Nhìn thấy Hạ Thanh Hàn đẩy cửa ra bỏ chạy, Giang Thần Hi vừa bực mình vừa buồn cười, cô ta có đáng sợ đến thế à?
Cô ta thở dài, buồn bã nói: “Có lẽ tớ không nên xúc động như thế, không biết ngày mai tớ phải đối mặt với Hạ Thanh Hàn như thế nào đây nữa, anh ấy mà nhìn thấy tớ chắc chắn sẽ thấy mất tự nhiên.”
Thấy cô ta không vui, Kim Mân Huyên an ủi nói: “Sao nữ thần ngành nghệ thuật không sợ trời không sợ đất của chúng ta lại đa sầu đa cảm thế nhỉ? Dù sao thì cậu cũng đã từng dũng cảm theo đuổi và cố gắng hết sức mình rồi, nếu anh ấy có ý thì chắc chắn sẽ nhận ra điểm tốt của cậu thôi, nếu anh ấy không có ý với cậu thì cậu cũng có thể đổi một bạn trai khác thử lại lần nữa, cậu đâu có thiếu người theo đuổi đâu?”
Đúng vậy, kệ nó đi, ngày mai lại là một ngày mới!
Dù chuyện hôm nay làm có xấu hổ đi chăng nữa, chỉ cần quên sạch là lại ổn ngay thôi.
“Hi Hi, anh Hạ tốt đến vậy à?”
“Đúng vậy, rất tốt, anh ấy vừa chín chắn vừa đầy tài năng, phong thái lẫm liệt của anh ấy trên sân bóng rổ khiến tớ nhìn thấy đã muốn hét ầm lên. Huyên Huyên à, tớ không chấp nhận để người nhà sắp xếp liên hôn, cuộc đời của một người quá ngắn ngủi mà phải sống cùng một người không yêu mình, cho dù có rất nhiều tiền thì có gì thú vị chứ?”
“Chậc chậc chậc, theo tớ thấy thì có khi cậu đang trúng hàn độc rồi ấy.”
Một câu hai nghĩa, cả hai người đều cười khúc khích.
Tại lễ hội văn hoá nghệ thuật của trường vào năm ngoái, Giang Thần Hi đánh đàn piano cho tiết mục dàn hợp xướng đầu tiên.
Cô ta mặc một bộ lễ phục màu trắng có tà váy dài chấm đất, trên đầu cài một cái kẹp tóc hình vương miện, cô ta bước lên sân khấu đầy kiêu ngạo giống như một cô công chúa nhỏ.
Có một chàng trai cao lớn đang đứng ở khu vực chờ lên sân khấu, anh ta mặc một bộ vest màu đen, trên tay cầm một tập hồ sơ màu xanh, thầm đọc lời thoại của mình.
Lúc ấy cô ta chỉ thấy như có một vầng sáng lóe lên trước mắt, âm thầm khen chàng trai kia rất đẹp trai.
Giữ trạng thái bình tĩnh, cô ta thành thạo đánh đàn, không cần phải nhìn xuống khán đài, cô ta cũng biết đang có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Từ nhỏ đến lớn, trong trường học có rất nhiều nam sinh đến lớp cô ta để ngắm nhìn cô ta, trong hộc bàn của cô ta bị lén lút nhét đầy thư tình và đồ ăn vặt.
Nhưng trước giờ Giang Thần Hi đều không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một lần, lần nào cô ta cũng chia đồ ăn vặt cho các bạn cùng lớp bên cạnh mành ăn, còn thư tình thì cô ta vứt luôn không thèm xem.
Bởi vì cô ta vẫn luôn cảm thấy mấy nam sinh kia quá trẻ con, lớn như vậy rồi mà vẫn chơi trò đóng vai gia đình, thật sự quá nhàm chán.
Sau khi bài hát kết thúc, tất cả người biểu diễn cúi chào rồi lần lượt bước xuống sân khấu.
Cô ta là người cuối cùng đi xuống, có một nam sinh cầm micro vội vàng hấp tấp chạy đến không cẩn thận giẫm trúng một góc váy của cô ta.
Thấy cô ta đứng không vững, người ngã về phía trước, một con bàn tay to mạnh mẽ vững vàng nắm lấy cổ tay cô ta.
Khẽ xoay người, cô ta đối diện với ân nhân cứu mạng của mình.
Nam sinh mặc vest kia quan tâm hỏi cô ta: “Cô có sao không? Đứng vững vào. Tôi buông tay ra đây.”
Sau ba câu đơn giản, anh ta nhẹ nhàng buông tay ra, rất lịch sự lùi ra sau một bước, thấy cô ta đã đứng vững, anh ta mới gật đầu rời đi, tiếp tục cầm tập tài liệu lên.
Trước mặt một tiểu tiên nữ như cô ta, sắc mặt anh ta lại không thay đổi chút nào, tiếp tục làm việc của mình?
Không có tuỳ tiện tán tỉnh, không có xin số điện thoại, càng không có liên tục quấy rầy?
Hoàn toàn không phải lạt mềm buộc chặt, đây chính là chuyện bất khả thi đấy?
Giang Thần Hi xách làn váy lên, bước lên một bước hỏi anh ta: “Bạn gì đấy ơi, tên của bạn là gì thế?”
“Tiết mục tiếp theo, ngâm thơ, người biểu diễn: Hạ Thanh Hàn, sinh viên năm ba khoa quản trị kinh doanh.” Người dẫn chương trình dõng dạc trả lời câu hỏi của cô ta.
Vậy nên, chắc chắn cô ta phải theo đuổi được chàng trai này.