“Vì sao lại là cá chình điện?”
“Bởi vì tôi thuộc ban học tập, lần nào cũng kiểm tra bài tập về nhà của sinh viên một cách nghiêm ngặt, thế nên các bạn cùng lớp nói rằng cho dù tôi đã lên đại học vẫn không chểnh mảng trong việc học, quả thực là một con cá chình điện thứ thiệt. Tôi cảm thấy rất tốt mà, vừa hành sự khác với mọi người vừa tràn đầy năng lượng tích cực, chẳng những bản thân mình chăm chỉ học tập mà còn cổ vũ mọi người không bỏ bê việc học.”
Mọi người đều bật cười, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Trương Vũ hỏi: “Đàn em, tên em là gì? Sau này chúng ta gặp nhau, chẳng lẽ lại gọi em là cá chình điện?
“À, tên em là Mộng Viện, Mộng trong giấc mộng, Viện trong danh viện*, sinh viên năm hai chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc.”
*Danh viện ý chỉ những quý cô xuất thân từ gia đình giàu có và quyền lực trong giới thượng lưu.
“Tên anh là Trương Vũ, trùng tên với ngôi sao ca nhạc, sinh viên năm ba chuyên ngành Quản trị kinh doanh, phòng anh nằm ngay bên cạnh phòng của đội trưởng.” Dừng lại trong chốc lát, anh ấy còn nói tiếp: “Khi nào chúng ta tổ chức một buổi liên hoan hữu nghị đi, kêu mấy em gái xinh đẹp ở phòng em đến dự.”
“OK thôi, các cô gái ngành Văn học bọn em giỏi ca múa lắm, các anh cũng phải có tài nghệ nổi bật mới được nhé.”
Cố Tinh Hà không lên tiếng, chỉ im lặng cười chăm chú nhìn Mộng Viện.
Anh chưa từng thấy cô ca hát nhảy múa, không biết tài nghệ của cô là gì.
Bỗng nhiên, anh rất muốn tìm hiểu tất cả những gì thuộc về cô.
Mọi người gọi thêm mấy món ăn, chỉ là một bữa tối giản dị mà ăn hơn một giờ. Lúc đi tính tiền, Mộng Viện xách ba lô của mình lên định chạy ra tính tiền nhưng nhân viên phục vụ lại nói với cô rằng, đã có người trả tiền rồi. Cô ngoảnh đầu lại thì thấy Cố Tinh Hà đứng ở cách đó không xa, đang mỉm cười nhìn mình.
“Anh làm gì vậy? Chẳng phải tôi đã bảo là để tôi mời một bữa rồi à?”
“Thế thì không được, lần này tôi dắt theo cả nhà ăn cơm, không thể để cô trả tiền. Chờ lần sau đi.”
Cô đang định nói tiếp thì Trương Vũ đã cướp lời: “Không sao đâu, cứ để đội trưởng trả tiền đi, anh ấy đang vui mà, ăn nhiều đến nỗi phá sản thì anh ấy vẫn cứ là vui.”
Mộng Viện quay sang nhìn mấy người kia, các thành viên đội bóng rổ nhất trí nói rằng mình muốn đi mua giày chơi bóng, kêu Cố Tinh Hà đưa Mộng Viện về phòng.
Thời tiết ở thành phố Hải Thanh rất rõ rệt, sau khi vào thu, tuy rằng không khí vẫn hơi oi bức nhưng buổi sáng và buổi tối mỗi ngày đã trở nên mát mẻ hơn hẳn, thậm chí gió thổi vào người còn thấy se lạnh.
Thấy Mộng Viện ôm cánh tay vuốt v e, anh chợt nhớ trong ba lô của mình còn có một chiếc áo len mỏng, đang định lấy ra thì Mộng Viện lại quay sang nói: “Buổi tối trời hơi lạnh, chúng ta đi nhanh lên.”
Thực ra nơi này cách cổng trường không xa, anh gật đầu rồi nhanh chóng đi theo cô.
Trước cổng chính có một quầy hàng nhỏ bán hạt dẻ rang đường, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Mộng Viện hít một hơi thật sâu, vuốt v e cái bụng gần như no căng của mình, không có ý định mua một phần hạt dẻ rang đường, cho dù cô rất thích món này.
Lúc đi đến dưới lầu ký túc xá, Cố Tinh Hà gọi tên cô rồi đưa một chiếc túi giấy cho cô.
“Đây là gì vậy?”
“Chẳng phải bạn cùng phòng của cô khen tôi hết lời à? Để bày tỏ lòng cảm ơn với fan hâm mộ, tôi tặng cho cô ấy một món quà nhỏ.”
Mộng Viện đỏ mặt, nhớ lại lời nói của Ngô Du Du, cô không tiện từ chối nên đành phải nhận lấy túi giấy, khẽ cười nói: “Vậy thì tôi thay mặt bạn fan ấy cảm ơn đàn anh.”
Chiếc túi nặng trịch, không biết là cái gì.
Khi Mộng Viện đi đến chỗ rẽ tầng hai, trong lúc vô tình nhìn xuống cửa sổ chỗ cầu thang thì thấy Cố Tinh Hà vẫn đứng tại chỗ, ánh sáng đèn đường chiếu nghiêng khiến cái bóng của anh bị kéo thật dài trên mặt đất.
Anh vẫy tay chào cô rồi nhanh chóng tiến về phía ký túc xá khu tây.
Mộng Viện vừa mở cửa phòng ký túc xá thì Ngô Du Du lập tức nhào lên, ôm cánh tay của cô hỏi với vẻ thần bí: “Tiểu Viên Tử đã về rồi, cậu khai thật đi, sau khi cậu xuống lầu thì hai người đi đâu? Sao đi chơi tới giờ mới về?”
“Chẳng qua là ăn cơm xong rồi về ngay thôi, có đi chơi ở đâu đâu.”
“Cậu còn mạnh miệng nữa hả? Lúc nãy tớ phơi quần áo ngoài ban công, thấy cậu với anh đẹp trai nào đó còn bịn rịn không nỡ rời xa. Anh chàng đó đứng quay lưng về phía nguồn sáng nên không thấy rõ gương mặt, có điều nhìn qua vóc dáng thì không giống anh Hạ lắm.”