Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 61: Cứ để cho chị ta đắc ý vài ngày




Nhìn thấy Hạ Thanh Hàn đi ra ngoài vứt rác, Mộng Viện bỗng cảm thấy bối rối.

Cô cười nói: “Anh đã nghỉ ngơi xong rồi sao? Sao dậy sớm thế?”

“Ừ, anh khoẻ lắm, chợp mắt một lát là điều chỉnh được ngay. Em đang nấu món gì mà mùi thơm thế?”

“Mấy món ăn đơn giản thôi ấy mà, chắc là anh đói rồi nhỉ? À còn có món thịt nướng khoai tây nữa, sắp chín rồi này.”

Nói xong, Mộng Viện quay người đi vào trong bếp.

Hạ Thanh Hàn nhìn theo bóng lưng Mộng Viện, cô mặc áo len trắng, đeo tạp dề, mái tóc dài đến ngang lưng được búi gọn lên, trông vô cùng xinh đẹp.

Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được bưng ra, thơm phức và nóng hổi, mang không khí của một ngôi nhà nhỏ ấm áp.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Mộng Viện tháo tạp dề đi mở cửa, thấy người tới là Mộng Khiết, cô lập tức thay đổi thái độ lạnh lùng.

“Có chuyện gì à?”

“Em gọi cho chị bao nhiêu lần, sao chị không bắt máy?”

Mộng Viện nhớ tới lúc ra khỏi nhà chú hai, cô bực mình vì điện thoại cứ kêu ‘bíp bíp’ liên tục nên đã chuyển sang chế độ im lặng, nhưng bây giờ cô không muốn giải thích tí nào.

Kể cả có giải thích thì em họ cô cũng sẽ nghĩ là cô đang chống chế cho qua chuyện, thôi thì thà kệ đi còn hơn.

“Có gì thì đi thẳng vào vấn đề đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Em cứ nghĩ là chị sẽ đồng ý cơ, ông chủ Vu thích chị như vậy, sao lại không đồng ý gả cho người ta?”

Đến cả em họ cô cũng muốn cô kết hôn?

Trong chốc lát Mộng Viện tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cô cười khẩy: “Nếu cô cảm thấy bất công cho ông chủ Vu, sao không tự lấy ổng luôn đi?”

“Chị… Người ta thích chị cơ mà…”

“Cũng có nghĩa là, thật ra cô có tình cảm với ông chủ Vu, nếu như người được thích là cô, chắc chắn cô sẽ gả cho người ta, đúng chứ?”

“Chị!”

“Việc này thì có gì khó khăn đâu? Hai chị em chúng ta đâu cần phải tranh đấu lẫn nhau vì một người đàn ông, hơn nữa tôi cũng chẳng có hứng thú gì với ông ta. Nếu mà cô đã thích như vậy thì để bây giờ tôi gọi điện thoại ngay cho ba cô, nhờ ông ấy sắp xếp cho một buổi xem mắt là được chứ gì. Em gái trẻ trung xinh đẹp thế này, ông chủ Vu kiểu gì cũng sẽ ưng thôi.”

Mộng Khiết sửng sốt, cô ta không ngờ người chị họ vốn hướng nội ít nói này lại có thể ăn nói thẳng thừng như vậy.

“Bên ngoài gió to như vậy, chị họ sao lại đối xử với em gái như thế này chứ?”

Nói xong, không đợi Mộng Viện mời, cô ta đã tự mình đẩy cửa, ngang nhiên bước vào trong, giày cao gót phát ra tiếng “cộp, cộp” trên sàn.

Nhìn thấy Hạ Thanh Hàn ngồi ở bàn ăn, Mộng Khiết cười lạnh, hoá ra là sớm đã dẫn trai về nhà rồi.

“Lúc nào chị cũng nói là đang độc thân, thế mà chớp mắt đã dẫn một người đàn ông về nhà rồi sao? Chẳng lẽ thân xác bác em còn chưa lạnh, chị đã nóng lòng muốn cùng người khác ân ái mỗi đêm rồi sao?”

Nghe thấy những lời nói nhăng nói cuội này, Mộng Viện tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Cô liếc nhìn Hạ Thanh Hàn vẫn luôn im lặng, cố gắng kìm nén cơn tức giận rồi nhẹ nhàng nói: “Thanh Hàn, hôm nay nhà em có chút chuyện, thật sự không thể mời anh ở lại ăn tối được rồi.”

Hạ Thanh Hàn vốn dĩ còn đang xem xét tình hình, nếu như người vừa mới tới là người xấu thì liệu anh ta có nên giúp đỡ hay không. Thế nhưng hai người phụ nữ cãi nhau, anh có muốn lên tiếng thì cũng không tiện, bởi vậy vẫn luôn giữ im lặng.

Mộng Viện nói như vậy tức là muốn anh ta rời đi rồi.

“Em có cần…”

Cô biết Hạ Thanh Hàn muốn nói gì bèn lắc đầu: “Đây là em họ của em, để anh phải chê cười rồi.”

Nếu đã là chị em họ, có mâu thuẫn gì với nhau thì cứ trực tiếp giải quyết là được, anh ta ở đây lúc này thật sự không tiện, thế là Hạ Thanh Hàn gật đầu rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

“Giữ gìn sức khoẻ nhé, anh sẽ tới thăm em sau.”

Lúc Hạ Thanh Hàn bước ra ngoài cửa, mặc kệ người ta đã đi xa hay chưa, Mộng Viện giơ tay mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.

Chuyện trong nhà vốn đã đủ tệ rồi, giờ lại còn để Hạ Thanh Hàn nhìn thấy, không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào nữa.

Thế nhưng lúc này Mộng Viện không có tâm trạng suy nghĩ những chuyện khác, cô giống như một nữ chiến binh mặc áo giáp, nhìn đối phương một cách sắc bén.

“Hôm nay cô đã nói những lời hớ hênh trước mặt tôi và bạn tôi, nể tình cô phạm lỗi lần đầu, tôi không thèm so đo tính toán cô, nhưng, nếu như còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Bạn á? Xem bộ đồ đó đi, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa, anh ta mặc đồ ngủ của bác đúng không? Đồ ngủ cũng đã mặc rồi, cơm cũng chuẩn bị ăn rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người nóng lòng…”

Mộng Viện không nhịn nổi nữa, bước tới tát một phát thật mạnh vào mặt Mộng Khiết.

Mộng Khiết ôm mặt, nước mắt đau đớn chảy ra: “Chị dám đánh tôi à? Ba mẹ tôi còn không nỡ đánh tôi mà chị dám ra tay mạnh như thế á?”

“Đấy là bởi vì chú hai quá nuông chiều cô, khiến cô không biết ngoài kia trời cao đất dày thế nào. Tôi mới chỉ tát cô một cái, cô thử ra ngoài thiên hạ ăn nói bậy bạ như vậy xem sẽ phải chịu hậu quả như thế nào!”

Mặc dù thành tích học tập của Mộng Khiết không tốt bằng Mộng Viện, nhưng cô ta luôn tự hào kĩ năng đánh nhau của mình không kém một ai.

Cô ta đặt chiếc túi xách sang một bên, xắn tay áo lên và vồ vào mặt Mộng Viện.

Những móng tay dài được cắt tỉa cẩn thận kia nếu cào lên mặt chắc chắn sẽ khác hoàn toàn.

Mộng Viện quay mặt né đi, xoay người đi đến phía sau Mộng Khiết, nắm lấy cánh tay cô ta rồi vặn mạnh.

“A…”

Nghe thấy tiếng khớp xương nứt nẻ, sau đó là một tiếng hét thảm thiết, Mộng Khiết đau đớn quỳ xuống đất, mãi không thể nhấc cánh tay phải lên.

“Còn không mau đứng dậy đi khám bác sĩ đi à? Hay muốn ngồi đó đợi tôi double kill bẻ nốt cái tay kia?”

Nếu như cả hai cánh tay đều bị gãy thì có cứu được không nhỉ?

Sắc mặt Mộng Khiết tái nhợt, tay trái vịn vào ghế chậm rãi đứng dậy, tức giận xách túi đi ra ngoài.

“Tôi đã cảnh cáo rồi mà, tôi không phải là đứa dễ bị bắt nạt đâu.”

Với trí IQ và chút thể lực ấy mà dám lên giọng với cô sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Mộng Khiết quay người nhìn cánh cửa đóng kín, thầm nghĩ: “Đắc ý cái gì chứ? Sớm muộn gì thì cái biệt thự này cũng về tay tôi mà thôi! Hôm nay chị đối xử với tôi như vậy, ngày mai nhất định tôi sẽ khiến cho chị phải quỳ xuống dưới chân mà li3m giày cho tôi!”

Sau khi đi được một quãng xa rồi cô ta mới dám rút điện thoại ra và bấm số gọi cho mẹ bằng tay trái.

“Mẹ ơi, con khốn Mộng Viện kia vừa bẻ cánh tay phải của con, đau muốn chết luôn này!”

“Đã bảo con là đừng chọc vào con bé đấy rồi còn gì?”

“Hôm nay con thấy chị ta cãi nhau với ba, định tới hỏi thăm một chút xem sao, ai mà ngờ được chị ta lại nói con không biết trời cao đất dày là gì, nói ba mẹ chiều chuộng con sinh hư, còn nói là thay ba mẹ dạy dỗ con nữa. Huhuhu, mẹ ơi con đau lắm, con không nhấc nổi cánh tay lên đây này, nhỡ sau này không xinh đẹp nữa thì phải làm sao?”

“Thôi ngoan đừng khóc nữa, để mẹ xử lý Mộng Viện. Bây giờ con mau đến bệnh viện đi đã, mẹ sẽ bắt xe đến đó đợi con nhé.”

Mộng Khiết cúp điện thoại, không khỏi bật cười.

Nếu ba biết Mộng Viện kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ liên hệ với ông chủ Vu, cứ để cho chị ta cười vài hôm đi, đợi đến lúc ông chủ Vu ra tay, để xem chị ta có bị ép phải kết hôn nữa không?