"Anh buông tay ra đi, tôi hứa tôi sẽ không đi!"
Thấy Mộng Viện luống cuống, Cố Tinh Hà lén lút cười. Anh chỉ làm dáng chút thôi chứ vốn không định làm gì cô cả.
Nếu có chuyện gì thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm. Dù cô có biến thành kẻ ngu si, anh cũng sẵn lòng nuôi cô cả đời.
Thầy Lý cầm theo đồ dùng dạy học chậm rãi đi tới. Ông ấy nhìn nhìn xung quanh chốc lát mới thấy Cố Tinh Hà đang ngồi trong góc.
Giữa đám sinh viên đông đúc, ông ấy ấn tượng sâu sắc nhất với cậu sinh viên này. Anh rất thông minh, chẳng qua có hơi ngang bướng chút, nếu suy nghĩ thông suốt thì chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ nổi bật.
"Hiếm có quá ha, số sinh viên lên lớp hôm nay cao hơn hẳn những năm trước. Nếu không nhờ tính chất đặc thù của lớp học này thì suýt nữa thầy tưởng rằng đến độ tuổi này rồi mà năng lực giảng bài của mình lại tiến bộ đấy."
Đám sinh viên bên dưới cười ầm lên.
"Thầy Lý ơi, nếu không phải vì thầy thì chúng em cũng sẽ không có cơ hội nghe giảng cùng đàn anh đâu." Có một sinh viên nữ ngồi dãy ghế đằng sau to gan nói.
"Ừ, được rồi, bây giờ em có thể tan học để càng nhiều học sinh khác được hưởng thụ một chút duyên phận này."
"Không dám ạ, hay thầy mời đàn anh lên giảng bài đi."
Mọi người lại cười ầm lên lần nữa, bầu không khí trong lớp trở nên sinh động hơn bao giờ hết.
Thấy thầy Lý ra hiệu bằng ánh mắt cho mình, Cố Tinh Hà kéo kéo ống tay áo Mộng Viện tỏ ý cùng lên bục giảng đi.
"Trước khi giảng bài ngày hôm nay, tôi muốn hỏi các bạn đang ngồi ở đây, nhất là các bạn nam, các bạn đã từng xem [Ỷ thiên đồ long ký] chưa? Nếu bạn là Trương Vô Kỵ, bạn sẽ chọn người đẹp nào làm bạn đời? Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn, Ân Ly hay là Tiểu Chiêu?"
Sau khi chủ đề này xuất hiện, mọi người lộ rõ vẻ phấn khích, cả phòng học sôi trào.
Sau ba phút thảo luận, có mấy người giơ tay lên trả lời. Phần lớn các bạn nữ lựa chọn Chu Chỉ Nhược, cho rằng nàng bị Trương Vô Kỵ phản bội, cái đoạn bị Trương Vô Kỵ cho leo cây trong hôn lễ chính là đoạn kinh điển. Còn các bạn nam thì đa số là chọn Tiểu Chiêu, cho rằng nàng này dịu dàng hiền thục, thậm chí còn sẵn lòng từ bỏ thân phận hiển hách để bầu bạn với Trương Vô Kỵ. Bọn họ thích nhất là Tiểu Chiêu phiên bản điện ảnh do Khưu Thục Phân đóng, răng trắng môi đỏ mọng khiến người ta nhớ mãi không quên.
Lúc này có người giơ tay lên hỏi: "Anh Cố, anh hỏi như vậy thì em cũng muốn hỏi nếu anh là Trương Vô Kỵ, anh sẽ chọn ai?"
Cố Tinh Hà lạnh nhạt nói: "Bạn à, năm nay tôi đã học năm bốn đại học rồi."
"Ý anh là sao ạ?"
Mọi người không hiểu ý anh nhưng Mộng Viện lại hiểu ngay trong chớp mắt. Cố Tinh Hà định nhây trong giờ học chính thức luôn à?
Nếu không phải ngày hôm qua đã nghe thấy câu trả lời chi tiết của anh rồi thì cô cũng sẽ bị vẻ ngoài ngỗ ngược của anh lừa dối mất.
"Ý tôi là trẻ con mới chọn, tôi đủ mười tám tuổi rồi, tôi... chọn hết."
Mộng Viện đứng trên bục giảng nhìn thấy hết biểu cảm đa dạng phong phú trên mặt các bạn bên dưới. Có người ngạc nhiên mừng rỡ, có người như hiểu ra, cũng có người mỉa mai và đau lòng.
Thầy Lý ngồi ở hàng đầu tiên ho khan mấy tiếng ra hiệu cho anh để ý một chút.
"Được rồi, quay lại chuyện chính thôi, chúng ta bắt đầu giờ học. Ví dụ liên quan đến [Ỷ thiên đồ long ký] thì để lại cho bạn Mộng Viện nói đi, còn chúng ta thì mở sách ra xem nội dung bài học hôm nay nào."
Thế mà lại vứt củ khoai lang phỏng tay nhất cho cô!
Mộng Viện quay đầu hung hăng trợn mắt lườm anh một cái.
Cố Tinh Hà không hề có chút chột dạ nào. Anh cố ý mà, thế nên anh đáp lại cô bằng một nụ cười.
Cố Tinh Hà biết bệ giảng khuất mắt người khác nên thò tay ra nắm chặt lấy tay cô rồi lại nhanh chóng buông ra.
Mộng Viện giận lắm. Cô tỉnh bơ ngoắc ngón út của mình vào ngón út của anh rồi dùng ngón cái và ngón trỏ véo lên mu bàn tay anh một cái.
Cố Tinh Hà hơi nghiêng người ghé sát lại bên tai cô, giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: "Tan học tuỳ cô đánh mắng, tôi sẽ không phản kháng."
"Đàn anh nói thầm cái gì vậy?" Bên dưới có tiếng cười.
"Tôi nói..." Thấy mọi người dỏng tai lên nghe, anh cười rộ lên: "Hoá ra mọi người muốn biết à? Tiếc quá, không nói cho mọi người biết đâu."