Giọng nhỏ như muỗi kêu, Vũ Hạo phải căng tai lên mới nghe được người phòng bên cạnh đang nói gì.
-Mọi việc ngươi cần chúng ta đã làm xong, mau giao tiền ra đây.
-Nhưng ta cần biết chính xác hắn đã chết hay vẫn còn sống. Ngộ nhỡ hắn vẫn còn sống, Mộc Hoan tìm được thì mọi chuyện chẳng phải đổ xuống sông xuống biển hết sao?!
-Đừng lo. Rơi từ chỗ cao như vậy không tan xương nát thịt thì cũng bị thú rừng xé xác. Chúng ta đảm bảo Hoàng thượng có ba đầu sáu tay cũng không thể sống sót mà quay về được đâu.
-Sau khi tìm ra xác hắn, ta sẽ trả tiền cho ngươi. Còn bây giờ ngươi mau đi đi, đừng đứng ở đây kì kèo với ta, Nhị Vương gia mà phát hiện thì ta với ngươi coi như xong.
Trác Vũ Hạo rõ ràng nghe ra tiếng của Xung Tự.
Hắn toát mồ hôi.
Lẽ nào tất cả đều do Xung Tự dàn xếp?
Hắn không ngờ Xung Tự lại dám làm cái việc tày trời này. Thậm chí còn chẳng thèm hỏi ý kiến hắn.
Vũ Hạo định tóm gọn cả hai người bọn họ nhưng không may quơ tay đụng phải giá nến, gây ra tiếng động lớn.
Đến khi Vũ Hạo nhìn vào đã chẳng còn một bóng người.
-Chết tiệt !!!
Dưới vách núi là dòng sông đang mùa chảy xiết, bất kể có thoát khỏi cảnh thịt nát xương tan cũng sẽ bị nước cuốn đi ra biển.
Mộc Hoan phán đoán như vậy, ra lệnh cho quân lính tìm dọc từ thượng nguồn trở xuống, điều động thuyền bè khuấy đảo một vùng.
Nhưng, người tính không bằng trời tính, Trác Dạ Hàn sau khi rơi xuống đã vướng vào cành cây, cả người được giữ lại nhưng bị treo lơ lửng giữa vách núi toàn đá nhọn lởm khởm.
Dạ Hàn mất máu khá nhiều, mắt mũi cứ mờ dần đi, hầu không còn khả năng cử động, đành phó mặc cho số phận đưa đẩy.
Nằm ở trên cành cây đó gần hai ngày trời không được chút gì bỏ bụng, Dạ Hàn hấp hối chỉ còn chút hơi tàn. Máu khô đi,thâm đen đóng mảng trên bộ giáp mà mũi tên vẫn chưa được rút bỏ. May mà mũi tên không ngắm trúng tim hay chỗ hiểm, nếu không giờ ắt hẳn hắn chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.
Vết thương sâu, Dạ Hàn lo sẽ bị nhiễm trùng. Dạ Hàn cảm tưởng như đang có thứ gì đó đang quẫy đạp trong vết thương, dần dần bòn khoét xuống tận xương tuỷ.
Hắn lấy hết chút sức tàn còn sót lại, chật vật cựa mình nhưng lại sợ cành cây không đủ sức bám trụ sẽ gãy làm đôi. Mất một khoảng thời gian khá lâu, hắn mới đặt chân được lên đất, nằm vật ra rìa vực thở dốc. Dạ Hàn chưa hề nghĩ tới việc có thể trèo vào, nhưng bằng tinh thần thép và ý chí phi thường hắn đã làm được.
Ngay sau đó, Dạ Hàn lại nhận ra nơi này cũng là một cánh rừng, căn bản là không có người qua lại, có bò được vào cũng chỉ chờ chết, làm mồi cho thú dữ thôi.
Trác Dạ Hàn nhắm nghiền mắt lại, tự cười chế giễu mình. Đường đường là một Hoàng đế tối cao nắm trong tay quyền sinh tử, không ngờ lại có ngày chết thê thảm giữa nơi rừng núi hoang vu này. Điều hối hận hơn nữa là hắn sẽ không còn được gặp lại Trác Diễm Cơ nữa.
Ý thức dần dần mất đi. Hơi thở yếu ớt ngắt quãng. Trong giây phút cuối cùng khi còn nhận thức, hắn bắt gặp một bàn tay đang sờ trán mình.
Hơi ấm từ bàn tay ấy truyền đi khắp cơ thể làm hắn dễ chịu hơn rất nhiều, vết thương cũng đỡ nhức nhối.
"Diễm...Cơ..."
Nhạc Tố Liên sống một mình, ngày ngày kiếm củi đổi lấy lương thực sống qua ngày. Nàng ta trước đây có theo học một vị dược sư, cũng biết chút ít y thuật, thỉnh thoảng vào rừng hái thuốc chữa bệnh cho dân làng dưới chân núi.
Hôm trước trong nhà đã hết gạo, Tố Liên dự định sẽ xuống chân núi hành nghề kiếm chút tiền. Vừa hay khi đi thu thập cây thuốc liền phát hiện có một nam nhân nằm bên rìa vực. Tố Liên lại gần mới biết hắn ta bị thương, hơn nữa còn rất nặng. Đang hấp hối.
Tố Liên không thể bỏ mặc làm ngơ liền đỡ hắn ta về nhà trị thương.
Nhân lúc hắn còn chưa tỉnh, Tố Liên đã cởi bỏ giáp phục, mạnh tay rút mũi tên ra rồi băng bó cẩn thận. Xong xuôi đâu đấy mới chạy xuống chân núi vay ít gạo về nấu cháo cho hắn ăn khi tỉnh dậy.
Trác Dạ Hàn nằm mê man trên giường tre hơn một ngày đêm vẫn chưa tỉnh lại. Tố Liên lo lắng bởi bất tỉnh lâu như vậy sẽ có khả năng bị mất trí mất. Nàng ta không còn cách nào khác, đành dùng đến phương pháp châm cứu xem có thể thức tỉnh được hắn không.
Ba canh giờ sau, may mắn là đã hiệu quả. Trác Dạ Hàn dần dần đã có nhận thức trở lại.
Tố Liên vui mừng huơ huơ bàn tay trước mặt hắn:
-Này, ngươi có nhìn thấy rõ không?
Dạ Hàn sau khi khẳng định mình vẫn còn sống thì hết sức vui mừng, không quên cảm ơn nàng ta. Tố Liên cười bảo:
-Ngươi không cần cảm ơn. Ta là thầy thuốc, cứu người là lẽ đương nhiên.
Thấy Dạ Hàn vẫn còn mệt, Tố Liên dặn dò thêm dăm ba câu nữa rồi đi ra ngoài để hắn nghỉ ngơi.
Tối đến, Tố Liên bưng cháo lên, múc cho hắn một bát đầy. Dạ Hàn lần đầu nếm thử, cảm thấy rất khó nuốt bởi cái vị nhạt nhẽo vô cùng, khác xa với những thứ trong hoàng cung.
Nhưng hắn không nói gì, bởi hắn biết giữa nơi hoang vắng này, kiếm được một bữa ăn thật chẳng dễ dàng.
Tối đi ngủ, cả căn nhà nhỏ chỉ độc một chiếc giường tre, Dạ Hàn ngại không muốn tranh chỗ, có ý muốn để Tố Liên nằm nhưng nàng ta vội xua đi, bảo rằng người bệnh nên được ưu tiên.
Cứ như thế, Dạ Hàn lưu lại chỗ Tố Liên gần tháng trời, vết thương cũng đã lành miệng.
Ngày ngày Tố Liên ra ngoài kiếm kế sinh nhai, khi về đã quen có một hình bóng khác đợi sẵn ở nhà. Lâu cũng thành quen, Tố Liên ngày càng cảm thấy sống chung với Dạ Hàn cũng là một loại hạnh phúc vui vẻ.
Dạ Hàn ở nhà một mình chẳng biết phải làm gì. Hắn nôn nóng muốn được về hoàng cung, hoặc chí ít phải tìm cách liên lạc với Mộc Hoan.
Tố Liên một hôm trở về nhà đã thấy Dạ Hàn đang chuẩn bị rời đi.
-Huynh định đi đâu?
-Ta có việc quan trọng cần làm.-Hắn đáp.
-Nhưng vết thương của huynh chưa chắc đã khỏi hẳn, huynh đi như vậy sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tố Liên ở chung với Dạ Hàn, ban đầu chỉ là thấy kẻ gặp nạn thì tương trợ cứu giúp nhưng sau đã bị vẻ ngoài của hắn cuốn hút, đem lòng yêu mến Dạ Hàn. Nàng ta giữ hắn lại, không đơn thuần chỉ vì lo cho vết thương tái phát mà vì muốn giữ hắn bên cạnh. Sợ rằng hắn đi rồi, cả đời này sẽ không tìm được người thứ hai như vậy.
Nhưng Dạ Hàn trong đầu chỉ nghĩ đến việc tìm cách quay lại hoàng cung, đối với những lời nói của Tố Liên cũng chỉ có chút cảm kích thông thường.
-Đa tạ cô nương đã quan tâm. Sau này gặp lại ắt sẽ báo đáp.
Trác Dạ Hàn nói xong liền mở cửa bước đi. Nào ngờ Tố Liên nhanh tay ôm lấy Dạ Hàn:
-Đừng đi, Dạ Hàn ! Muội không cho huynh đi đâu cả. Ở lại đây với muội. Nếu huynh muốn báo đáp thì hãy ở lại đây cưới muội. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc.Muội sẽ sinh cho huynh thật nhiều đứa con !
Trác Dạ Hàn bị Tố Liên ôm bất ngờ liền xô nàng ta ra:
-Xin lỗi cô nương, ta đã có thê tử rồi.
-Nam nhân có tam thê tứ thiếp là điều bình thường. Muội không trách huynh. Chỉ cần huynh bằng lòng ở lại.
-Xin lỗi. Ta mang ơn cô rất nhiều, ta sẽ trả ơn. Cô nương muốn gì cũng được nhưng trừ điều này là không thể.
Bị cự tuyệt thẳng thừng, Tố Liên ôm mặt khóc lóc, vụt chạy vào trong rừng. Dạ Hàn định đuổi theo nhưng nghĩ lại việc trở về không thể chậm trễ, thiết nghĩ tình cảm của Tố Liên chỉ là bồng bột, đợi qua một thời gian tự nhiên sẽ biến mất nên đã bỏ đi ngay sau đó.
Trác Dạ Hàn chật vật tìm đường xuống phía dưới chân núi, hi vọng Mộc Hoan sẽ cắt cử người tìm kiếm ở gần đó.
Trời ngả về chiều, mặt trời trải sắc đỏ thẫm bao phủ toàn bộ ngọn núi và mặt sông, hiện lên cái vẻ ảm đạm của một ngày sắp tàn.
Mộc Hoan thu kiếm, ra lệnh cho binh lính ngừng lại. Y nhẩm tính gần một tháng trôi qua, chắc giờ tìm nữa cũng vô dụng bèn ra lệnh thu quân hoàn toàn, dừng mọi hoạt động tìm kiếm lại.
Định leo lên ngựa trở về hoàng cung, bỗng nghe tiếng loạt soạt sau lưng, Mộc Hoan quay lại đã thấy Trác Dạ Hàn đang rẽ lối bước ra.
-Hoàng thượng !!!-Mộc Hoan hét lên.
Tất cả binh lính đều ngoái đầu nhìn về sau, bỗng chốc sững người, nhất loại quỳ xuống:
-Hoàng thượng vạn tuế ! Vạn tuế ! Vạn vạn tuế !!!
Mộc Hoan không thể tin nổi.
Một người mất tích gần một tháng giờ đã trở về. Hơn nữa còn hoàn toàn lành lặn. Mộc Hoan tưởng mình đang mơ, nhưng thực sự người đó hiện tại đang đứng ngay trước mặt y.
Dạ Hàn trở về vừa kịp lúc nhưng do quá gắng sức, vết thương cũ lại nứt toác ra, máu rỉ ra y phục:
-Hoàng thượng sao lại bị thương thế này? Mau đưa Hoàng thượng hồi cung !!!
Dạ Hàn khập khiễng bước dựa vào người Mộc Hoan. Lúc bước lên xe Mộc Hoan có nói:
-Hoàng thượng từ cõi chết trở về quả là không dễ dàng gì. May mà lão thiên phù hộ.
-Quả là vậy.
-À, phải rồi. Những ngày qua Hoàng thượng đã ở đâu vậy?
Trác Dạ Hàn sực nhớ, ghé tai Mộc Hoan thì thầm. Chỉ thấy sắc mặt y biến chuyển vô cùng kinh ngạc, lập tức đốt đuốc cho người lên núi.
Tố Liên khóc sắp cạn nước mắt, khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, mũi đỏ lựng. Nàng ta trách Dạ Hàn quá vô tình. Cố sống cố chết rời bỏ nàng ta, dù cho có hạ mình xin gả cho hắn thì hắn cũng chẳng mảy may động lòng.
-Huynh nói huynh đã có thê tử, chẳng lẽ không được phép cưới thêm nữ nhân khác ư? Thê tử của huynh đã làm được những gì mà khiến huynh say đắm đến mức không màng hiểm nguy để được trở về bên nàng ta? Muội cứu sống huynh. Ngày ngày chăm sóc cho huynh. Cơm huynh ăn là do muội nấu. Áo huynh mặc là do muội dệt. Chẳng lẽ tất cả những việc muội làm chẳng bằng thê tử của huynh sao?! Huynh mau trả lời muội đi chứ !!!
Đáp lại nàng ta chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua mái tranh, bốn bề trống vắng. Tố Liên tủi thân, lại ôm mặt khóc oà lên nức nở:
-Dạ Hàn đáng ghét ! Muội cô đơn lắm ! Huynh mau quay lại đây với muội !
Bỗng nhiên Tố Liên nghe văng vẳng từ xa có tiếng người, chạy ra xem thì thấy một toán người đốt đuốc sáng trưng, còn luôn miệng gào tên nàng ta:
-Tố Liên cô nương ! Tố Liên cô nương !
Tố Liên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định không ra mặt nhưng lại có kẻ tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra:
-Cô nương khoan đi đã !
Đám lính hồ hởi tiến lại phía Tố Liên, Mộc Hoan nhìn nàng ta rồi lên tiếng:
-Xin hỏi có phải cô nương là Tố Liên?
Tố Liên e dè gật đầu.
-Vậy tốt quá, mời cô nương theo chúng tôi.
Tố Liên chưa kịp phản ứng thì đã bị đám lính xông đến "áp giải" xuống chân núi, đẩy lên xe rồi chở thẳng về hoàng cung.