Dù giờ Mộng Viên chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần jean quá đỗi đơn giản, nằm im nơi đó cũng đã đủ gợi lên hứng thú của ông ta.
Cả nhà Mộng Kiến Quốc biết điều rời khỏi, thời gian kế tiếp sẽ thuộc về ông ta.
Ông chủ Vu ngồi xuống sô pha, kề cận bên Mộng Viên, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn trong không khí.
Dù sao phòng riêng trong khách sạn không thể ở lâu, thế là ông ta bèn bế Mộng Viên, chuẩn bị lên phòng trên nghỉ ngơi.
Tối nay mọi việc đều thuận lợi, cộng thêm người đẹp làm bạn, đúng là tuyệt vời.
Ban đầu Cố Tinh Hà cho rằng mình hoa mắt, anh uống hết ly rượu, nhân lúc mọi người đang ăn uống linh đình bèn chuồn ra ngoài, châm một điếu thuốc và đứng hóng gió.
Khi anh lơ đãng nhìn sang căn phòng bên cạnh thì phát hiện cửa phòng mở toang, trên bàn chẳng có thức ăn hay rượu thịt gì cả.
Anh lấy làm lạ bèn hỏi phục vụ gần đó: “Tại sao căn phòng kế bên vẫn chưa dọn thức ăn lên thế?”
Phục vụ thoáng nhìn sang đó, bỗng hơi do dự.
Cố Tinh Hà móc năm trăm tệ ra khỏi túi rồi đưa cho phục vụ, anh hỏi nhỏ: “Bởi vì trong đó có một người là bạn tôi nên tôi muốn biết tình hình.”
Phục vụ cẩn thận liếc nhìn xung quanh rồi mới trả lời: “Họ vốn không đến để dùng cơm, chỉ vì muốn diễn một màn kịch, lúc này… Người đã được đưa lên phòng 806 trên lầu rồi.”
Cố Tinh Hà gật đầu, phục vụ nhanh chóng rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngoài anh ta, những người khác không được phép gài bẫy Mộng Viên.
Không ngờ anh tận mắt nhìn thấy thủ đoạn bẩn thỉu này, mấy người kia chuẩn bị kêu cha gọi mẹ đi là vừa.
Thư ký Từ Bân ra ngoài tìm anh: “Sếp Cố, mọi người vẫn đang chờ cậu ở bên trong.”
“Phần còn lại giao cho anh đấy, hợp đồng không chạy được đâu, tôi hơi say rồi nên đi trước đây.”
Giờ đây, Cố Tinh Hà không còn dáng vẻ non trẻ thanh xuân như ngày nào, anh khoác bộ vest xanh đậm, đi giày da màu đen sáng bóng, toát lên dáng vẻ của một doanh nhân trẻ thành đạt.
Anh đang tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc Cố Thị nên ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi. Hôm nay đến khu Hà Yến là để bàn bạc và ký kết hợp đồng về dự án trong khu phát triển công nghệ cao, chuẩn bị quay về thành phố vào ngày hôm sau.
Hồi trước anh từng nghe Mộng Viên nói nhà cô ở khu Hà Yến, cách thành phố không xa, thi thoảng cô sẽ về nhà vào cuối tuần.
Nhưng từ lúc tốt nghiệp đến giờ, anh chưa từng đi tìm cô.
Có lẽ cô và Hạ Thanh Hàn đang sống hạnh phúc với nhau nhỉ?
Không làm phiền cuộc sống của họ đã là sự dịu dàng cuối cùng của anh.
Không ngờ lần đầu Cố Tinh Hà đến khu Hà Yến thì đã gặp Mộng Viên, cô vẫn ăn mặc đơn giản như xưa không thay đổi gì, có điều đã gầy đi nhiều.
Không biết những năm qua, cô sống có vất vả lắm không.
Dựa vào những gì người phục vụ vừa kể và tận mắt chứng kiến, anh đoán vở kịch tối nay không đơn giản chỉ có thế.
Mấy phút sau, Cố Tinh Hà đã đi thang máy lên đến lầu tám.
Ông chủ Vu tốn rất nhiều sức lực mới bế Mộng Viên đến nơi, cho thấy thường ngày ông ta chẳng chăm tập thể thao gì cả. Hơn nữa người hôn mê nặng hơn người tỉnh táo rất nhiều, nên ông ta vừa đặt cô xuống thì đã ngồi lên giường. há mồm th ở dốc không thôi.
Ông chủ Vu mới giật cà vạt ra thì đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai vậy?”
“Chào quý khách, hôm nay khách sạn có hoạt động chúc mừng nên kính tặng cho ông một chai Lafite.”
Ban đầu ông chủ Vu hơi mất kiên nhẫn nhưng nghe được tặng món quà quý giá miễn phí nên đã cởi bộ đồ vest bó sát ra, đứng dậy mở cửa.
Cố Tinh Hà bước vào phòng như một con cá chạch, anh thoáng nhìn Mộng Viện nằm ngửa trên giường thì bỗng nổi giận đùng đùng.
“Này, rượu mà cậu nói đâu?”
Ông chủ Vu không quan tâm không để ý bộ vest trên người anh đắt hơn của mình rất nhiều, chỉ lo lắng tại sao không thấy Lafite đâu cả.
Ông ta vừa ngước lên từ bàn tay trống rỗng thì đã hứng một cú đấm như trời giáng, mũi đau dữ dội. Ông ta che mặt, một cú đấm lại lao đến khiến ông ta mềm nhũn nằm co quắp trên mặt đất, không cử động nổi.
Cố Tinh Hà rửa tay, lau sạch nước, bế Mộng Viện trên giường lên.
Cô vẫn chưa tỉnh lại, không biết đã bị người ta cho ăn thứ gì.
Cố Tinh Hà bắt taxi, hai người ngồi tựa vào nhau ở ghế sau. Ban đầu Cố Tinh Hà không dám ngồi quá gần nhưng vì cô không thể ngồi vững nên chỉ đành để cô dựa vào ngực của anh.
“Tài xế, phiền anh lái xe nhanh một chút, đến bệnh viện gần đây nhất giúp tôi.”
Tài xế thoáng nhìn hai người đằng sau qua kính chiếu hậu, lo lắng nói: “Hình như vợ của cậu khó chịu lắm, tôi sẽ đậu xe kế bên lối đi đến khoa cấp cứu của bệnh viện, các người cứ đi thẳng vào đó gặp bác sĩ.”
“Được, cảm ơn anh rất nhiều.”
Xe vừa đến bệnh viện, Cố Tinh Hà đã bế Mộng Viện chạy vào, các bác sĩ và bệnh nhân đi ngang qua đều giật mình la lên.
Sau khi bác sĩ khám cho Mộng Viện xong thì bảo: “Cô ấy vẫn ổn, chỉ uống phải thuốc ngủ, mấy tiếng đồng hồ sau sẽ tỉnh ngay. Nếu lúc đó cô ấy xuất hiện những triệu chứng bất thường gì đó thì hãy đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Từ Bân giải quyết mọi chuyện xong xuôi thì đã lái xe đến bệnh viện. Vừa thấy sếp tổng nhà mình bế một cô gái xa lạ chưa từng gặp lần nào, anh ấy bèn ngây ra như phỗng.
Đây là lần đầu tiên họ đến khu Hà Yến, vả lại trước giờ sếp Cố luôn xa lánh các đồng nghiệp nữ, thế mà lần này anh lại tự tay bế một cô gái còn đang hôn mê.
Chuyện gì xảy ra thế này? Họ không dám hỏi, chỉ yên lặng đóng cửa xe lại.
Khu Hà Yến vào cuối mùa thu se se lạnh, cửa sổ xe chỉ hơi hé ra một khe nhỏ nên lúc gió thổi vào đã khiến nhiệt độ trong xe giảm xuống.
“Đóng cửa sổ xe lại, bật máy sưởi lên.”
Anh sờ vào tay Mộng Viện thì thấy tay cô rất lạnh, thế là anh bèn ôm chặt lấy cô, ủ ấm cho đôi tay của cô.
“Sếp Cố, giờ chúng ta đi đâu?”
“Quay về khách sạn Hoàng Quan.”
Họ đã đặt phòng trước ở đây nên không cần lo gì cả, vả lại anh không biết Mộng Viện ở chỗ nào, Cố Tinh Hà đã lâu không liên lạc với Hạ Thanh Hàn, nên giờ không muốn gọi điện thoại cho anh ta.
“Từ Bân, anh hãy chú ý đến người ở phòng 806, khách sạn Ngàn Mây.”
“Được, sếp Cố, cậu yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Thư ký Từ Bân ra ngoài nên tự biết sắp xếp đâu vào đấy.
Vừa đến khách sạn Hoàng Quan, Cố Tinh Hà đã đi thẳng đến phòng tổng thống. May thay hôm nay anh đến dùng bữa ở khách sạn Ngàn Mây, bằng không đã không gặp được cô và không cứu cô kịp thời.
Tất cả là do ông trời đã sắp đặt.
Anh cẩn thận đặt Mộng Viên nằm xuống chiếc giường rộng rãi, sau đó ngồi xuống cạnh giường ngắm nghía gương mặt của cô, lúc này lòng anh bỗng dâng trào những cảm xúc khó tả.
Cố Tinh Hà cởi giày thể thao giúp Mộng Viện, thấy trong túi quần jean của cô có điện thoại bèn nghĩ cô sẽ bị cấn, ngủ không được thoải mái, thế là anh bèn lấy điện thoại của cô ra khỏi túi rồi đặt sang một bên.
Điện thoại khá nhạy nên vừa chạm vào nó thì màn hình đã sáng lên, dù điện thoại đã cài mật khẩu nhưng anh vẫn thấy ảnh nền điện thoại là hình của cô.
Cố Tinh Hà ngắm nghía giây lát, màn hình điện thoại bỗng tối sầm.
Anh thoáng xoắn xuýt, cuối cùng không kìm lòng được dùng ngón trỏ của Mộng Viên để mở khóa điện thoại.
Anh thầm nghĩ nếu mình bắt gặp ảnh của Hạ Thanh Hàn đầy trong album của cô hoặc những bức ảnh khác thì anh sẽ không xem tiếp nữa.
Tay anh run rẩy, từ từ mở album trong điện thoại của cô.