Đám người bên dưới thét chói tai.
Giọng nói của Cố Tinh Hà trầm thấp mà hôm nay đa số người ngồi nghe giảng bên dưới lại là nữ nên mọi người bị mê hoặc choáng váng.
"Trời ạ, trước kia kiến thức của tôi đúng là nông cạn, hoá ra trường mình còn có một đàn anh quyến rũ như vậy."
"Không biết đàn anh còn cần bù thêm môn tự chọn nào nữa không nhỉ? Tôi sẽ chọn theo."
"Tôi xác định sẽ theo đuổi đàn anh này rồi đấy."
"Hồi trước tôi cảm thấy giờ học này quá khô khan, thầy Lý giảng cứng nhắc rập khuôn. Không ngờ sau khi được đàn anh chỉ bảo thì đột nhiên tôi lại thấy môn này quá thú vị."
"Nếu đàn anh là Trương Vô Kỵ thì nhất định tôi phải làm một nữ hiệp có võ công và giá trị nhan sắc cao mới được, PK đập hết toàn bộ các nữ phụ khác và thành đôi với Vô Kỵ ca ca."
Ngô Du Du nghe các cô gái hàng sau xì xào bàn tán mà không khỏi trợn trắng mắt.
Ngay cả những sinh viên này cũng có thể cảm nhận được sức hút của Cố Tinh Hà mà sao Mộng Viện lại khăng khăng không hiểu chứ?
Hay là như người xưa nói cái gì không có được thì luôn mong ngóng, cái gì có được rồi thì không biết quý trọng?
"Được rồi, tôi đã giảng xong, tiếp theo đây mời bạn Mộng Viện giải thích rõ cho mọi người."
Cố Tinh Hà nói liên tục một tràng dài rồi lịch sự đưa tay ra hiệu cho Mộng Viện bắt đầu giảng bài, còn mình thì sải bước đi xuống bên dưới. Các bạn nữ trong lớp vỗ rào rào.
Kế hoạch giảng bài của hai người vốn không phải như thế này. Đáng lẽ Cố Tinh Hà sẽ giảng lý thuyết trước nhưng sự thật là bây giờ anh chỉ đưa ví dụ trước rồi lại yêu cầu cô giảng?
Hơn nữa trước đó bầu không khí trong lớp quá hưng phấn nên e rằng chẳng còn ai đủ chú ý để lắng nghe những gì cô nói đâu nhỉ?
Mộng Viện vốn không căng thẳng nhưng lại bị Cố Tinh Hà làm rối loạn kế hoạch.
"Vừa rồi đàn anh đã nói đến [Ỷ thiên đồ long ký], mặc dù chương trình học của chúng ta không liên quan đến võ hiệp nhưng câu chuyện tình cảm này đáng để chúng ta suy nghĩ xa hơn. Trương Vô Kỵ cũng không phải một thanh niên ưu tú gì, mặc dù võ công cao cường nhưng phía trên người này có rất nhiều người đi trước ưu tú hơn..."
Sau khi mở đầu, cô dừng lại chốc lát. Cô biết muốn thu hút sự chú ý thì phải biết cách tạm dừng và để lại những khoảng trống.
Quả nhiên ánh mắt của mọi người từ từ hướng về phía cô, mong chờ cô nói tiếp phần phía sau.
Cố Tinh Hà cười rộ lên một cách tán thưởng. Ý định của anh là để Mộng Viện bộc lộ tài năng ở lớp này.
Hơn nữa anh biết cô có thể giải thích ví dụ mình đưa ra một cách hấp dẫn. Nếu lần này thành công thì chắc chắn thầy Lý sẽ cho cô thêm điểm, còn anh thì chỉ cần sáu mươi qua môn là được rồi.
"Nhắc đến đây không thể không nói một chút về lý luận luân lý học liên quan tới tình yêu và hôn nhân của chúng ta. Từ xưa đến nay tình yêu và hôn nhân luôn chú trọng môn đăng hộ đối. Những cuộc tình không hướng tới mục đích là hôn nhân thì đều là trêu đùa tình cảm cả."
Các bạn bên dưới cười ầm lên, trong đó có mấy cặp tình nhân không khỏi gật đầu tỏ vẻ tán thành.
"Thật ra thì ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, ấn tượng đầu tiên của Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn về đối phương đã khá tốt rồi. Có điều khi đó Trương Vô Kỵ đã ở bên Chu Chỉ Nhược, hơn nữa tác giả cũng không có ý định cho chàng ta đi theo con đường của Vi Tiểu Bảo nên Triệu Mẫn muốn nắm tay Trương Vô Kỵ thì phải dùng chút mưu kế. Chẳng qua chút mưu kế đó nếu nói nghiêm trọng hơn chút thì sẽ là âm mưu khiến người ta chán ghét, còn nói kiểu chẳng có gì to tát thì chỉ là đùa giỡn chút thôi."
"Lúc ấy sư bá Du Đại Nham và sư thúc Ân Lê Đình của Trương Vô Kỵ đều đã bị Đại Lực Kim Cang Chỉ đánh bị thương, chỉ có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao mới chữa khỏi. Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ nên chỉ có thể cầu xin thuốc giải từ Triệu Mẫn. Triệu Mẫn rất thông minh, nàng ta đã nhân cơ hội này đòi Trương Vô Kỵ đồng ý với mình ba chuyện thì mới cho thuốc giải. Ba chuyện này chắc chắn không vi phạm hiệp nghĩa, cũng không tổn hại nhân phẩm đạo đức. Chuyện thứ nhất là Triệu Mẫn muốn tới chỗ Kim Mao Sư Vương xem Đồ Long Đao. Mọi người biết rồi đấy, từ trước đến nay Trương Vô Kỵ chưa từng tiết lộ địa chỉ của Kim Mao Sư Vương cho nhân sĩ võ lâm nhưng lần này chàng ta đã dẫn Triệu Mẫn đi."
Có người giơ tay lên: "Tôi biết, ở đây chứng tỏ Trương Vô Kỵ cực kỳ tin tưởng Triệu Mẫn."
"Đúng vậy, tin tưởng là cơ sở của tình yêu."
Cố Tinh Hà quay đầu lại nhìn thầy Lý một cái thì phát hiện ra ông ấy đang nghe chăm chú.
"Chuyện thứ hai chính là không cưới Chu Chỉ Nhược. Cưới xin là nghi thức thần thánh nhất trong cuộc đời một người phụ nữ. Trương Vô Kỵ đi thẳng không quay đầu lại ngay trước mặt nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy, dù là vì nguyên nhân nào thì cũng không thể tha thứ được. Một là chứng tỏ trong lòng Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược không quan trọng đến vậy; hai là cũng làm những cô gái đang có ý với Trương Vô Kỵ hoàn toàn thất vọng và từ bỏ ý định."
Lúc nói những lời này, mặt Mộng Viện toả sáng rất chói mắt. Cố Tinh Hà cảm thấy có vẻ như cô đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn, hơn nữa giống như cô đang nói đến tình yêu của mình vậy.
"Đến đây rồi mà vẫn không có nhiều người ghét Triệu Mẫn ư? Tôi nghĩ đó chính là đặc điểm thứ hai của tình yêu... Một lòng. Nếu Trương Vô Kỵ yêu Chu Chỉ Nhược thật lòng thì dù thế nào chàng ta cũng sẽ bái đường xong, giải thích rồi mới rời đi cứu người. Ba nghìn giọt nước chỉ uống một giọt. Yêu một người rồi thì sẽ quan tâm bảo vệ người đó, không để người đó bị người đời chỉ trỏ, không để người đó chịu hết uất ức còn phải cố gắng nghiến răng nuốt hết như vậy."
Phòng học lặng ngắt như tờ, mọi người đều rất nghiêm túc lắng nghe.
Chắc bài giảng ngày hôm nay cũng là do Mộng Viễn phát huy ngay tại chỗ thôi. Lúc đó hai người bọn họ đã thống nhất không đi sâu vào vấn đề này rồi vì một khi đề cập đến thì trong lòng bọn họ có rất nhiều điều muốn nói.
"Chuyện thứ ba chính là Triệu Mẫn hy vọng Trương Vô Kỵ có thể kẻ mày cho mình. Câu chuyện Trương Thưởng kẻ mày cho thê tử đã thành chuyện hay truyền đời rồi. Ý của Triệu Mẫn đã rõ, chỉ còn xem Trương Vô Kỵ có nắm tay cùng nàng ta bạc đầu giai lão hay không nữa thôi. Hai người này đã cho chúng ta thấy được đặc điểm thứ ba của tình yêu, đó chính là dũng cảm. Tôi cảm thấy tình yêu như một bàn cờ vậy. Đầu tiên là bạn phải dũng cảm thổ lổ tấm lòng mình, dù đối phương đáp lại như thế nào thì ít nhất hai người cũng sẽ không vì hiểu nhầm mà bỏ lỡ nhau. Nhiều năm sau này hai người cũng sẽ không phải rơi vào trạng thái hối hận. Đối phương có thể dũng cảm đáp lại bạn thì hiển nhiên là chuyện vui. Còn nếu đối phương không có ý đó thì cũng là đang thúc đẩy bạn sớm tìm được người yêu thật sự."
"Thật ra thì tôi không có quyền lên tiếng trong bài ngày hôm nay vì dù sao tôi cũng vẫn còn là một người chưa có kinh nghiệm. Có điều tuổi này của chúng ta đang là độ tuổi dũng cảm hướng về phía trước. Trương Vô Kỵ không hoàn mỹ nhưng gặp phải Triệu Mẫn bù đắp khoảng trống. Chúc các bạn trong lớp chúng ta sớm tìm được tình yêu thật sự của đời mình. Sau đây mời thầy Lý lên bình luận và giảng giải, cảm ơn mọi người!"
Thầy Lý gật đầu liên tục: "Thầy rất vui, vừa rồi hai bạn có thể dũng cảm thể hiện quan điểm của mình như vậy làm bài học hôm nay trở nên vô cùng thú vị. Hai bạn đã qua bài kiểm tra, môn này các bạn được điểm cao nhất."
Trời ạ, bọn họ nhận được đánh giá cao vậy ư?!
Mộng Viện rất vui mừng. Bỗng nhiên cô túm lấy cổ tay của Cố Tinh Hà đang ngồi bên cạnh mình rồi lắc nhẹ một cách vui vẻ.
Cố Tinh Hà cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn kia một cái rồi cong cong miệng cười.
Đến khi Mộng Viện chuẩn bị quay đầu lại thì nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất tăm, còn bày ra vẻ nghiêm túc nhìn thầy Lý nữa.
"Cố Tinh Hà, anh không vui à? Anh không cần phải lo không qua môn nữa, bây giờ có thể tốt nghiệp đúng hạn rồi."
"Hài quá đi mất, nếu không có lần giảng bài này thì tôi cũng có thể thi qua môn như thường. Cô đang coi thường tôi quá đấy."