Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 44: Dành cho anh sự quan tâm và ấm áp




Cố Tinh Hà lắc đầu: "Không cần đâu, tôi có rồi, ở nhà có cả lô ảnh luôn ấy chứ."

Sau khi chào hỏi với thầy Trương, hai người ra ngoài. Chiếc xe đạp hai người đỗ ở ngoài sân đã bị khách du lịch khác lấy đi mất rồi.

"Tôi dẫn cô đến công viên đầm lầy gần đây nhé?"

"Ở đây có công viên đầm lầy luôn hả? Rốt cuộc anh đã tham quan bao nhiêu danh lam thắng cảnh rồi vậy, sao nơi nào anh cũng biết rõ mười mươi thế?"

"Đúng rồi đấy. Lúc nhỏ ba mẹ tôi đều bận rộn với công việc, không có thời gian chăm sóc tôi. Người bà nuôi tôi khôn lớn chính là người của thôn này. Bà ấy luôn dẫn tôi tới đây, trong lúc bà ấy làm nông thì tôi và cháu trai bà ấy đi chơi đủ chỗ."

"Bà ấy đang ở đâu vậy?"

"Vào năm tôi đỗ đại học, bà ấy lâm bệnh nặng. Ban đầu tôi định đi du học nước ngoài, tự dưng cảm thấy quê nhà đẹp quá nên không muốn đi nữa."

Cố Tinh Hà có phần bùi ngùi xúc động, anh ở bệnh viện túc trực bên bà hơn nửa tháng nhưng bà ấy vẫn không qua khỏi. 

Những gì xảy ra vào đêm hôm đó hãy còn in đậm trong tâm trí anh, lúc đó anh khóc tức tưởi hơn cả con trai và cháu, chắc của bà.

Suốt thuở thơ ấu, dường như hình bóng ba mẹ là điều gì đó rất đỗi nhạt nhòa, chỉ có bà là dành cho anh biết bao quan tâm và ấm áp chân thực.

Mộng Viện không biết nên an ủi thế nào cho phải, vươn tay vỗ vai Cố Tinh Hà.

Thấy vành mắt anh đỏ hoe, cô lấy một bịch giấy ăn ra khỏi ba lô, ra vẻ thoải mái: "Tôi lên phía trước ngắm hoa đây."

Cố Tinh Hà biết cô muốn để lại không gian riêng cho mình.

Khi cảm xúc bị kìm nén đến một mức độ nhất định, con người sẽ cần có một nơi để trút hết ra. Nếu nỗi đau trong anh đã quá lớn thì sao anh phải cố gắng chịu đựng làm gì?

Từng giọt nước mắt rơi xuống.

Vì người bà đã luôn che chở anh nay chỉ còn sống trong ký ức, cũng vì Mộng Viện đang bầu bạn an lúc này.

Anh hoàn toàn không phải kiểu người mềm yếu, nhưng không hiểu vì sao anh lại không thể nuốt nước mắt vào trong khi có cô ở cạnh bên.

Lấy giấy ăn quệt qua đuôi mắt, Cố Tinh Hà lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đuổi theo cô.

"Cô có biết không? Ban đầu hoa ở đây nở rất đẹp, có điều do lúc nhỏ tôi nghịch ngợm quá, cứ thích lái xe qua đè lên chúng, dần dà tạo ra một con đường nhỏ ở đó."

Lần theo hướng ngón tay Cố Tinh Hà chỉ nhìn sang, đúng là Mộng Viện không thấy một ngọn cỏ nào thật.

"Anh quả là yêu con đường nhỏ này quên cả lối về nhỉ?"

"Đúng vậy, vào dịp hoa nở hằng năm, tôi thường tới đây để làm công nhân sửa đường."

Mộng Viện phá lên cười sặc sụa

Cô chợt nhớ đến ông chú hàng xóm của mình. Chú ấy làm rất nhiều nghề, nhưng nghề nào ông ấy cũng chỉ kiên trì được gần nửa năm là cùng.

Không phải vì ông chú hàng xóm này lười biếng hay thích nhảy việc, mà là các công việc của chú ấy luôn thất bại vì một nguyên nhân nào đó, hoàn toàn không thể tiếp tục được nữa.

Cuối cùng, ông chú này làm đầu bếp tại một quán ăn. Trong vòng chưa đến bốn tháng, quán ăn này đã "điêu đứng" vì doanh thu quá ít ỏi, buộc phải đóng cửa.

Mộng Viện vẫn còn nhớ như in lúc xách tay nải về nhà, người chú hàng xóm này đã than thở với ba mình rằng: "Ôi, tôi đúng là miếng ngói của nước nhà mà, lấp ở đâu sập ở đó."

Khi ấy cô vẫn đang học tiểu học nên không hiểu nghĩa bóng của câu này, còn cười đùa: "Chú nói chuyện có vần quá ạ!"

Cố Tinh Hà nhìn cô, hỏi với vẻ khó hiểu: "Sao cô cười? Cô thấy cách làm của tôi lúc đó buồn cười lắm đúng không?"

"Không phải, lời anh nói lúc nãy làm tôi nhớ tới hàng xóm mình thôi."

Mộng Viện kể lại câu chuyện xảy ra từ rất lâu mà mình vừa nhớ ra kia cho Cố Tinh Hà nghe.

Anh vẫn còn thắc mắc: "Tôi và ông chú này có giống nhau chỗ nào đâu, rốt cuộc là vì sao cô cười tôi thế?"

"Anh nhìn lại mình đi, lúc trước ngồi học môn tự chọn mà làm gãy cả ghế, đi ngắm hoa thì giẫm lún cả đường, tôi thấy anh cũng giống miếng ngói lắm."

"Ai cũng khen tôi đẹp trai như tia chớp, giống bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình, có người còn lãng mạn ví tôi là một rặng mây, có mỗi cô là nói tôi như miếng ngói thôi đấy, thật quá đáng!"

Thấy Cố Tinh Hà đã vui hơn, Mộng Viện vừa cười khúc khích vừa chạy về phía trước.

Cảnh vật ở công viên đầm lầy rất đẹp, ao hồ vòng quanh rậm rạp cỏ lau, cao lút đầu người, mọc thành từng chùm.

Mộng Viện lại gần, muốn vươn tay ra sờ cọng cỏ lau.

Không ngờ có một tấm ván gỗ bị lỏng đinh, cô đi qua, vừa bước lên tấm ván gỗ đã lỏng lẻo ấy thì ngã nhào về phía trước, sắp sửa rơi xuống hồ nước.

Cố Tinh Hà phát hiện ra điều đó, anh vội vàng chạy tới, giữ chặt lấy cô. Cánh tay thon dài vừa với ra đã ôm chầm lấy cô trong lòng mình.

Mộng Viện vẫn chưa hết bàng hoàng sau sự cố lúc nãy, đứng như trời trồng một lúc lâu mà vẫn không dám động đậy.

"Cô không sao chứ?"

Cô lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm ấm áp này, hớt hải bước nhanh sang bờ bên kia.

"Bên này ẩm quá nên tấm ván bị mốc, không chịu được sức nặng." Chợt nhớ tới trò đùa lúc nãy, cô hùa theo: "Thấy chưa, tôi đã nói anh là miếng ngói rồi mà."

"Ôi, xem ra tôi phải sống với biệt danh này mất thôi."

Hai người chầm chậm đi ở ven hồ, cảm nhận làn gió mát rượi hây hẩy trên mặt, vô cùng thoải mái.

Cách đó không xa, có một cặp đôi đang ôm nhau.

Mộng Viện đang mải mê ngắm đàn vịt hoang trên mặt hồ, thầm nghĩ tìm thứ gì cho chúng nó ăn. Mãi đến khi đã tới thật gần cặp đôi nọ, cô mới muộn màng nhận ra họ đang ôm nhau và trao nhau nụ hôn nồng thắm.

Mộng Viện hơi xấu hổ, vừa quay sang chỗ khác thì chạm mắt với Cố Tinh Hà, chạm phải đôi mắt ngời sáng, sâu thăm thẳm ấy.

Cô bước nhanh hơn, đi lên trước rồi rẽ sang hướng khác, khổ nỗi lại bắt gặp thêm một cặp đôi nữa.

Công viên đầm lầy này rất yên tĩnh, đúng là địa điểm hẹn hò lý tưởng thật.

Mộng Viện đứng lại, nói với Cố Tinh Hà: "Đi cả sáng nay, tôi hơi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn nhé?"

Sao Cố Tinh Hà không biết cô đang nghĩ gì được? Anh nhoẻn môi cười, dịu dàng đáp: "Được, đi thôi."

Có điều anh sẽ còn ghé thăm lại nơi này, và dẫn cô theo khi cô đã trở thành bạn gái của anh.

Vốn dĩ dự báo thời tiết nói buổi chiều sẽ có mưa nhỏ rải rác, không ngờ thời tiết trong núi lại thay đổi thất thường.

Sau khi tiếng sấm vang lên, bầu trời vốn sáng sủa, ngập nắng thoáng chốc trở nên âm u.

"Nhanh lên, qua mái hiên bên kia trú mưa thôi."

Hai người chạy nhanh như bay, vừa bước chân lên lát gạch xanh thì những hạt mưa đã rơi xuống.

Trong nhà chỉ có một bà cụ ở, bà ấy mở cổng cho họ trú tạm, còn bảo trận mưa tầm tã này sẽ kéo dài khá lâu.

Hai người nán lại ngoài hiên thêm một lát nữa thì thấy mưa trút dữ dội hơn, phát ra âm thanh xì xào lớp này chồng lớp khác, tầm nhìn cũng bị thu hẹp hơn rất nhiều.

"May mà chạy nhanh, không là ướt như chuột lội rồi."

Mộng Viện mở điện thoại ra xem dự báo thời tiết lại. Hay thật, nó đang hiển thị một phần khu vực có mưa vừa đến mưa to nữa chứ!

"Hóa ra nơi anh dẫn tôi tới là một phần khu vực đó."

"Bà ơi, nhà bà còn đồ ăn không, cho bọn cháu ăn chút gì được không ạ? Chúng cháu đói quá!" Cố Tinh Hà lấy tờ một trăm tệ ra khỏi ba lô, khăng khăng dúi vào tay bà: "Khoai lang hay cháo gì cũng được ạ."

"Nhà chỉ có một mình bà thôi, bình thường nấu cơm cũng không nhiều. Trong nhà còn một ít khoai lang, bà hấp vài củ, nấu canh trứng cho hai cháu được không?"

Nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, bình dị nhất nhưng hai người lại ăn ngon lành.

Mộng Viện không hề hay biết rằng đây chính là cuộc sống mà Cố Tinh Hà hướng tới. Không cần gì nhiều, chỉ cần bát cháo, bát cơm, và có người mình yêu ở bên là được.