Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 64: Thực ra anh ta không yêu cô nhiều đến vậy




Có phải là khi ở cùng người mình thích thì cho dù có khó khăn đến mấy thì cũng thấy ngọt ngào hay không?

Không biết người khác như thế nào nhưng dù sao trong mắt Mộng Viện thì chính là như vậy.

Khi tới nhà ăn ăn cơm thì tìm một góc vắng vẻ, gọi một đ ĩa rau xanh, một bát canh thịt. Nhiều khi Mộng Viện muốn sẻ cho Hạ Thanh Hàn cả một nửa bát cơm của mình, dù gì đi nữa thì anh ta cũng là đàn ông, sức ăn cũng khỏe hơn cô.

Chiều tối, Hạ Thanh Hàn muốn làm ổ trong phòng ký túc xá để viết luận văn nên anh ta tự quay về, còn Mộng Viện  hẹn Ngô Du Du tới thư viện đọc sách.

Đối với sinh viên ngành Ngôn ngữ và Văn học thì phải đạt tiêu chuẩn về mặt đọc sách, bắt buộc phải tích lũy thật nhiều kiến thức văn học.

Dưới ánh đèn ngả vàng, Ngô Du Du đọc rất chăm chú, dường như cô ấy đã đắm mình vào với nhân vật trong trang sách.

Mộng Viện  cầm bút ghi những trích đoạn, câu nói hay vào trong sổ, đây là thói quen tốt mà cô thực hiện từ hồi còn học tiểu học.

Ra khỏi thư viện, hai người sát cánh bước đi, lúc đi ngang qua cổng lớn của trường thì bỗng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của hạt dẻ ngào đường.

Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, hình như lâu lắm rồi cô không nghe thấy bất cứ tin tức gì về Cố Tinh Hà.

Ngô Du Du nhìn ra sự nghi hoặc của cô: "Lần trước ăn hạt dẻ ngào đường là do anh Cố tặng cho. Cậu yêu đương lâu như thế, cái món hạt dẻ ngào đường này cũng sắp hết thời rồi, vậy mà bọn tớ mãi vẫn chưa được ăn món hạt dẻ cười của cậu đâu đó."

"Cậu nói gì vậy chứ, nào nào, để tớ mua cho cậu ăn."

Ngô Du Du kéo cô lại: "Tớ có nói là muốn cậu mua hở? Cậu đừng có thay đổi chủ đề nhé."

Sao Mộng Viện có thể không hiểu ý của bạn thân mình đang nói là gì chứ?

Có rất nhiều anh chàng, khi theo đuổi con gái thì đều biết xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng trong ký túc xá của người con gái đó. Không phải là giúp họ xách nước nóng thì cũng là ân cần mang bữa sáng tới, còn Hạ Thanh Hàn vẫn là một con người kiêu ngạo và cô độc, có lúc anh ta còn chẳng gật đầu chào các cô.

"Tớ biết, không phải là anh ấy bận nên không để ý hay sao, thôi để tớ mua cho!"

Ngô Du Du bất mãn, cô ấy cất cao giọng.

"Ăn cái gì thì đều là chuyện nhỏ, nhưng mà xét về các chi tiết thì anh ấy không hề thể hiện được là anh ta yêu cậu, rốt cuộc là cậu có hiểu hay không vậy?" 

"Tớ hiểu mà. Bây giờ anh ấy không ở đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng mình đi mua hạt dẻ ăn đi."

Mộng Viện kéo tay Ngô Du Du sải bước về sạp hàng. Cho dù không có tình yêu thì vẫn còn có tình bạn ấm áp này mà, cô có thể bỏ tiền ra mời bạn ăn cũng được.

Ông chủ thả hạt dẻ vào chảo, một lúc sau những tiếng loạt xoạt vang lên, ngửi thôi mà đã muốn ứa nước miếng.

Một chiếc xe sang chạy tới rồi dừng lại ở bên kia cổng trường.

Mộng Viện  nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, cô trông thấy Hạ Thanh Hàn xuống khỏi xe. Qua cánh cửa xe rộng mở, cô có thể nhìn thấy một cô gái đeo trên mình trang sức lộng lẫy.

Cô gái đó mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc, trên ngón tay có đeo hai chiếc nhẫn, trông viên kim cương đó chắc chắn là rất đắt đỏ.

"Hàn Hàn, lại đây đi mà."

Hạ Thanh Hàn khựng lại, anh ta cúi người xuống, để mặc cho cô gái đó vuốt v e mặt mình.

Hai người họ lại cười nói với nhau mấy câu, một lúc sau anh ta mới thò đầu ra, đứng thẳng người rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đợi chiếc xe rời đi, anh ta mới cất bước bước về phía cửa phụ của trường.

Biểu cảm trên gương mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, không hề còn vẻ cười đùa và dịu dàng như ban nãy, mà ngược lại còn có hơi mệt mỏi.

Cứ thế đi tới rất gần, lúc này anh ta mới nhìn thấy hai cô gái đang đứng sững ra trước sạp hàng bán hạt dẻ.

Anh ta mấp máy môi, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình.

"Mộng Viện, trùng hợp quá, sao em lại ở đây?"