Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 26: Kế hoạch sinh tồn




Thiếu Thương vừa rảo bước vừa lèm bèm.

Thân là lưu manh giang hồ mà còn phải nghe lời răm rắp hả, ngươi tưởng đóng phim là có thể bắt chước được vẻ hiên ngang chính nghĩa của Cổ Hoặc Tử chắc! Chẳng qua vì để thoát thân nên mới đồng ý, cũng như bọn cướp quát ‘không được nhúc nhích giao tiền ra’ vậy, chẳng lẽ ngươi nghe lời đứng yên thiệt à!

Huống hồ nàng chưa đạt chuẩn lưu manh giang hồ đâu! Sau làn sóng cổ tức đầu tiên ở quê, một phần tư dân cư trong trấn đã thành nhà giàu mới phất, số còn lại không phải người của nhà nước thì cũng thành nhà giàu mới lên nốt, tỷ lệ việc làm của thị trấn tăng cao chưa từng có. Làm gì còn ai thật sự đi làm lưu manh nữa, quay sang tha thiết làm giàu hết rồi! Hơn nữa kiểm soát cơ sở rất đúng lúc, đa số các chị em giang hồ đều là kết quả của việc cha mẹ đi xa trong nhà không thể quản thúc, hoạt động hàng ngày chỉ diễn ra trong phòng trò chơi, chơi bi-a hoặc là pha rượu.

Lần này Thiếu Thương không bực bội nữa, nghiêm túc quay về bàn tiệc, Trình Ương vừa thấy nàng thì hớn hở ra mặt, kéo nàng tới cạnh chỗ ngồi của mình, đồng thời còn liến thoắng: “Bá mẫu mới đến thăm chúng ta, tỷ nói muội đi thay đồ. Sắp tới giờ tiệc mà muội vẫn chưa về, để bá mẫu biết lại trách muội cho xem…”

Trình Ương cuống tới độ trán đổ mồ hôi, bây giờ nàng thật sự rất sợ đôi mẹ con này lại đấu đá cãi nhau nhau.

Thiếu Thương cởi áo khoác lông ra đưa cho tỳ tử, liếc sang hội tiểu nữ nương ngồi đối diện, ngạc nhiên nói: “Bọn họ không dám mách lẻo hả?”

Trình Ương cắn môi, nói nhỏ: “Bọn họ dám chắc?! Nếu nói thì ta sẽ mách là bọn họ chọc giận đuổi muội đi!”

Quả nhiên các cô gái đó không dám khiêu khích Thiếu Thương nữa, bầu không khí trên bàn tiệc vô cùnghài hòa, ai cũng giả như sự việc khó chịu ban nãy chưa từng xảy ra, tán gẫu chuyện trò bình thường.

Cổ Long từng nói, đàn ông tụ tập không thể không nhắc tới phụ nữ, phụ nữ túm tụm cũng không thể không đề cập đến đàn ông. Chẳng rõ là ai mào đầu trước, quả nhiên các cô gái lại nhắc đến ‘Thiện Kiến công tử” vừa rồi. Người này đỏ má nói ‘Thiện Kiến công tử tài hoa xuất chúng thế nào ra sao’, người kia mắt mơ màng cảm thán ‘Thiện Kiến công tử chu toàn lễ nghĩa đẹp mọi khía cạnh thế nào ra sao’…

“Viên Thiện Kiến kia chạy tới phòng bên này à?” Thiếu Thương giật mình, không ngờ gã ta lại phóng túng thế, còn chui tới chỗ tụ tập của các cô gái nữa.

Trình Ương bĩu môi: “Muội nghe bọn họ nói lung tung làm gì, bọn tỷ nào thấy được vạt áo của Thiện Kiến công tử.”

Thì ra sau khi Viên Thận bái kiến Trình mẫu, không liếc ngang liếc dọc đã đi thẳng đến chỗ của khách nam, chớ nói là các tiểu nữ nương ở phòng bên, ngay đến cánh phụ nữ người già kia cũng không kịp nói chuyện nữa là. Có điều y để lại vài đồng tử bảy tám tuổi, đem rượu trái cây Viên phủ mới cất đến rót cho các khách nữ, cả phòng bên này cũng có phần.

“Ai mời y tới vậy? Nhà ta có thân quen gì với Viên gia à?” Thiếu Thương xì xầm.

Trình Ương lắc đầu: “Nào có giao tình. Nhưng Viên công tử nói, Thượng Quan phu tử của Đại đường huynh chung ân sư với phụ thân của y.”

Quan hệ này nghe cứ như “chỉ” đi từ cung Long Vương tới cung Quảng Hằng vậy. Thiếu Thương nghĩ ngợi một hồi, lập tức hiểu ra ngay.

Người kia lấy cớ để tiểu đồng rót rượu là muốn kiểm tra xem nàng đang ở đâu, kết quả phát hiện mình vừa rời khỏi phòng bên, sau khi nghe ngóng biết được đi về phía tây, thế là y đuổi theo ‘nhờ vả’. Dựa theo tuổi tác mà phỏng đoán, có lẽ y cũng chuyển lời thay trưởng bối nào đó, nếu nàng đoán không sai thì tám phần là bông đào héo nào đó của Tam thẩm ngày trước rồi.

Nghĩ đến đây, Thiếu Thương lập tức nắm lấy tay áo Trình Ương, hỏi nhỏ: “… Gì ta, a tỷ nè, ta thỉnh giáo tỷ học vấn được không…” Nàng xấu hổ, “Có bài phú nào mà, đài cao gì đó, rồi cung điện Thành Nam gì đó…”

Nàng chưa dứt lời thì Trình Ương đã cười, “Chẳng phải là danh phú Trường Môn của Tư Mã phu tử đấy ư, thì ra Niệu Niệu chạy ra ngoài là tìm tòi học hỏi, bá mẫu mà biết chắc chắn sẽ vui lắm cho xem.”

Thiếu Thương cười giả lả hai tiếng, lại hỏi: “Bài phú này… nổi tiếng lắm hả…?”

Trình Ương nhói lòng, chợt phát hiện trước giờ bản thân vẫn luôn sống ở nơi ấm áp an toàn thế nào, không thèm nhìn xung quanh cũng chẳng thiết hỏi han. Nàng cố dịu dàng nói: “Cũng không nổi tiếng lắm, nhưng rất nhiều người thích sự trau chuốt khoan thai của nó, lại không dính dáng đến chính sự nên các thiếu nữ khuê phòng cũng thường đọc chơi.”

Thiếu Thương gật đầu, Trình Vịnh có đề cập đến chuyện này rồi. Cuối tiền triều, Lệ Đế rất sợ hãi thế gian mà ra tay tàn bạo, dùng những biện pháp đẫm máu để đề phòng ngăn ngừa, di chứng tới giờ vẫn chưa biến mất. Thôi bỏ đi, khéo cái người Viên Thận kia còn đang cười nhạo mình không biết chừng.

“… Đường tỷ à,” Thiếu Thương cười hỏi, “Tỷ cảm thấy Thiện Kiến công tử kia thế nào?” So với các cô gái trồng cây si trước mắt thì Trình Ương vẫn rất thản nhiên, nàng đâm lòng kính nể.

Trình Ương cười khổ: “Ta đã gặp Viên công tử bao giờ đâu mà bảo thấy thế nào.”

Thiếu Thương thong thả. Đúng thế, muốn si mê thì cũng phải có cơ bản. Trình Ương vừa tới đô thành mấy tháng, không như những cô gái lớn lên ở đất kinh đô, ít nhiều gì cũng từng gặp người ta.

Nhưng Trình Ương không muốn không có nghĩa là người khác không nghĩ cách, Tiêu phu nhân đã để mắt rồi đấy.

Tuy gia thế quyền thế của Viên gia hơn hẳn Trình gia, song không cao đến mức không thể với tới, huống hồ cưới vợ cưới người cửa thấp, chênh lệch giữa hai nhà không tới nỗi là bà mộng tưởng hão huyền. Ngày hôm sau, bà túm lấy Trình Vịnh vặn hỏi về Viên Thận, Trình Vịnh cũng lấy làm khó hiểu.

“Ân sư giảng dạy cho Thượng Quan phu tử là sư huynh của Nghiêm thần tiên, cuộc đời ông ấy rất thích mở lớp dạy học, có hơn mấy trăm ngàn người từng nghe bài giảng của ông ấy. Viên đại nhân này… chắc cũng từng đến nghe…?”

Tiêu phu nhân lại sốt sắng hỏi Viên Thận đã có hôn phối chưa, khi biết chưa lập gia đình, bà còn nghi ngờ hỏi: “Nếu đã là con một, lại đã hai mươi có lẻ, vì sao vẫn chưa cưới?”

Đầu Trình Vịnh phình to như đấu, khó xử đáp: “Chuyện này, con trai cũng không rõ. Chỉ nghe bảo Viên phu nhân nổi tiếng không màng thế sự, dốc lòng tu đạo. Viên đại nhân lại đang trấn thủ ngoài xa, có lẽ không ai thu xếp hôn sự cho chăng? Chỉ là…” Hắn nghĩ đến một chuyện, vội nói, “Thời gian trước các nho sinh có gặp nhau bàn về Kinh học đấy mẫu thân nhớ không, giữa buổi có một vị đại nho rất tán thưởng y, muốn gả con gái hay cháu gái gì đó…”

“Sau đó thì sao?” Tiêu phu nhân truy hỏi.

Trình Vịnh đáp: “Viên Thiện Kiến chỉ nói, trong nhà đã có ý định về hôn nhân đại sự của mình, y không dám hứa hẹn lung tung. Đại nho ấy không vui, ỷ mình có vị trí cao, quấn lấy hỏi đó là cô gái nhà nào. Viên Thiện Kiến sầm mặt, chỉ ra ba bốn chỗ sai trong sách của vị đại nho ấy, nói ‘nếu tiên sinh bỏ tâm tư vào việc học, bớt chỉ trỏ về chuyện hôn phối của người khác thì đã không có sơ suất thế này’. Đại nho kia giận tím người, ngay trong ngày rời cung về quê.”

Tiêu phu nhân nghe thế, lòng nửa buồn nửa vui, vui vì quả nhiên Viên Thận xuất sắc thật, buồn là khéo hôn sự này sẽ không dễ dàng. Bà lại hỏi con trai: “Con cảm thấy Ương Ương có xứng đôi với cậu ta không? Mẹ muốn tìm người có đức đến mai mối.” Con trai kín miệng, bà cũng không sợ nói thẳng.

Trình Vịnh lắc đầu, trong lòng không tán thành: “Chuyện này khó nói lắm. Viên Thiện Kiến là người ngoài nóng trong lạnh, nhìn hiền song lại rất có chủ kiến. Trừ khi là chuyện chính y muốn, nếu không người ngoài có nói gì cũng vô dụng. Đại nho kia vẫn khoe con gái nhà mình hiền thục có đức, mà vẫn thất bại đấy thôi.” Làm mai thì lam mai, không phải là lời thổi phồng khen bổng của các bà mối à.

Tiêu phu nhân do dự, bà vẫn rất tin vào sự phán đoán của con cả. Im lặng một lúc lâu, bà thở dài: “Đáng tiếc hôm qua không gọi Viên Thận kia đi gặp Ương Ương.” Thật ra bà cũng không giỏi lắm trong chuyện hôn nhân.

Trình Vịnh nhìn mẫu thân bằng ánh mắt kỳ quái, không nén nổi thấp giọng hỏi: “Mẫu thân cảm thấy… Viên Thiện Kiến kia gặp Ương Ương thì sẽ… ưng ý hả…?” Không lẽ mẫu thân cho rằng dung mạo của đường muội có thể khiến người ta vừa gặp đã yêu?

Tiêu phu nhân trợn mắt nhìn con trai: “Bớt nói mấy chuyện nông cạn đó đi. Cưới vợ không lẽ không nhìn tính cách?”

Trình Vịnh nhìn mẫu thân chơi xấu, lập tức im ngay.

Có những khi uống say, Trình Thủy lại nổi hứng kể tình về sử lãng mạn của cha mẹ cho các con. Nói là, năm xưa lần đầu tiên ông thấy Tiêu phu nhân từ xa đã mất hồn mấy ngày, đương nhiên, sau khi thành thân phát hiện thê tử cực kỳ thông minh tài giỏi, cộng thêm mấy chục năm đồng sinh cộng tử, khiến ông đã yêu còn thêm kính, tình ý càng dạt dào.

Trình Vịnh là nam tử nên cũng hiểu suy nghĩ trong lòng của những chàng trai trẻ. Huống hồ, dù tính cách tài cán giỏi thế nào đi nữa, nhưng chỉ mới gặp mặt thì biết được gì. Trừ khi là tài nữ nổi tiếng mới có thể ai cũng biết ai cũng quý, nhưng Trình Ương vẫn chưa đến mức đó.

Thực tế hắn thấy còn không bằng để ấu muội đi gặp người kia, chẳng dám khoác lác là nghiêng nước nghiêng thành, song ít nhất cũng không phải vẻ đẹp đại chúng, nhìn một lần khó mà quên. Nhưng hắn sẽ không nói, bởi phải gả Ương Ương trước rồi mới có thể bàn đến hôn sự của Niệu Niệu, đấy gọi là lớn bé có trật tự; Niệu Niệu còn nhỏ, không gấp.

Tiêu phu nhân nhìn sắc mặt con trai, không khó đoán được suy nghĩ, thật ra vừa rồi bà cũng chỉ mạnh miệng nói thế mà thôi. Nếu để mẫu thân nhà trai đến nhìn thì bà vẫn rất tự tin về Trình Ương; nhưng dựa vào những gì vừa nghe được, bà biết tuy Viên Thận có cha mẹ trưởng bối nhưng có vẻ cậu ta đã tự chèo chống nhà cửa, không phải chỉ thuyết phục được trưởng bối là coi như xong chuyện hôn sự.

Nhưng làm thế nào mới để Viên Thận tự cầu hôn Ương Ương đây? Tiêu phu nhân đau đầu không thôi.

Bà biết phải gom góp lương thực thế nào, bố trí doanh trại ra sao, cũng biết cách thăm dò nhược điểm của địch, tính toán thế cục; nhưng chuyện nam cưới nữ gả này lại không phải sở trường của bà. Hai cuộc hôn nhân của bà đều là đối phương vất vả cầu cưới, Tang thị là được Trình Chỉ nhìn trúng sau mấy năm học tập ở núi Bạch Lộc, Cát thị là do cha mẹ sắp đặt, Trình Ương đều không thuộc vế nào trong ba vế trên.

Tiêu phu nhân không khỏi ai oán vì sao Cát thị không sinh con đẹp hơn, nhưng nghĩ đến việc vợ chồng Cát thái công đều có tướng mạo đôn hậu, chuyện này đúng là không thể cưỡng cầu. Bà thở dài, nhớ tới cha mẹ đã qua đời có vẻ ngoài nổi bật đẹp đẽ, dung mạo bà giống Tiêu thái công, nhưng sinh con gái lại giống Tiêu lão phu nhân.

Nghĩ đến con gái Thiếu Thương, Tiêu phu nhân lại càng muốn thở dài. Mấy hôm nay bà hoàn toàn để mặc ngó lơ con gái, Thiếu Thương cũng chẳng hề hoảng loạn, làm việc rất đâu vào đấy.

Sáng sớm mỗi ngày luôn đến vấn an trưởng bối, dù sắc mặt Trình mẫu có khó coi hay dễ nhìn, nói chuyện khó nghe hay xuôi tai, Thiếu Thương vẫn một vẻ mặt ngồi ngay ngắn, hành lễ đều đặn, đúng thời gian thì rời đi. Sau đó là chuỗi ngày đọc sách viết chữ, không thì năn nỉ huynh trưởng dẫn ra ngoài đi dạo một vòng.

Nơi con bé đi cũng rất kỳ lạ, đa số đều là cửa hàng chợ vườn trang viên, hiếu kỳ không chê phiền hỏi về giá cả lương thực, vải vóc và các nhu yếu phẩm hàng ngày, còn thỉnh giáo những lão nông các chuyện như cúng thổ địa chăn nuôi các kiểu.

Nhân mấy hôm trời lạnh, con bé tranh thủ học công pháp Ngũ Cầm Hí với Thiếu Cung. Ít hôm trước còn lấy hạt giống ủ ở trong phòng, gieo trong đất màu cạnh lò xông, trồng nên mấy chục loại mầm rau, sau đó cả nhà chia nhau ăn hết trong một bữa.

Hay lắm, dù mẫu thân không hỏi tới thì vẫn sống vui vẻ như thường.

Tiêu phu nhân thừa nhận ngày trước mình đã có cái nhìn sai lầm về con gái, nhưng chồng cũng không đúng hoàn toàn. Gì mà nói bà quá tự phụ, rõ ràng con gái mới là đứa tự phụ nhất nhà, cứ nhất nhất phải theo ý mình.

Không biết các cậu con trai đã khuyên Thiếu Thương năng đến chỗ Trình mẫu hầu hạ bao nhiêu lần, nói nhiều câu lấy lòng tỏ lòng hiếu thảo, cũng có tốn bao nhiêu công sức đâu. Nhưng con gái bà giỏi lắm, trước nói gì nay vẫn nói thế, trước làm gì nay vẫn làm thế, không hề có thêm bất cứ hành động dư thừa nào.

Đến Trình mẫu cũng chẳng đặng đừng, bất kể bà lạnh lùng chế giễu gây áp lực thế nào, hay dịu dàng cố gắng xoa dịu quan hệ với cháu gái thì cũng như đá chìm đáy biển. Bà cũng từng buồn bã nói với Trình Thủy ‘có phải Niệu Niệu vẫn còn giận ta không’.

Đương nhiên Trình Thủy thì chỉ có khen con gái không ngớt lời.

Thế là Trình mẫu ấm ức. Mười mấy năm trước bà suốt ngày phải nghe Trình Thủy giải bày ‘mẫu thân hiểu lầm Nguyên Y rồi’, chẳng lẽ giờ lại phải bắt đầu nghe ‘mẫu thân hiểu lầm Niệu Niệu rồi’?

Nhưng lúc này, Tiêu phu nhân bỗng hiểu con gái một cách lạ lùng. Thiếu Thương như thế không phải vì ngọa mạn hay tự phụ, chỉ đơn giản là vì con bé không chịu tha thứ.

Tiêu phu nhân chợt có cảm giác vốn dĩ con gái không cần mẫu thân, ví dụ như bụi Thiên Quỳ mới được đến mấy hôm trước, con bé cũng có thể bình thản dặn dò A Trữ thu xếp đâu vào đấy. Nhưng cớ gì trên đời này lại có tiểu nữ nương không cần mẫu thân? Ngay cả Tiêu phu nhân dù có cứng tới mấy thì hồi trẻ cũng từng trông mong và lệ thuộc vào Tiêu lão phu nhân, dẫu cuối cùng chỉ có thất vọng.

Cảm giác này thật khó chịu, thậm chí còn khiến bà cảm thấy không biết phải làm thế nào.

Mà lúc này Thiếu Thương cũng đang không biết phải làm thế nào đây.

Người trong thiên hạ muốn tự lập thì có ba con đường đơn giản, hoặc có tiền, hoặc có tiếng, hoặc có quyền. Cũng đồng nghĩa hoặc có phát minh kinh doanh, hoặc có học vấn cấp cao, hoặc vào triều làm quan.

Bây giờ không còn loạn thế, thân nữ nhi như nàng làm quan rõ ràng là quá khó (mà dù loạn thế nàng cũng không tin rằng mình có thể làm nữ tướng quân); đầu tư học vấn xem chừng cũng không dễ, bởi lẽ nàng là sinh viên khối tự nhiên nhiều năm, bây giờ bỗng chuyển qua khối xã hội, khéo phải mất hai mươi năm mới đạt được kết quả học tập mất; thế thì đành sáng chế phát minh kinh doanh thôi.

Có rất nhiều sáng chế không phải nàng không làm được, mà là không thể phổ biến rọng rãi.

Chẳng hạn, nàng có thể nấu ra loại rượu gạo êm dịu và tinh khiết hơn so với những thứ đang bán trên thị trường, nhưng bây giờ đại loạn vừa qua, hoàng đế khuyến khích tiết kiệm, chỉ thiếu nước ban lệnh cấm rượu, vậy lấy đâu ra nguyên liệu để làm rượu đây?

Ví dụ khác, kỹ thuật trồng cây trong nhà kính không phải là không làm được, nhưng số lượng ít lại còn đắt đỏ, ngay cả Trình gia cũng khó gánh, trừ khi trong nhà có mỏ quặng. Có lẽ sau này cũng chỉ có thể làm vài ít thứ đồ xa xỉ.

Lại ví dụ như, nàng cũng có thể làm ra xà bông dầu thơm nước súc miệng và muối, nhưng khó lắm bách tính mới được ấm no, ai mà lại đi mua thứ này. Còn có vài thứ khác nữa, nhưng vì không đủ nhiệt độ cháy và dụng cụ chịu nhiệt nên nàng không thể làm được.

Hồi đi học giáo sư “cá trích” từng nói, giá trị lớn nhất trong câu chuyện thí nghiệm của Edison với dây tóc vonfram không phải là bài học cảm động, mà là nói cho chúng ta biết, những phát minh khoa học không thể công nghiệp hóa và sản xuất hàng loạt, phổ biến với mục đích đại chúng thì sẽ không cách nào được thời đại tiếp nhận.

Thế nghĩa là bây giờ nàng chỉ có thể đi con đường cao cấp của thiểu số thôi ư? Thiếu Thương trằn trọc suy nghĩ, tuy kiếp trước mình có thể đi học, nhưng vẫn chưa thực sự đi làm, nàng mơ hồ cảm thấy giao tiếp với giai cấp quyền quý không phải chuyện đơn giản.

Nhưng nếu bước một bước nhỏ thì cũng không hẳn không có thu hoạch.

Thiếu Thương khá lạc quan trong việc cải tiến trồng ngũ cốc, nàng cảm thấy có thể mình cải tiến máy quay nước cồng kềnh và nông cụ … Sau đó, nàng thở dài lần thứ 101, tại sao không để cho nàng đầu thai làm đàn ông, nhìn Viên Thận người ta đầy sức sống chưa kìa!

Nghĩ đên đây, bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu Thiếu Thương. Vì sao nàng lại cảm thấy giọng Viên Thận quen tai, là vì nàng đã nghe qua rồi! Đèn kéo quân cách quá xa, hơn nữa cũng không nói chuyện. Vậy Viên Thận chính là người nhặt tú cầu tre!

Nhưng nàng vẫn sẽ không làm việc cho tú cầu tre.

Hôm ấy, Trình Ương nhận lệnh của Tiêu phu nhân đến kho hàng của Trình gia kiểm tra đồ đạc, nhân tiện kéo Thiếu Thương đang thẫn thờ đi cùng. Thiếu Thương thấy đi dạo cũng hay, bèn dẫn Liên Phòng A Mai cùng vài kiện tỳ xuất phát.

Thanh Thung phu nhân cười báo lại: “Người xem, người cứ sợ đứa này chịu thiệt lo đứa kia ngang ngược, đúng là tội tụi nhỏ! Tỷ muội người ta thân thiết biết mấy, còn nắm tay lên xe kia mà.”

Trình Thủy đau lau chùi khôi giáp ở bên nghe thế, lập tức hớn hở toan lên tiếng, nhưng Tiêu phu nhân đã giơ tay chỉ thẳng, trợn mắt với ông: “Mình im miệng!” Sau đó quay sang dỗi Thanh Thung, “Được, đều là ta sai, được chưa!”