Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 54: Con người rồi sẽ thay đổi




Hạ Thanh Hàn rất hài lòng về câu trả lời này.

Anh ta đã từng thấy các sinh viên nữ trong trường vây quanh anh ta hò reo, chúc mừng nhưng trong số đó liệu có mấy ai là thật lòng?

Mặc dù mấy năm nay anh ta rất nổi bật nhưng sau khi ra trường, chẳng phải là sẽ phải bắt đầu lại từ đầu hay sao?

Mấy người bạn cùng trường của anh ta đã có bạn gái rồi đều nói sinh viên nữ rất ham hư vinh, hôm nay đòi mua túi, ngày mai đòi đổi điện thoại, tốc độ bạn trai kiếm tiền không kịp tốc độ tiêu tiền của các cô ấy.

Còn có cả chuyện một đàn anh khóa trên anh ta mới tốt nghiệp năm ngoái tên là A Kiệt, người này có một người bạn gái đã hẹn hò được hơn hai năm, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, còn lên kế hoạch sẽ kết hôn sau khi ra trường. Kết quả, trong lúc A Kiệt liều mạng làm việc kiếm tiền thì bạn gái của A Kiệt quen biết một ông già nhiều tiền nên đã lặng lẽ bỏ rơi anh ấy.

Vì chuyện này mà A Kiệt từng nhiều lần uống rượu giải sầu, mỗi lần anh ta trông thấy cảnh ấy đều cảm thấy không đáng.

Không biết liệu sau này Mộng Viện có giống những người phụ nữ kia không?

Hiện tại cô còn đang đi học nên chưa có h@m muốn vật chất mãnh liệt nhưng một khi cô bước chân vào xã hội thì sao? Nếu như chuyện tìm việc làm không suôn sẻ như ý muốn thì sao?

Con người rồi sẽ thay đổi thôi.

Khi đi đến đầu phố đi bộ, hai người không hề định đi vào trong đó đi dạo.

Họ đứng dưới ánh đèn sáng trưng, Mộng Viện chỉ tay vào công trình kiến trúc cao nhất cách chỗ họ đứng không xa, nói với Hạ Thanh Hàn: “Anh xem kìa, đó là Thế Kỷ Thiên Nhai, một khu chung cư mới bắt đầu mở bán. Em nghe nói cơ sở vật chất ở đó rất đầy đủ, bước chân ra ngoài cửa là tới ngay trạm tàu điện ngầm.”

Hạ Thanh Hàn thầm cười khẩy trong lòng, anh ta vừa mới nghĩ có lẽ Mộng Viện không giống những cô gái kia thì mới đó cô đã bắt đầu đi xem nhà rồi.

Hơn nữa, còn là khu chung cư đắt đỏ nhất ở khu vực này nữa.

“Sao vậy, em thích nó à?”

“Đúng vậy, sau này em muốn ở lại đây, mua một căn nhà, chỉ cần ấm áp, thoải mái, dễ chịu là được. Anh biết không, lớp em có một bạn đã mua được một căn ở khu chung cư đó rồi, gia đình đóng tiền đặt cọc cho bạn ấy, còn hằng tháng bạn ấy tự đi làm kiếm tiền trả góp.”

“Đó là công trình kiến trúc tiêu biểu, giá một mét vuông của nó cao nhất cả thành phố nhưng cũng có tầm nhìn đẹp nhất.”

“Anh nói rất đúng, em đã đi với bạn cùng lớp qua đó rồi. Nhà của bạn ấy ở trên tầng hai mươi ba, đứng ngoài ban công là có thể trông thấy hồ nước, đứng dưới nắng trời chiều, ngắm mặt nước lấp loá gợn sóng, tận hưởng gió mát thổi tới, cảm thấy vô cùng thư thái. Hơn nữa, gian phòng nào cũng đều có cửa sổ, cảnh nhìn thấy từ mỗi ô cửa sổ lại một khác. Ở trong nhà có thể nhìn thấy trường học, phố đi bộ…”

Mộng Viện nói rất nhiều, tới khi thấy sắc mặt Hạ Thanh Hàn, cô mới dừng lại.

Thực ra, cô nghĩ rằng, nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, sau này cô cũng có thể sống trong một ngôi nhà như vậy và tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc.

Giờ cô nói chuyện đó ra vốn cũng chỉ là muốn chia sẻ với Hạ Thanh Hàn về ước mơ tương lai tươi đẹp của cô mà thôi.

Nếu như Hạ Thanh Hàn không thích đề tài này thì thôi vậy, cô không nói nữa.

Thấy cô chợt không nói gì nữa, Hạ Thanh Hàn nghĩ thầm: Chắc là Mộng Viện đang thăm dò thử xem anh ta có thể mua được nhà ở chỗ đó hay không đúng không?

Bạn cùng lớp của Mộng Viện mua được là vì ít nhất người đó còn được ba mẹ hỗ trợ tiền đặt cọc nhưng anh ta có thể thuận lợi học hết đại học là đã tốt lắm rồi, người nhà anh ta biết lấy đâu ra tiền mà trả tiền mua nhà cho anh ta chứ?

Quả nhiên con gái đều giống nhau.

Hạ Thanh Hàn vẫn luôn có ấn tượng khá tốt về Mộng Viện. Hôm nay, anh ta hẹn cô đi chơi, một mặt là vì muốn khiêu khích Cố Tinh Hà, mặt khác cũng là vì anh ta cảm thấy xuất thân của Mộng Viện cũng là từ một gia đình bình thường, chắc hẳn hai người hẹn hò với nhau sẽ không cảm thấy quá áp lực.

Nếu như thuận lợi thì hai người họ có thể tiếp tục tiến triển một cách tự nhiên.

Đương nhiên, nếu muốn cứ thế kết hôn rồi sinh con một cách tầm thường, nhạt nhẽo cũng không phải là không thể được.

Chẳng phải hầu hết mọi người trên thế giới này đều chỉ sống một cuộc đời tầm thường, nhạt nhẽo thôi hay sao?

“Mộng Viện, nếu như anh phấn đấu mười năm, thậm chí hai mươi năm vẫn không mua nổi ngôi nhà đắt tiền như vậy thì sao?”

Cô ngẩn người, đầu bỗng treo máy, không biết phải nói tiếp như thế nào.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cô mới hoàn hồn, trả lời: “Không sao ạ, ngôi nhà mà em nói với anh là ước mơ của em…”

“Nói cách khác, thậm chí trong kế hoạch tương lai của em còn không có anh ư?”