Nương nương định đi đâu vậy? Ngồi nghỉ ở đây một chút nữa để nô tỳ bóp chân cho.

-Ta không muốn chạm mặt Nhạc Tiệp dư.-Diễm Cơ nhăn mặt.

A Xuân tưởng nàng có gì khó nói, thì ra là vì chuyện không muốn chạm mặt Nhạc Tố Liên. A Xuân vui vẻ thưa nàng:

-Nếu vậy, nương nương không cần lo. Nô tỳ nghe cung nữ hầu hạ ở Thuỷ Kính cung nói Nhạc Tiệp dư bị giam vào đại lao vì phạm thượng.

Trác Diễm Cơ ngạc nhiên vô cùng.

Những việc Tố Liên làm trước đây cho thấy nàng ta là người nông nổi, thiếu chín chắn. Tuy nhiên hẳn cũng không ngu ngốc đến mức kiếm tội với Trác Dạ Hàn. Diễm Cơ nghi ngờ rằng hai chữ "phạm thượng" chỉ là lớp vỏ che đậy.

Nàng hơi chột dạ.

Phải chăng Nhạc Tố Liên biết bí mật gì đó, và rồi Trác Dạ Hàn nhốt lại để bịt miệng. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thế nhưng cũng có thể là chính xác. Nàng không thể loại bỏ bất cứ khả năng nào.

Trác Diễm Cơ bỗng dự cảm thấy điềm chẳng lành. Linh cảm nói cho nàng biết sự biến mất của Nhạc Tố Liên chắc chắn có liên quan đến nàng.

Dạo gần đây Trác Dạ Hàn để Vũ Hạo tự do ra vào hoàng cung, còn thường xuyên nhắc đến nàng trước mặt Vũ Hạo.

Hắn có ngụ ý gì chăng?

Hay là ngầm nhắc nhở Trác Vũ Hạo?

Dù thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn phải đề phòng. Nàng nghĩ đến chuyện gặp Tố Liên bởi Dạ Hàn chắc chắn sẽ không giết người đã cứu mạng hắn, nhưng quan trọng là nàng không biết Nhạc Tố Liên bị giam ở đâu. Hoàng cung có tất cả ba nhà giam, tìm từng phòng thì rất lâu, chưa kể đến tình huống còn có thêm những phòng giam bí mật.


Những ngày hôm sau, Trác Diễm Cơ ngấm ngầm theo dõi Dạ Hàn. Nàng xin hắn cho chuyển đến điện Vĩ Tuyên ở cùng. Dạ Hàn cả mừng, không nghĩ ngợi nhiều lập tức sai người chuyển đồ của nàng sang tẩm điện mình. Dạ Hàn còn hỏi nàng thích bày trí thế nào, nếu không thích có thể bảo người sắp xếp lại tẩm điện.

Trác Diễm Cơ nói không cần, Dạ Hàn ra lệnh cho người hầu thay hầu hết đồ đạc để tiện cho nàng nghỉ ngơi. Thư án được kê ra phòng khác, hắn sợ để cạnh giường ngủ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nàng. Toàn bộ đồ có cạnh sắc nhọn thay thế hết, trải thảm để chống trơn.

Có hôm Diễm Cơ một mình trong tẩm điện, có người đến thay tủ đựng y phục. Dạ Hàn bảo cần một cái lớn hơn có thể chứa đủ đồ cho cả hai. Bọn họ khép nép chào nàng, đi từ tốn và nhẹ nhàng như thể sợ sẽ đụng phải nàng vậy.

-Hoàng thượng có biết các ngươi đến đây không?

-Bẩm nương nương, có.

Bọn họ bắt đầu dời tủ, quét dọn chuẩn bị cho cái mới. Diễm Cơ để ý ở dưới sàn chỗ tủ hình như hơi gồ lên, giống như được lắp rời so với những chỗ khác.

Nếu đoán không lầm, đây chính là một lối đi bí mật.

Nàng ngó trước nhìn sau, thấy bọn họ đang lúi húi ngoài sân không để ý đến mình. Diễm Cơ lần mò theo các vết nối, cuối cùng cũng đã tìm được khe hở. Nàng cố gắng kéo lên, và ngay trong lúc sắp mở được thì Dạ Hàn đột ngột trở về.

Nàng giật mình đứng dậy, vừa kịp sập tấm ván che lại thì Dạ Hàn bước vào. Trác Diễm Cơ vờ như mới ngủ dậy, chậm chạp tiến về phía hắn:

-Dạ Hàn, sao chàng lại quay lại?

Trác Dạ Hàn thở gấp gáp. Hắn dần điều chỉnh nhịp thở chậm và sâu hơn, vành tai hơi đỏ lên giống như đã chạy một mạch về đây. Hắn nhìn nàng, rồi lại len lén nhìn vào vị trí đặt tủ.

Dạ Hàn sơ suất đã để người khác dịch chuyển tủ đồ mà quên mất rằng dưới đó là lối dẫn đến phòng giam bí mật. Đến lúc nhớ ra, vội vã quay trở lại đề phòng có người phát hiện, mà đặc biệt hắn không muốn Diễm Cơ biết. May mà trông nàng có vẻ mới vừa ngủ dậy, hình như chưa hề biết đến lối bí mật kia.

-Ta đột nhiên quên vài thứ nên chạy về lấy rồi sẽ đi ngay. Nàng đang làm gì vậy?

-Ta vừa ngủ dậy.

Nàng nghe thấy tiếng hắn thở phào.

-Tối có lẽ sẽ về hơi muộn, nếu nàng mệt thì đừng chờ ta nữa.

Nói là đi ngay, thế mà hắn đứng lại cho đến khi công việc thay thế tủ hoàn tất mới yên tâm rời đi.