Tinh Hải

Chương 72: - Tái chiến Behemoth




Hành trình của Kiba và Vân trôi qua có thể nói là khá êm ả, ngoại trừ một vài con thú gặp phải ra thì không có gì nguy hiểm. Tất nhiên về phần những con thú đó thì chỉ biết than trách số phận xui xẻo của mình mà thôi.

Tuy nhiên, cả hai đều biết là chuyện này sẽ không kéo dài được lâu. Thế nên khi Kiba dừng lại nhíu mày thì Vân hỏi một cách không có gì ngạc nhiên.

"Có vấn đề ?"

Kiba nhắm mắt dùng kình lực cảm ứng một lúc, sau đó anh mở mắt ra rồi gật đầu.

"Anh nhớ em từng bảo rằng Behemoth có trí tuệ không cao ?"

"Đúng vậy, trong điển tịch của Thánh tộc để lại có đề cập đến vấn đề đó." – Vân đáp.

"Vậy thì chắc hẳn cái 'trí tuệ không cao' mà họ nói là so với con người hoặc những con thần thú, chứ anh cảm thấy trí tuệ chúng cũng không được thấp cho lắm..." – Kiba cười khổ.

Vân nhìn Kiba đầy thắc mắc.

"Hướng đi của chúng ta đã bị phong tỏa nghiêm ngặt bởi rất nhiều mãnh thú, được chia đều ra với khoảng cách đủ xa để bao phủ diện tích lớn, nhưng cũng đủ gần để hỗ trợ cho nhau khi có chiến đấu xảy ra. Anh không nghĩ bọn chúng có thể làm được chuyện như vậy nếu không có sự chỉ đạo rõ ràng. Và chúng nhận được sự chỉ đạo đó từ một con Behemoth ở khoảng cách chúng ta không xa, chừng 4000 Koca." – Kiba giải thích.

Mặc dù Kiba nói rất thản nhiên, nhưng Vân không bỏ qua chi tiết này. Anh ta có năng lực cảm nhận được tình huống cụ thể ở khoảng cách 4000 Koca. Mặc dù cô không biết đó có phải là giới hạn cuối cùng hay không, nhưng chỉ như vậy đã đủ làm đảo lộn suy nghĩ của cô rồi. Không trách anh ta làm trinh sát giỏi như vậy, kỹ năng cảm nhận này quả là quá mức thần kỳ. Không những phạm vi cảm ứng hơn xa so với kình lực của cô, lại còn là cảm ứng một chiều không bị đối phương cảm ứng ngược lại. Đây chẳng phải là năng lực của Falco trong truyền thuyết sao ?

Tạm thời Vân có đè nén những thắc mắc trong lòng xuống, dù sao Kiba cũng có quá nhiều bí ẩn không thể nào giải thích rồi, thêm hay bớt một cái cũng chẳng khác biệt gì cho lắm.

"Có thể lách qua được không ?" – Vân hỏi, mặc dù cô cũng đoán trước được câu trả lời của Kiba.

"Không." – Kiba lắc đầu. "Bọn chúng thực hiện khá tốt, ít ra là đối với mãnh thú. Vậy bây giờ tính sao ?"

Vân cười, tay nắm chặt lấy ngọn giáo Phá Nguyệt.

"Đã không thể tránh né, vậy thì xông thẳng vào thôi !!!"

Kiba nhún vai cười khổ.

"Thế còn con Behemoth thì sao ? Anh quên nói nó không phải con hôm qua đâu mà là một trong hai con phụ huynh của nó đấy, chỉ riêng kích thước đã to gấp rưỡi rồi..."

"Nếu chỉ là một mình tôi thì còn phải suy nghĩ một chút. Nhưng chẳng phải còn có anh nữa hay sao ?" – Vân liếc mắt nhìn Kiba.

Để xem anh còn giấu diếm những gì nữa nào. Tôi cũng không tin anh có thể mạnh mẽ đến như vậy, Vân lẩm bẩm. Một chút cảm giác hiếu thắng cùng với tò mò muốn nhìn xem anh ta có thể dùng những chiến kỹ lạ lùng thú vị nào làm cho Vân hưng phấn. Dù sao đi nữa bản chất của cô vẫn là một chiến sĩ, đối với chiến kỹ có đam mê cuồng nhiệt.

Lúc này ngay cả ý nghĩ phải đối diện một lần nữa với Behemoth cũng không làm cho Vân sợ hãi.

Cô không biết rằng mình sai lầm đến mức nào.

-----

"Coi chừng !"

Cùng lúc với tiếng kêu của Kiba, Vân quay người lại đối diện với đòn tấn công của hai con mãnh thú. Con Zephyr to lớn từ trên bổ xuống trong khi con Rhinos như một cỗ xe lao tới húc thẳng vào người cô.

Vân tập trung kình lực vào phía trước người, đưa một tay ra ngăn cản con Rhinos. RẦM. Con vật lao thẳng vào một bức tường kình lực vô hình, không hoàn hảo như giáp kình lực của Kiba nhưng cũng đã đủ để cho nó chấn động văng ngược ra ngoài, sừng gãy nát. Còn con Zephyr thì cũng không có cơ hội để hoàn thành đòn tấn công của mình, vì một cái boomerang đầy ký hiệu màu xanh lục đã từ đâu bay đến đập thẳng vào bụng nó khiến nó văng ra xa giãy dụa đau đớn.

Chiếc boomerang bay một vòng rồi quay trở lại tay Kiba. Lúc nào anh đang tặc lưỡi nhìn thảm trạng của con Rhinos. Thánh nữ có khác, lấy kình lực hơn 30000 ra đập đúng là hiệu quả khác hẳn. Khả năng khống kình của Vân vô cùng thuần thục, so với bản năng tự nhiên của mãnh thú thì hơn xa, đó là lý do khiến cho hiệu quả của việc dùng ngoại kình phòng thủ của cô mạnh mẽ hơn nhiều so với chúng. Nếu không dùng kỹ năng vô hiệu hóa kình lực ngay cả Kiba cũng khó mà gây thương tích được cho Vân.

"Cảm ơn." – Vân kết liễu hai con thú bằng hai nhát đâm gọn gàng, sau đó quay lại nói với Kiba.

Xung quanh hai người là một khu đất trống hoang tàn, dấu vết của cuộc chiến nãy giờ. Kể từ khi bắt đầu xông vào vòng vây của bọn thú cả hai đã chiến đấu không ngừng nghỉ với hơn chục con mãnh thú lợi hại. Kiba cũng không còn giấu khả năng chiến đấu nữa, nhờ vậy hai người phối hợp với nhau tiêu diệt bọn thú một cách khá dễ dàng. Với khả năng của hai người thì đúng là trừ khi có quá nhiều mãnh thú tụ tập lại, nếu không thì những con mãnh thú nguy hiểm bình thường không có sức uy hiếp là mấy.

Tất nhiên, Behemoth không được xếp vào loại "bình thường".

"Nó đang tiến đến, hẳn em cũng đã cảm nhận được ?" – Thay vì nói chuyện vòng vo, Kiba đi thẳng vào vấn đề.

Vân gật đầu, liếm mép vẻ trông đợi. Lúc này đây cô đang hăng máu hơn bao giờ hết và thậm chí còn hơi có chút mong đợi được chiến đấu với Behemoth để phát tiết tất cả sức lực của mình ra.

Behemoth quả đúng là một đối thủ đáng sợ, nhất là khả năng phục hồi biến thái của chúng. Tuy nhiên nếu xét về chiến đấu tay đôi thì Vân vẫn thừa sức đánh ngang tay với con Behemoth hôm qua, chỉ hơi gặp khó khăn chuyện dứt điểm nó mà thôi. Bây giờ có Kiba bên cạnh, cô đầy tự tin khi chuẩn bị đối mặt với một con Behemoth trưởng thành.

Con Behemoth ngày càng tiến gần hai người, sự xuất diện của nó vô cùng dễ nhận thấy với những âm thanh to lớn và bước chân làm rung chuyển mặt đất cũng như cây cối ngã xuống theo bước chân của nó.

Khi Vân nhìn thấy nó, một áp lực vô hình không hiểu vì sao bỗng nhiên chợt đè lên người cô. Thân hình con Behemoth hôm qua đã to lớn lắm rồi, nhưng con này mới thật sự là khổng lồ. Cẳng chân của nó to như gốc cây hai người ôm, thân hình cao lớn từ trên cao phủ xuống đầy đe dọa. So ra thì con Behemoth trưởng thành này lớn gấp rưỡi con kia. Kình lực của nó phát ra cũng không tầm thường chút nào, thậm chí đã gần bằng một nửa kình lực của cô. Có lẽ đây là thứ tạo cho Vân cảm giác nguy hiểm. Cơ thể to lớn, sức mạnh khủng khiếp cộng thêm kình lực mạnh mẽ. Đây mới đích thực là hình dạng chân chính của "quái vật lục địa".

Đột nhiên Vân có cảm giác như mình đã hơi quá tự tin. Kết hợp với khả năng phục hồi kia, làm thế nào hai người mới có thể hạ gục được con quái vật này đây ?

Giọng nói bình tĩnh của Kiba chợt vang lên bên tai cô.

"Những lúc như thế này, anh thường chỉ có một suy nghĩ trong đầu..."

Vân quay sang nhìn anh.

"Đó là - Đừng suy nghĩ, hãy dùng cảm giác !!!" – Kiba cười, sau đó phóng người lên cây, boomerang đã cầm sẵn trên tay.

Vân hít một hơi, những lời vừa rồi của Kiba đã thức tỉnh cô. Cô loại bỏ tất cả suy nghĩ khác trong đầu. Khi Vân mở mắt ra, thứ còn lại trong đó chỉ là ý chí chiến đấu mà thôi.

Cô xoay người kẹp Phá Nguyệt vào trong tay, từ từ tiến về phía con quái vật mạnh mẽ và cao lớn như một ngọn núi khiến cho cô phải ngước nhìn kia.

Trận chiến đấu lần thứ hai với Behemoth, bắt đầu.

-----

Giữa khu rừng ma quỷ, một trận chiến ác liệt giữa nhân loại và quái vật đang diễn ra.

Mặc dù nói cho đúng ra, thì hai con người đang chiến đấu với Behemoth cũng không được xem như con người cho lắm. Cho nên chúng ta cũng có thể nói là ba con quái vật đang đánh nhau.

Trận chiến hiện tại đang diễn ra hoàn toàn nghiêng về một phía. Phía của Behemoth.

Vân và Kiba chật vật né tránh những đòn tấn công điên cuồng từ thân hình to lớn của con Behemoth. Mỗi một nhát cào, một cú đá của nó đều khiến cho cây cối xung quanh gãy lìa, bật gốc văng đi như tăm xỉa răng. Từng mảng đất lớn cũng bị bắn ra khắp nơi sau những đòn đánh của nó.

Kiba không ngừng than thầm, khi sức mạnh tàn bạo của cơ thể đạt đến một mức độ nào đó, người ta quả thật không biết làm sao để mà chống lại. Đây là một ca điển hình như vậy, thân hình to lớn của con Behemoth giúp nó phát huy hoàn toàn sức mạnh trời sinh của mình. Đừng nói đến Vân, ngay cả Kiba cũng không dám thử dùng giáp kình lực của mình để hứng một đòn của nó. Anh biết chắc kết quả sẽ là một nhát thiệt mạng ngay tại chỗ. Con Falco năm xưa từng làm anh xém chết mà ở đây chắc cũng chỉ đủ cho con Behemoth này đập một cái là cùng.

Vân mồ hôi đầy đầu, càng ngày càng căng thẳng. Dù đã biết trước là đối thủ lần này sẽ rất mạnh mẽ và nguy hiểm nhưng cô không bao giờ có thể ngờ được chuyện này.

Con Behemoth này có thể sử dụng chiến kỹ.

Vừa mới lúc nãy, khi nó tấn công Vân lúc cô đang ở trên không, cô đã cứng rắn dùng kình lực để phòng ngự vì không thể né tránh. Và kết quả là bàn tay to lớn đầy móng vuốt sắc nhọn của con Behemoth phủ đầy kình lực đã nhẹ nhàng xé nát bức tường kình lực phòng ngự của cô như xé một tờ giấy. Nếu không phải do Kiba kịp thời kéo cô qua một bên thì cú tát đó của nó đã lấy đi một nửa người của cô rồi.

Vân cũng đã bị thương trong đòn đánh đó mặc dù Kiba kịp thời cứu viện. Móng vuốt con Behemoth để lại năm đường rách xuyên qua áo giáp của cô và ăn vào da thịt bên dưới. Cũng may vết thương không sâu, nhưng đủ khiến cho tốc độ di chuyển của Vân bị ảnh hưởng.

Kiba không ngừng khiêu khích con Behemoth để tập trung sự chú ý của nó vào chính mình, tranh thủ cho Vân thời gian lấy lại sức. Anh cũng vô cùng cẩn thận, không còn thái độ tự nhiên mọi khi nữa. Đòn tấn công có bao phủ kình lực của nó khiến cho anh vô cùng kiêng kị, anh tin rằng kết hợp với sức mạnh quái vật của Behemoth nó thừa sức xé nát giáp kình lực của anh.

Kỹ năng vận dụng kình lực vào đòn tấn công để vô hiệu hóa kình lực phòng thủ của đối thủ là một kỹ năng quan trọng. Thấu Kình của Vân cũng có hiệu quả đó và Kiba nếu như vận dụng nội kình vào trong vũ khí cũng có thể đạt hiệu quả tương tự. Điều này khẳng định rằng chiêu thức tấn công của con Behemoth, mặc dù thô sơ và chưa tinh tế, cũng đã có thể vận dụng kình lực để tạo nên hiệu quả. Đó chính là chiến kỹ cấp bậc cơ bản.

Tuyệt vời, một con quái vật to lớn, da dày thịt cứng, có khả năng phục hồi gần như ngay lập tức, bây giờ lại còn biết dùng chiến kỹ. Kiba thiếu điều muốn khóc ròng. Giờ đây đột nhiên anh nhớ con Falco năm xưa quá, ước gì đối thủ hiện tại của anh là nó chứ không phải con Behemoth tàn bạo này.

"Kế hoạch thay đổi !" – Kiba hét to, vừa né đòn tấn công của Behemoth.

Vân đang định lao vào vòng chiến nghe vậy dừng lại nhìn anh.

"Chúng ta chạy té đái đến khi nào cách xa nó ít nhất 10000 Koca, ý em thế nào ?"

Cách nói thô thiển của Kiba làm Vân nhăn mặt, nhưng cô rất nhanh trả lời.

"Đồng ý ! Nhưng làm sao để chạy đây ?"

Kiba sử dụng Tốc Biến thoát khỏi tầm mắt của con Behemoth trong giây lát và xuất hiện bên cạnh Vân. Anh đưa tay thò vào trong túi đeo bên hông.

"Rất may là anh đã chuẩn bị từ trước thứ chuyên dùng cho trường hợp thế này..."

Khi anh lấy tay ra trên tay anh đã cầm thêm một vật. Kẹp giữa ngón cái và ngón giữa bàn tay là một viên đá quý được mài giũa tinh tế phát ra ánh sáng lấp lánh mê người.

Vân nhanh chóng nhận ra đây là sản phẩm của Kiba, tuy nhiên cô vẫn chưa hiểu nó sẽ giúp gì được cho bọn họ lúc này. Không lẽ Behemoth cũng mê đá quý, Vân hơi mê man nghĩ thầm.

Viên ngọc trên tay Kiba bỗng nhiên bạo phát và hút nguyên lực xung quanh vào với tốc độ điên cuồng như một vòng xoáy không đáy. Vân hoảng sợ nhìn Kiba, anh cười đầy bí hiểm.

Khi cảm nhận được nguyên lực tràn vào đã đến mức giới hạn, Kiba búng tay bắn thẳng viên ngọc trên tay lên ngay trước mặt con Behemoth – lúc này cũng đang nhìn xuống khi cảm nhận được sự khác lạ trong không khí.

"Bùm !" – Kiba lẩm bẩm trong khi anh ôm chặt Vân lên tay và phóng đi.

BÙM.

Một âm thanh lớn vang lên khắp khu rừng, viên ngọc nổ tan ra thành mảnh vụn ngay trước mắt con Behemoth, giải phóng lượng nguyên lực khổng lồ bị ép trong đó ra. Con Behemoth gào thảm, mặt nó đầy máu. Vụ nổ quá mạnh mẽ làm cho nó không kịp trở tay, tứ chi điên cuồng quờ quạng như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trong tầm với.

Rất tiếc cho nó, Kiba và Vân lúc này đã ở ngoài phạm vi nguy hiểm. Kiba đắc ý ôm Vân chạy với tốc độ cực nhanh. Ai mà biết được con quái vật đó cần bao lâu để phục hồi cơ chứ, có khi vài phút nữa thôi đã lành lặn lại như thường rồi. Nói chung tạm thời anh quyết định cứ thấy bóng nó là bỏ chạy cho nó chắc.

Vân nằm trong lòng Kiba, đang nhìn anh vẻ mặt giận dữ khiến cho anh vô cùng thắc mắc. Anh nhớ mình đâu có làm gì chọc giận cô nàng đâu nhỉ ?

"Sao anh có thể làm như vậy ? Viên ngọc đẹp thế mà..."

Kiba vấp chân té nhưng ngay lập tức lấy lại thăng bằng. Sau đó anh im miệng chạy thẳng không nhìn Vân lấy một cái.

Khi đụngđến vấn đề đá quý, đàn bà chính là sinh vật không biết nói lý lẽ.