Chơi bóng rổ suốt đêm thì sao chứ?
Cũng chẳng có ai quan tâm, có mệt, có khát thì cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Cố Tinh Hà kéo cửa sổ xuống, để gió thổi vào cho đầu óc tỉnh táo hơn chút.
Trương Vũ nói không sai, trời rộng đất dài nơi nào mà không có cỏ thơm? Tại sao anh cứ phải nhung nhớ bãi cỏ này làm gì?
Anh châm một điếu thuốc và hít một hơi, bỗng nhiên lại bị ho vì gió thổi.
Bất đắc dĩ đành phải lái xe vào bãi đậu xe, mặc áo khoác gió rồi một mình đi dạo xung quanh.
Tâm trạng anh đang vô cùng hỗn độn, niềm vui chớp nhoáng giờ đây lại biến thành một mớ thất vọng.
Hút vài hơi thuốc xong, anh dùng ngón trỏ và ngón cái vê đầu thuốc lá, ném xuống đất, giẫm nát rồi nhặt lên ném vào thùng rác.
Cố Tinh Hà tìm một quán ăn gần nhất, gọi một ít rau luộc rồi cứ vậy ăn cùng rượu trắng.
Hơi thở cay nồng lấp đầy cái bụng trống rỗng, khó chịu, nhưng cũng dễ dàng loại trừ những cảm xúc khác.
Hoá ra anh thích Mộng Viện nhiều hơn anh tưởng.
Quán ăn rất ồn ào, người đi qua đi lại cũng rất đông đúc, trên TV vẫn đang phát bài hát của Mạc Văn Uý: [Những khoảnh khắc trong quá khứ thoáng qua trong gió đêm, cứ thế quay cuồng, không còn gặp lại nữa phải không? Em bước ra từ trong ánh sáng, mang theo cả bầu trời đầy nắng. Bên cạnh có nhiều người đến thế, cớ sao thế giới của anh lại tĩnh lặng như vậy…]*
* Lời bài hát [Thế giới nhiều người như vậy] của Mạc Văn Uý.
Đúng thế, Mộng Viện không ở đây, nơi này ồn ào như vậy cớ sao lại cảm giác yên tĩnh đến thế.
Cố Tinh Hà cầm một lon bia, loạng choạng đi về phía đường hầm bỏ hoang.
Rất lâu về trước, đây là tuyến đường chủ đạo của các chuyến tàu từ Bắc đến Nam, đi qua đường hầm này có thể rút ngắn được kha khá quãng đường, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Về sau khu Hà Yến đã được quy hoạch lại, tàu không cần dừng ở nhà ga nhỏ này nữa, vậy nên đường ray ban đầu bị bỏ không và được thiết kế lại để trở thành một khu giải trí mới.
Cố Tinh Hà biết đến nơi này là bởi vì Mộng Viễn đã nói cho anh nghe.
Cứ luôn nói rằng sẽ theo cô đến khu Hà Yến xem thử, ăn mì tương đen mà cô thường nhắc tới, thế nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội nào thích hợp.
Anh bước lên bậc thềm, cảm nhận được cơn gió lạnh cuối thu, tâm trạng càng lúc càng rối bời.
Một người phụ nữ mặc váy dệt kim màu vàng nhạt chạy ngang qua anh, mỉm cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc vẫn còn vang vọng trong không khí.
Anh hơi ngây người rồi chạy vội theo sau.
Chạy được khoảng mười mấy bước anh mới phát hiện ra, người kia không phải là Mộng Viện, từ khuôn mặt, mái tóc cho đến dáng người đều không hề giống nhau, thế nhưng điều kỳ lạ là khi vừa rồi nhìn thấy người kia, anh lại tưởng đó là cô.
Cũng đúng, lúc này chắc hẳn cô đang ở cùng với Hạ Thanh Hàn, cùng nhau dùng bữa, có khi là một bữa tối dưới ánh nến lung linh cũng nên, lấy đâu ra thời gian chạy đến đây hóng gió?
Cố Tinh Hà tự giễu cợt chính mình rồi dần tỉnh táo lại.
Anh khịt mũi, quay người chuẩn bị đi xuống cầu thang, không ngờ lại trượt chân, bất ngờ ngã từ trên khán đài xuống, có bãi cỏ dốc làm đệm nhưng anh vẫn bị ngã khá mạnh.
Người đi đường nhìn thấy cảnh này đều rất ngạc nhiên, có người phụ nữ nhát gan còn giật mình hét lớn.
“Trời ơi, có người nhảy xuống rồi!”
“Khán đài này phải cao bảy tám mét lận, người này chắc bị điên thật rồi!”
“Chắc là say rượu đấy, vừa nãy tôi đi ngang qua thấy mùi rượu nồng nặc luôn.”
Mãi đến khi nghe mấy câu bàn tán như vậy, Cố Tinh Hà mới cảm thấy chân mình đau nhức dữ dội, chắc chắn là bị gãy chân rồi, anh muốn lấy điện thoại ra gọi điện nhưng tay lại không thể cử động được, sau đó tầm mắt anh tối sầm lại rồi không còn biết gì nữa.