Tình Hận

Chương 29




[Lời tác giả:Tích cực~tích cực a~]

Không lâu sau đó,cánh cửa phòng Diễm Cơ lại mở ra.Lần này không ai khác chính là Trác Dạ Hàn.Trên người hắn bận hỉ phục rực rỡ,hai vạt áo trải thật dài,vòng quanh eo là chiếc đai nạm ngọc trong suốt toả ra thứ ánh sáng lấp lánh,mái tóc đen tuyền như tấmtrường bào phủ kín lưng.

Bộ hỉ phục đỏ và mái tóc đen huyền,hai thứ màu sắc đỏ đen kết hợp tạo nên một vẻ đẹp yêu mị mà rung động lòng người.

Trác Dạ Hàn trong phút chốc sững sờ rồi lại mỉm cười nhìn nàng,đôi môi mỏng khẽ động ẩn chứa sự dịu dàng đến vô cùng,dịu dàng đến độ có thể bao dung tất cả.Hắn,rất tự nhiên,chìa bàn tay như được tạc từ băng huyền về phía nàng.Và nàng,cũng rất tự nhiên, đi đến nắm lấy tay hắn.Nhiệt độ ôn hoà nơi lòng bàn tay khiến Trác Diễm Cơ thấy dễ chịu hơn.

Hai người nắm tay nhau,sánh bước trên con đường trải thảm nhung đỏ rực rỡ cùng hoa trắng như hàng vạn viên minh châu tí hon dưới chân.Trong lồng ngực Dạ Hàn trái tim không ngừng nhảy nhót.Hắn nghe được hơi thở đều đều của nàng và cả mùi hương ngây ngất từ mái tóc kia.Tất cả như len lỏi vào từng tấc cơ thể hắn khiến cho lí trí trở nên lu mờ.Hắn lờ mờ nhận ra có thứ gì đó đang ngọ nguậy trong lồng ngực,cổ họng bỗng trở nên khô nóng như bị thiêu đốt.Đứng bên cạnh Diễm Cơ,hắn phải vội che giấu thứ cảm giác đáng hổ thẹn kia.

Ngay lúc này,Trác Vũ Hạo đang trên đường trở về hoàng cung,đã đi được hơn một ngày một đêm.

Khi hắn ở Yên Châu đã nhận một lá thư báo hỉ của Trác Dạ Hàn gửi.Suốt gần ba năm trời Trác Dạ Hàn không thèm đả động đến hắn,cũng chẳng hề liên lạc hay gặp mặt,vậy mà lại gửi thư đến mời hắn về hoàng cung dự hôn lễ của mình.Trác Vũ Hạo lấy làm lạ,Triệu Tử Mai là Hoàng hậu rồi thì còn tổ chức đại hôn lễ với ai nữa chứ.Trừ khi Triệu Tử Mai bị phế.Nhưng hắn không hề nghe tin phế hậu,Triệu tướng quân cũng không nói gì đến việc này,lẽ nào còn nữ nhân có thể khiến Trác Dạ Hàn phá lệ tổ chức đại hôn lễ lần hai ư?

Trác Vũ Hạo trở về phần vì tò mò, phần vì đã lâu chưa đặt chân lên hoàng cung, hắn rất muốn thăm mộ mẫu phi và phụ hoàng,thăm cửu muội Trác Diễm Cơ của hắn.Hơn nữa lần hồi cung này sẽ có lợi cho việc thăm dò địa hình kết cấu của toàn bộ hoàng cung.

Trác Vũ Hạo ngồi trong xe ngựa suy nghĩ vẩn vơ,bất chợt lại nhớ đến Trác Diễm Cơ.Phải rồi,gần ba năm chưa một lần gặp mặt,có phải muội ấy đã rất khác xưa rồi không?Trong trí nhớ mờ nhạt,khuôn mặt của cửu muội bị che lấp bởi màn sương mờ ảo và chỉ còn nhớ rằng cửu muội là một tiểu công chúa xinh xắn,mảnh dẻ như cây mai,có đôi mắt trong veo như hai giọt nước. Nàng thường hay khóc,hay cười,tự nhiên bày tỏ cảm xúc không chút ngại ngùng.Nàng thường những lúc rảnh rỗi mò đến chơi với hắn,lười biếng lăn vào lòng hắn rồi nghịch ngợm tóc hắn.

Những lúc như vậy,hắn tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể quên được hình ảnh nàng.Vậy mà không biết từ lúc nào,Diễm Cơ ngày càng mờ nhạt trong tâm trí hắn bởi có quá nhiều thứ để toan tính và âm mưu.Từ khi đến Yên Châu,hắn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để trả thù Trác Dạ Hàn và trở về.Lần này về,chẳng biết lúc nào sẽ trở lại.



-Xung Tự,đã đến đâu rồi?

-Cách kinh thành còn khoảng hơn hai mươi dặm.Thuần vương,người nóng lòng muốn về đến vậy sao?Nãy giờ Thuần vương hỏi không ít hơn năm lần đâu.

Trác Vũ Hạo khẽ ho khan,im lặng không trả lời.Hắn dùng tay gạt rèm che sang một bên,đưa mắt nhìn hàng cây lướt qua như một dải xanh lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.Bất chợt một cơn gió mát lành thoáng qua,để lại dư âm của mùi hoa cỏ dịu dàng và ngọt ngào đến mê người...

-Hoàng thượng và tân phi Hạ Cơ giá lâm !!!

Trác Diễm Cơ và Trác Dạ Hàn đi đến đâu,ánh nhìn đều đổ dồn đến đó.Một bên màu ngọc bích thanh tao,nhã nhặn,một bên sắc đỏ phong lưu,mị hoặc.Dáng vẻ uyển chuyển,đoan trang của mĩ nhân,khí chất bất phàm của bậc đế vương.Đẹp đẽ mà lạnh lùng,quyến rũ mà ngạo mạn,khiến cho người ta phải kiếp sợ,phải tự động quỳ lạy dưới chân bọn họ.Hai người vừa đặt chân vào Khuyết lầu đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.Sứ thần các nước vừa nhìn thấy đã ồ lên,trầm trồ khen ngợi. Nữ nhân đi bên cạnh hoàng thượng quả thực rất xinh đẹp nhưng lại có chút gì đó lạnh lùng,u buồn,nét mặt không có lấy chút vui mừng như những nữ nhân được gả cho Hoàng thượng khác.

Còn người của hoàng thất và đại thần trong triều đã biết được nội tình nên không lấy làm vui vẻ cho lắm,trong lòng nơm nớp lo sợ rằng nếu các nước láng giềng biết được e là sẽ bị mất mặt. Bọn họ không dám tỏ vẻ ra ngoài,khi được người khác hỏi xuất thân của Trác Diễm Cơ chỉ ậm ừ cho qua.

Ngay cả Triệu tướng quân lúc trước ủng hộ Trác Dạ Hàn lấy Trác Diễm Cơ cũng không hài lòng,chỉ vì kế hoạch nên mới bắt buộc làm vậy.

Trác Diễm Cơ được ngồi ngang hàng với Trác Dạ Hàn.Mặc dù luật của hoàng cung có cấm,hắn vẫn vung tay làm theo ý mình nên lúc này Trác Diễm Cơ còn ngồi cao hơn cả Triệu Tử Mai và tứ phi:Thần,Quý,Thục,Đức.Nàng lướt mắt nhìn xuống dưới,bất chợt bắt gặp một nữ nhân ôm tiểu bạch miêu.

Nữ nhân kia phát hiện nàng đang nhìn mình liền mỉm cười lại với nàng.Trác Diễm Cơ công nhận rằng nàng ta rất đẹp,phong thái cũng rất chững chạc. Trong bộ váy tím sẫm kiều mị,nàng ta như một đoá tường vi cao quý mà kiêu hãnh giữa rừng hoa đầy sắc màu.Địa vị nàng ta cũng không tầm thường bởi những người ở đây đều là những vị tai to mặt lớn trong triều,là sứ thần các nước hay người của hoàng tộc.Có lẽ nàng ta là một trong những phi tần mà nhị ca nàng sủng ái-nàng ta ngồi cạnh Hoàng hậu

Trái với tử y nữ nhân đó,Hoàng hậu, trưng ra cái vẻ mỉa mai,nhìn nàng với đôi mắt không thể căm hận hơn.Trác Diễm Cơ bất giác rùng mình.Nàng quay sang hỏi Trác Dạ Hàn:

-Hoàng thượng...

Trác Dạ Hàn nhìn nàng cười bảo:

-Gọi ta là phu quân.

-Nhưng mà...

Hắn dí dí ngón tay vào gò má phớt hồng của nàng:

-Nàng ngại à?Gọi ta bằng tên Dạ Hàn cũng được.

-Vậy,Dạ Hàn,nữ nhân mặc tử y là ai vậy?

Trác Dạ Hàn vui sướng nhìn theo phía tay nàng,"à" lên một tiếng:

-Nàng ấy là Lý Uyển Khánh,là Quý phi cung Uyển Lâm.

-Nơi này được cho phép mang động vật vào ư?

-Không.Nhưng Uyển Khánh đi đâu cũng mang theo,hơn nữa tiểu miêu này rất ngoan,không quậy phá nên ta cũng không ngăn cấm.

Trác Diễm Cơ gật gù,hai mắt dán chặt vào tiểu bạch miêu đó,có vẻ rất ngưỡng mộ.

-Nàng thích à?Lúc nào ta sẽ tặng nàng một con.

-Còn Hoàng hậu?-Trác Diễm Cơ không để ý đến lời nói của Dạ Hàn, đưa mắt nhìn về phía Tử Mai.Khác với lần trước,Trác Dạ Hàn trong lời nói không có chút cảm tình nào giống khi nói về Lý Uyển Khánh cả.

-Hoàng hậu?Sao nàng biết?-Dạ Hàn chột dạ.

-Thiếp thấy bên hông giắt kim bài nên đoán là Hoàng hậu.Dạ Hàn sao vậy?

-À,không có gì.-Hắn thở phào nhẹ nhõm.Quả thực hắn tưởng nàng đã nhớ lại,may là...-Nàng ta tên Triệu Tử Mai,con gái của Tả tướng quân Triệu Mạc.

-Hoàng hậu có vẻ không vui.

Phu quân nạp thêm thiếp.Ai vui cho nổi.Hắn cười khổ.Giá mà hắn có thể thì đã lập nàng lên làm Hoàng hậu rồi. Tình yêu say đắm mãi đến hôm nay mới trở thành sự thực,hắn lại lực bất tòng tâm chỉ có thể đưa nàng vào vị trí Hiền phi nhỏ bé này.Nhưng hắn đã hứa với Triệu Mạc sẽ chiếu cố nữ nhi của ông,hiện tại cũng nhờ sự giúp đỡ của ông hắn mới trở thành thiên tử nên không thể lật lọng,càng không thể để mất chữ tín.Chính vì vậy,hắn không thể phế Triệu Tử Mai,dù gì nàng ta chỉ là một "quân tốt" trên bàn cờ của hắn, suy cho cùng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi.Nếu có thể hắn sẽ yêu thương nàng ta để bù đắp,đáng tiếc hắn đã tự nguyện trao hết trái tim cho người bên cạnh hắn mất rồi.Trác Dạ Hàn thở dài,hai mắt cụp xuống.Hắn chống cằm nhìn nàng:

-Giá mà nàng trở thành Hoàng hậu của ta thì tốt biết bao !

Trác Diễm Cơ nhíu mày:

-Dạ Hàn,Hoàng hậu nghe được bây giờ.Thiếp không cầu Dạ Hàn thiên vị một mình thiếp,chỉ cần trong lòng luôn có thiếp thì làm Hoàng hậu hay không đâu quan trọng.

-Nhưng ta luôn muốn có thể bù đắp cho nàng.

-Bù đắp gì cơ?

-À,không có gì,nàng đừng bận tâm.

Trác Diễm Cơ không hỏi hắn nữa,cũng chẳng nói với hắn thêm một lời nào nữa.Nàng ngồi bên cạnh mà như cách xa muôn trùng,muốn chạm vào nhưng không thể với tới.Hắn nhìn đến mức ngây ngốc bởi vẻ hoàn mĩ khó có thể ai sánh bằng của nàng.Không chạm vào, chỉ nhìn cũng đủ làm hắn mãn nguyện. Nhưng khổ nỗi,càng nhìn càng muốn gần gũi nàng hơn nhưng càng muốn gần nàng,nàng hình như lại càng cố ý xa hắn.Có lẽ mọi thứ diễn ra quá đột ngột,nàng chưa thích nghi kịp.Hắn nghĩ vậy.Không sao.Thời gian,chắc chắn nếu có thời gian,hắn sẽ được chấp nhận.