Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 87




Thấy vị hôn thê có tâm trạng ủ ê, Lăng Bất Nghi đưa nàng về nhà trước rồi tự về phủ sau. Trước khi đi thấy cô gái vẫn còn buồn bã, chàng dịu dàng dặn nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày nữa, mình sẽ vào cung xin nghỉ cho nàng. Nào ngờ chàng vừa đi, Thiếu Thương lập tức lao vụt đến Cửu Truy đường như thỏ. Hóa ra nàng chỉ không có tâm trạng với mẹ con người bị hại, nhưng đang rất có tinh thần hóng hớt với cha mẹ nhà mình.

“Lăng, à không, Hoắc phu nhân… gì cơ, bị điên…?” Hai ngày nay cha Trình chỉ ở nhà “dưỡng trắng”, nghe kể lại chuyện này thì tròng trắng của ông càng trắng hơn, “Có lẽ không mấy ai biết chuyện này đâu đúng không?”

Tiêu phu nhân gật đầu: “Ừ, chí ít đến ta chưa từng nghe nói. Mà cũng đúng, đó đâu phải chuyện hay ho. Người kiêu ngạo như Tử Thịnh lại có một bà mẹ bị điên, nói ra có lọt tai không… Nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi.”

“Mẫu thân hiểu gì ạ?” Thiếu Thương hỏi. Chủ nhiệm Tiêu thường có những nhận xét rất siêu, nàng vẫn hết lòng bội phục.

“Gia đình họ Hoắc trung liệt, vốn dĩ ban đầu bệ hạ không ủng hộ chuyện Hoắc phu nhân hủy hôn.”

Hai cha con tù trưởng châu Phi cùng trưng ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, Tiêu phu nhân nói: “Khi hỏi thăm được chuyện cũ của hai nhà Hoắc Lăng là ta đã thấy lạ. Nhữ Dương lão vương phi có mặt mũi tới đâu thì vẫn còn đó khoảng cách vua tôi, vậy mà dù bà ta có làm càn tới đâu đi nữa, bệ hạ nổi trận lôi đình vẫn không can ngăn. Nhưng bệ hạ vẫn để mặc cho Hoắc phu nhân và Lăng hầu hủy hôn.”

“Giờ thì ta đã rõ rồi. Bệ hạ là người trọng tình cảm, có lẽ chưa chắc đã thích hành vi của Lăng Hầu và Thuần Vu thị, nhưng cảm thấy dưa chín ép không ngọt, ép Lăng Hầu bỏ Thuần Vu thị rồi đón Hoắc phu nhân về có nghĩa lý gì? Vả lại, Hoắc phu nhân còn là Lăng Hầu phu nhân, nếu trợ cấp cho gia tộc Hoắc thị thì kiểu gì họ Lăng cũng được hưởng. Vậy là bệ hạ dứt khoát để Hoắc phu nhân hủy hôn, sau đó cưới một lang tế trung hậu trọng tình có chiến công, chẳng hạn như Thôi Hầu. Không những mai sau Hoắc phu nhân có chỗ dựa dẫm, mà đến Tử Thịnh cũng có một người cha dượng thật lòng quan tâm mình, nào ngờ…”

“Nào ngờ, không lâu sau khi hủy hôn thì Hoắc phu nhân nổi điên?” Thiếu Thương lẩm bẩm. Ây da, lần này Hoàng đế tính sai rồi.

Tiêu phu nhân thở dài: “Đúng thế. Đâu ai hay Hoắc phu nhân lại nặng tình với Lăng Hầu đến thế, vậy mà lại nổi điên. Ôi, cũng không thể trách bệ hạ được, hủy hôn không phải là chuyện lớn, tái giá là xong, có gì khó khăn đâu, chẳng dè lại ra nông nỗi này.”

Miệng cha Trình giật giật, rất muốn bày tỏ nhận xét rằng ‘hủy hôn cũng không phải là chuyện nhỏ’, nhưng cuối cùng ông vẫn dằn xuống, luôn miệng than ‘tội nghiệp tội nghiệp’, thở dài trước tình cảnh bi thương hiện tại của của em gái trung thần.

“Niệu Niệu, con phải nhớ, chuyện hôm nay biết cũng biết rồi, nếu là chuyện không nên biết thì bệ hạ đã không cho phép ai biết. Con chớ ra ngoài nói lung tung, khiến đế hậu và Tử Thịnh không vui.” Tiêu phu nhân dặn đi dặn lại.

Thiếu Thương trịnh trọng vâng dạ. Nàng vẫn biết nhìn nhận mà, dĩ nhiên sẽ không ngốc nghếch như vậy.

Đầu tiên, đương nhiên Nhữ Dương lão vương gia sẽ biết nè, nhưng chưa chắc bà vợ xấu nết của ông ấy đã biết, vì vậy mới to gan lộng hành; đế hậu tất biết, như thế Việt phi ngồi cùng chòm sao Thiên Bình với Hoàng đế cũng biết nốt; cha của Lăng Bất Nghi cũng biết, nếu không đã không sợ Hoàng đế tới mức ấy, còn người khác thì phải hỏi trời.

Ngày hôm sau ngủ đến lúc tự dậy, Thiếu Thương đang định làm biếng thêm một ngày nữa, sắp xếp suy nghĩ bắt đầu tiến hành tự phê bình, nào ngờ chuyện nghỉ thêm một ngày đã bị thứ huynh Trình Tụng biết, huynh ấy tức tốc thông báo cho Vạn Thê Thê, rồi Vạn Thê Thê cũng tức tốc đến bắt người.

Chơi đùa ở Vạn phủ mãi tới tận trưa, hết đập tay lại đến cưỡi ngựa, dĩ nhiên không thể thiếu hai ván bài rồi (Thiếu Thương suýt thua luôn cả xiêm y), cuối cùng sau khi chuốc say chị em kết nghĩa trên bàn ăn trưa, nàng mới có thể loạng choạng quay về nhà, khi ngồi trên xe ngựa hóng gió tỉnh rượu, vô thức trông thấy Lâu Nghiêu ở trên đường.

Thiếu Thương lập tức tỉnh hẳn, hai mắt mở to như chuông đồng, rướn cổ nhìn về đầu phố xa xa – Lâu Nghiêu cúi đầu ngồi trên lưng ngựa, lầm lũi bước đi, dáng vẻ u ám lêu nghêu. Chỉ một thoáng qua, hắn và các tùy tùng đã biến mất khỏi tầm mắt. Thiếu Thương thẫn thờ ngồi vào lại trong xe, im lặng một lúc rất lâu.

Có câu nói mua bán không thành nhưng nhân nghĩa còn đấy, hôn nhân không thành tình cảm vẫn còn đấy, dẫu không còn đi nữa, nhưng Trình mẫu vẫn đang mặc những món quà Lâu Nghiêu tặng ngày trước, nên đương nhiên nàng rất lo cho cuộc sống hiện tại của vị hôn phu cũ.

Quay về phòng gột rửa mùi rượu trên người, Thiếu Thương nằm nhoài lên khung cửa sổ ảo não nghĩ ngợi, phải làm thế nào để hỏi thăm tình hình dạo này của Lâu Nghiêu đây.

Không thể đến Lâu gia hỏi được rồi, người nhà họ Lâu sẽ bị dọa chết mất, Lăng Bất Nghi cũng sẽ ăn tươi nàng cho xem; đi hỏi mẹ ruột cũng không thực tế, chủ nhiệm tiêu rất sợ hai người chưa đứt tơ vương, vì vậy che giấu tin tức Lâu gia rất kỹ; trong ba huynh trưởng của nàng thì có hai người rưỡi là đồ phản bội, nói cho bọn họ biết lúc chuông tan tiết vừa reo, thì vào lớp chưa đến mười phút là chủ nhiệm Tiêu sẽ dẫn theo thầy giáo chủ nhiệm xông đến tìm mất. Vậy phải làm sao bây giờ.

Chỉ trong khoảnh khắc này, Thiếu Thương mới phát hiện số người mình có thể sử dụng còn ít hơn chữ nghĩa trong bụng.

Thực ra nàng luôn là một cô gái rất tận tâm với công việc, xông xáo giang hồ sẽ xông xáo hết mình, đến khi đi học lại chăm chỉ học hành; tới lúc đầu thai vào gia đình thuộc tầng lớp bóc lột có ăn có mặc, nàng còn định khởi nghiệp một phen, không dám nói phú quý hơn quốc gia, nhưng chí ít có thể tự nuôi sống bản thân trong phạm vi che chở của cha Trình.

Ai dè đến nơi này hơn nửa năm, nàng còn chưa biết mộ phần tổ tiên của Trình gia nằm ở đâu mà đã gặp phải hai bông hoa đào. Tới tận hôm nay, trừ một cuộc hôn nhân hai vị hôn phu và ba vụ bê bối ra thì nàng chẳng làm được trò trống gì!

Nghĩ tới đây, Thiếu Thương đảo mắt, chợt nảy ra một sáng kiến – không phải gã mồm mép kia nói nợ nàng một lần à. Dù hiện tại nàng đã đi theo Lăng Bất Nghi tài giỏi, trên ôm trăng nơi cửu thiên, dưới khoắng mò đáy biển cù lao, nên thực ra cũng không cần đến Viên Thận lắm. Thôi thì bây giờ để anh ta thực hiện lời hứa đi, coi như đại cát đại lợi, quốc thái dân an.

Thiếu Thương lập tức gọi Liên Phòng tới, kề vào tai nàng dặn dò thế này thế kia một hồi. Nay nàng đã có được chàng rể rùa vàng, ngày ngày ra vào hoàng cung, giá trị bản thân ở trong nhà đã tăng lên gấp bội, quyền thế tăng vọt, kẻ hầu người hạ vô cùng kính cẩn, đôi khi lời nói còn có hiệu nghiệm hơn cả Trình Ương đang quán xuyến việc nhà. Liên Phòng đã thề một lòng với nữ công tử nhà mình, thế là nhanh nhẹn vâng dạ rồi quay đầu bước đi.

Làm xong chuyện này, Thiếu Thương duỗi người vươn vai như một con chuột đồng mũm mĩm, đang định đánh một giấc ngủ trưa yên lành thì bỗng lúc này, Tiêu phu nhân sai người đến gọi nàng tới Cửu Truy đường, nói: Lăng Hầu phu nhân tới.

Cánh tay đang duỗi của Thiếu Thương khựng giữa không trung.

Thật ra ngày trước Lăng Hầu phu nhân Thuần Vu thị đã đến Trình phủ mấy lần, nhưng lần nào cũng không có mặt Thiếu Thương và cha Trình, Tiêu phu nhân đành ra mặt đón khách. Thiếu Thương biết bản lĩnh của chủ nhiệm Tiêu, bà là người am hiểu chuyện xã giao khách khí nhất, tuy không thể nói hoa nhựa thành hoa bách hợp, nhưng nói thành nhựa PVC cao cấp là chuyện dễ như bỡn, vợ của Lâu Nhị công tử còn xem bà là người thầy trong đời kia mà.

Sau khi trang điểm gọn gàng, Thiếu Thương nhanh chóng đi tới Cửu Truy đường. Ngồi đối diện Tiêu phu nhân là một mỹ phụ trung niên ăn vận tao nhã, quỳ sau lưng bà là hai thị nữ xinh đẹp khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Dưới sự chỉ dẫn của Tiêu phu nhân, Thiếu Thương lễ phép hành lễ với Thuần Vu thị, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào thị. Nhìn dung mạo, Thiếu Thương cảm thấy Thuần Vu thị không phải hạng tuyệt sắc giai nhân, song lại có nét dịu dàng nết na, nhất là khi cúi đầu ăn nói uyển chuyển, còn yểu điệu hơn cả Thiếu Thương chứ đừng nói là so với chủ nhiệm Tiêu hào sảng anh khí.

Thiếu Thương không nén nổi cười thầm, cuộc đời Tiêu phu nhân ghét nhất là kiểu phụ nữ yếu đuối như hoa thế này – đúng vậy, bao gồm cả con gái bà. Mấy ngày nay Tiêu phu nhân đã phải dằn cảm xúc để tiếp Thuần Vu thị, khéo một bụng sỉ vả sắp dâng trào rồi đấy.

“… Ngày trước có ghé qua mấy lần, nghe mẫu thân cháu nói thời gian này cháu đang ở trong cung, cuối cùng hôm nay cũng đã gặp được rồi.” Thuần Vu thị có giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, giờ nói chuyện lại như thì thầm, “Trông mặt mũi xinh xắn quá, ta nhìn cũng thấy thích, chẳng trách Tử Thịnh nóng lòng muốn kết hôn với cháu như vậy.”

“Nói nóng lóng không đúng lắm, Lăng đại nhân cũng đã hai mươi mốt tuổi.” Thiếu Thương cụp mắt, thong thả vuốt tay áo, “Nghe nói con trưởng của phu nhân mới mười lăm tuổi nhưng đã bắt đầu tính chuyện thành thân rồi.”

Nụ cười của Thuần Vu thị cứng lại, bà không ngờ chỉ một câu khen xã giao mà lại bị trả đũa ghê gớm đến vậy.

Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn mẹ, Tiêu phu nhân cũng bình thản nhìn nàng, khi ánh mắt giao thoa, cả hai hiểu đồng thời hiểu được ý của nhau – dù tình cảm mẹ con rất bình thường nhưng đều có đánh giá cao về trí thông minh của đôi bên.

Trước khi biết Hoắc phu nhân bị điên, Tiêu phu nhân còn có thể khách sáo hùa theo Thuần Vu thị, thi thoảng cười nói vài câu cho có, nhưng bây giờ… tình hình đã khác!

“À, phải rồi.” Thuần Vu thị nhanh chóng trở lại như bình thường, sửa trang phục cúi đầu cười nói, “Thiếu Thương quân là nương tử tương lai của Tử Thịnh, là con dâu của Quân Hoa a tỷ, dĩ nhiên sẽ có… phản cảm… với thiếp, nhưng, Thiếu Thương quân, nói cho cùng thiếp cũng lớn tuổi hơn cháu rất nhiều, nghe thiếp nói một câu, chuyện cũ đã qua cũng không thể thay đổi được nữa, chúng ta phải nhìn về phía trước. Có câu tình cha con gắn bó keo sơn, Hầu Gia nhà thiếp và Tử Thịnh là cha con ruột, nào có thể lạnh lùng sầm sì mãi như vậy. Dù Thiếu Thương không muốn để ý tới thiếp, nhưng không thể không nhận Hầu Gia nhà thiếp. Tử Thịnh ngại Quân Hoa a tỷ nên khó xuống nước, vậy thì phụ nữ chúng ta nên đi trước một bước này…”

“Lăng Hầu phu nhân.” Thiếu Thương không có kiên nhẫn nghe bà ta huyên thiên, mỉm cười ngắt lời: “Tiểu nữ có một câu không biết có thể hỏi được chăng.”

“Thiếu Thương quân cứ hỏi.”

“Lăng Hầu phu nhân đến Lăng gia ở góa bao giờ? Là trước khi Hoắc phu nhân đến hay là sau đó.”

Vẻ mặt của Thuần Vu thị không dễ nhìn cho cam, thấp giọng nói: “Số kiếp của thiếp không tốt, chồng trước qua đời bơ vơ không nơi nương tựa, đành dựa dẫm vào nhà di mẫu, may mắn được Quân Hoa a tỷ chăm lo.” Tức là thừa nhận mình đến sau khi Hoắc Quân Hoa qua cửa.

Thiếu Thương không che giấu vẻ lạ lùng trên mặt.

Bỗng Tiêu phu nhân mở lời: “Ngày trước Lăng Hầu phu nhân cũng từng nói năm xưa sống chung với Hoắc phu nhân rất hòa thuận, thân như tỷ muội, an tiền mã hậu, không có điều bất mãn.”

Thiếu Thương tỏ lòng kính phục với kỹ thuật chọn lời cao siêu của mẹ ruột, nở nụ cười thật tươi – chỉ là tiết mục đóa hoa trắng mưu mô lừa đại tiểu thư kiêu căng chứ có gì. Rồi lại thêm Lăng Hầu ở bên phụ họa, lúc khen vợ đoan trang độ lượng hiền thục, khi lại khen vợ thương người yêu nhân hậu tốt bụng, thì còn không phải sẽ bắt tay với nhau à. Ha ha.

Đấy là Tiêu phu nhân còn chưa nói trong những lần trước ghé thăm, hễ Thuần Vu thị nhắc đến ‘tình hữu nghị’ với Hoắc Quân Hoa năm xưa là lại nước mắt lưng tròng, trông vô cùng tội nghiệp, không đến mức ghét bỏ giày vò bà đến chết, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn rất cực khổ.

Tiêu phu nhân cũng xuất thân từ nhà giàu địa phương, không chê chồng cưới vợ bé, nhưng điều kiện đầu tiên là những cơ thiếp kia chỉ có thể là “đồ chơi”. Trị gia như trị quốc, chính lệnh không thể có hai, một núi chỉ có thể có một hổ cái. Nhưng Thuần Vu thị là tì thiếp bình thường ư?

Tiêu phu nhân và Thanh Thung phu nhân tình như thủ túc, cùng chung hoạn nạn, hơn nữa tâm ý tương thông, đều biết quan điểm về hôn nhân gia đình của đôi bên, nên Thanh Thung phu nhân chưa bao giờ mơ ước đến Trình Thủy. Nhưng còn Thuần Vu thị? Khi Hoắc Quân Hoa lưu lạc chiến loạn thì thị ta bò dần vào phòng, còn dám mặt dày gọi ‘tỷ muội’ ư? Đúng là nực cười!

“Tình cảm giữa thiếp và Quân Hoa a tỷ năm ấy còn thân thiết hơn tỷ muội ruột thịt người ta, khi biết Quân Hoa a tỷ và Tử Thịnh vẫn còn sống, thiếp còn thắp một trăm ngọn đèn ở đạo quán Tam Thanh cầu nguyện, nào ngờ, nào ngờ…”

Thuần Vu thị nức nở, “Đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, trước khi Tử Thịnh chào đời, ngoại huynh cũng từng nạp thiếp, dù không lâu sau cũng qua đời, nhưng Quân Hoa a tỷ vẫn gật đầu chấp thuận kia mà. Thiếp tự nguyện rửa tay sạch để nấu cơm canh, hầu hạ ngoại huynh và Quân Hoa a tỷ, thật sự không hiểu vì sao Quân Hoa a tỷ không chịu chấp nhận thiếp, khăng khăng đòi mạng của thiếp!”

Lượng tin tức trong này khá nhiều, nếu là nhân sĩ công chính bình thường thì có lẽ sẽ ghét bỏ Hoắc phu nhân, nhưng nếu câu này nói cho Thiếu Thương nghe thì công cốc rồi, vì nàng giúp người không nói lý à nha!

“Ta cũng không biết vì sao bà ấy không chịu tha cho bà nữa.” Thiếu Thương nhìn trời lẩm bẩm, “Có lẽ Hoắc phu nhân đẽ quen làm con một, hoặc là, bà ấy thích ngủ giường lớn hơn, không muốn chen chúc với bà?”

Tiêu phu nhân muốn cười nhưng cảm thấy không ổn, vất vả kìm nén.

Thuần Vu thị ngơ ngác.

Thị ta định nói dù là thị thiếp thì cũng không có chuyện cùng chính thê hầu hạ chồng, song thị đâu thể nói ra. Nhưng thị đã có kinh nghiệm, nay thấy tình hình không ổn (thật ra là toàn là Thiếu Thương không nói lý), quyết định tốc chiến tốc thắng, bèn quay sang nói với Tiêu phu nhân: “Trong nhà thiếp còn ít chuyện vặt, xin được cáo từ.”

Nói đoạn, thị nhận lấy hộp gỗ sơn mài từ tay thiếu nữ quỳ bên trái, “Đây là khế thư ruộng đất ở ngoại thành, coi như là thiếp và Hầu gia thêm của hồi môn cho Thiếu Thương. Hai tì nữ đây là thiếp mua được từ phương nam với giá một trăm ngàn, ca múa nấu nướng đều thạo, dẫn đến cốt hầu hạ Thiếu Thương và Tử Thịnh…”

“Phu nhân hào phóng quá.” Thiếu Thương híp mắt cười nói, “Ta còn chưa đặt chân vào phòng ngủ của Lăng đại nhân đâu đấy, thế mà bà vừa tới đã tặng ta hai thị tỳ xinh đẹp tính nhét lên giường của lang tế tương lai nhà ta, lẽ nào ta nên cám ơn bà? Chẳng nhẽ đây chính là đạo lý có vui cùng hưởng đây ư?” Nàng chính là kiểu không hợp nhau sẽ châm biếm trào phúng.

“Thiếu Thương!” Tiêu phu nhân cau mày, “Ăn nói cẩn thận!”

Quả nhiên Thuần Vu thị sừng sộ ra mặt, “Ngươi, một tiểu nữ nương như ngươi sao lại nói năng dơ dáy như thế…”

“Phu nhân cảm thấy nói thế là dơ dáy à.” Thiếu Thương làm bộ ngưỡng mộ thái quá, “Phu nhân đúng là băng thanh ngọc khiết, đức hạnh cao quá đi!” Rồi nàng lập tức cười lạnh, “Trên đời này, có những kẻ làm được chuyện dơ dáy nhưng lại cấm người khác nói những lời dơ bẩn. Phu nhân cho rằng như thế là gì, hừ, đúng là giả dối!”

“Các ngươi đang đuổi khách phải không?” Thuần Vu thị đứng bật dậy, ngoài mặt lạnh lùng căm phẫn.

Thấy con gái sắp trào phúng lung tung, Tiêu phu nhân vội cướp lời nói, “Lăng Hầu phu nhân có biết nửa muốn nửa không là gì không?”

Thuần Vu thị ngẩn ra.

Tiêu phu nhân ngẩng đầu nhìn thẳng vào người trước mặt: “Có những việc không thể nào rào cả đôi bên. Tử Thịnh là lang tế tương lai của nhà ta, tất nhiên nhà ta sẽ đứng về phía cậu ấy. Phu nhân cứ ở nhà ta nói vòng vo, chi bằng đi tìm Tử Thịnh đi. Nếu cậu ấy chịu ‘chấm dứt chuyện cũ’, thế thì nhà ta sẽ tự động đối xử với phu nhân như khách quý, cởi giày đón tiếp. Bằng không, nhà ta sẽ không trái ý Tử Thịnh.”

Hai mắt Tiêu phu nhân đanh lại, từng câu từng chữ như dao cắt, Thuần Vu thị không chống lại nổi.

Thiếu Thương vỗ tay cười: “Mẫu thân nói hay quá, thật là lời nhẹ mà nghĩa sâu, như sấm rền bên tai, như thiên lôi giáng…”

“Không biết nói thì đừng có nói!” Tiêu phu nhân nghiêng đầu giận dữ trợn mắt với con gái.

Thiếu Thương xấu hổ khép miệng lại.

Thuần Vu thị cười lạnh: “Chỉ bằng câu nói của lệnh ái hôm nay, ta không tin người khác sẽ làm thinh khi nghe được!.”

“Vậy phu nhân định…” Thiếu Thương đang định đốp chát thì lại bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiêu phu nhân dọa sợ.

“Con gái ta nói gì cơ, con bé không nói gì cả.”

Tiêu phu nhân bình thản, “Nếu phu nhân ra ngoài rêu rao gì đó, nhà ta cương quyết không thừa nhận. Tuy đại nhân nhà ta phò tá bệ hạ muộn hơn Lăng Hầu, song cũng có danh tiếng ở đô thành này. Ngay cả bệ hạ và hoàng hậu cũng tán dương gần đây Thiếu Thương ngày càng thỏa đáng, lúc nào cũng ban thưởng rất nhiều, không biết liệu người ngoài có chịu tin lời phu nhân không?!”

“Được, được lắm!” Thuần Vu thị cười lạnh, “Coi như hôm nay ta biết mặt các ngươi rồi! … Chúng ta đi!” Nói đoạn, chẳng đợi nô bộc đến tiễn khách, bà ta phất tay áo bỏ đi, hai thị tỳ ngơ ngác vội vàng đuổi theo.



Đợi người đi khuất, Tiêu phu nhân mới nhìn sang con gái: “Rốt cuộc con muốn gì mà cứ chọc giận Thuần Vu thị liên tục vậy hả? Dù không muốn đối phó với bà ta thì cũng không cần xích mích thành thù.”

Thiếu Thương lại nói lảng đi: “Ây, trăm nghe không bằng một thấy, mẫu thân mà nổi giận đúng là oai phong lẫm liệt. Chỉ mong Thuần Vu phu nhân này thể hiện sự can đảm giống như ngày xưa cùng giành đàn ông với Hoắc phu nhân, không bị mẫu thân dọa một cái mà lùi bước. Nếu bà ta có thể rêu rao bêu rếu chuyện con xấu xa hôm nay, nói không chừng, con có thể một lần tiện tay giải quyết vĩnh viễn.”

Tiêu phu nhân bán tin bán nghi, không bình luận thêm.

Kế hoạch của Thiếu Thương rất hay, nhưng nhiều năm sau khi nhớ lại, có vẻ những kế hoạch tưởng chừng như rất nghiêm túc của nàng cuối cùng lại rẽ lung tung sang một hướng khác, thật đúng là dở khóc dở cười.