Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 90




Đây là cuộc chiến cực kỳ chênh lệch sức mạnh, không có thuốc súng nhưng lại giết chóc từng bước.

Cãi nhau với Lăng Bất Nghi một trận, trong lòng Thiếu Thương rất rối loạn, lúc nghĩ phải làm gì để thoát được đám người theo dõi, khi lại cào ruột cào gan, nghĩ có lẽ Lăng Bất Nghi chỉ có ý tốt mà thôi, đáng nhẽ bản thân không nên gắt gỏng như vậy, nên nhẹ nhàng mới phải.

Nào ngờ chưa đến giờ tan làm mà tiểu hoàng môn hầu hạ Hoàng đế đã đến truyền khẩu dụ, lệnh bắt đầu từ hôm nay trở đi Thiếu Thương sẽ ở lại Trường Thu cung, không cần về nhà nữa, thứ nhất là để thông thạo lễ nghĩa gấp đôi, thứ hai có thể chuẩn bị tiệc sinh thần cho Hoàng hậu.

Nói tóm lại, ngày đêm bầu bạn cùng Hoàng hậu đoan trang hiền thục để Thiếu Thương mưa dầm thấm đất, gần đèn ắt rạng – nhưng Hoàng đế đã không xét tới việc gần mực thì đen.

Thiếu Thương vừa nghe tin là người xụi lơ ra, vừa như sét đánh giữa trời quang, lại như bị ai đó dội một thùng dưa chua quá hạn sử dụng lên đầu, tay chân cứng đờ chết điếng, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Khắc trước vừa xích mích mà khắc sau đã bị giữ lại, còn chuyện gì không biết nữa không?!

Nàng thầm chửi đồ khốn Lăng Bất Nghi mười tám đời tổ tông không tích đức đến mười ngàn lần, bà đây một không phá gia tài của anh hai không làm hỏng tiền đồ của anh ba không biến đầu anh thành thảo nguyên xanh biêng biếc*, cưới hỏi đàng hoàng mà bị anh suy ra thành phong cách chủ nghĩa hậu hiện đại là chặn đường đánh cướp, coi như anh có gu độc đáo, nói tóm lại bà đây và anh thù sâu như biển không chết không thôi!

(*Ý chỉ ngoại tình.)

“Vị nội quan đại nhân này, thiếp xin nhận ý chỉ của bệ hạ, cũng hiểu ý tốt của bệ hạ, nhưng…” Thiếu Thương giãy giụa, “Hôm nay có thể cho thiếp về sớm thu dọn đồ đạc cá nhân được không? Rồi sáng sớm mai thiếp sẽ vào cung ngay, thề không chậm trễ.” Nàng muốn về nhà khiêm tốn thỉnh giáo cha Trình và chủ nhiệm Tiêu cách trừng trị tên khốn họ Lăng kia!

Nào ngờ vị tiểu hoàng môn đó chỉ cười nói, “Trình nương tử không cần lo, Lăng đại nhân đã chuẩn bị đâu vào đấy cho nữ công tử rồi. Chốc nữa người của ngài ấy sẽ đem đồ đạc của nữ công tử đến. Lăng đại nhân đã làm việc thì nữ công tử cứ yên tâm, từ khi mười bốn tuổi ngài ấy đã dốc sức vì bệ hạ, chuyện nào chuyện nấy rất thỏa đáng, không hề sơ suất.”

Thiếu Thương xây xẩm mặt mày, có cảm giác bị tẩu hỏa nhập ma.

Đúng như dự đoán, trước buổi cơm tối, Lương Khưu Phi dẫn theo một nhóm hoạn quan tỳ nữ vác đồ nặng nối đuôi kéo tới, chuyển đồ đạc cá nhân đến căn phòng Hoàng hậu vừa phân cho Thiếu Thương, còn Thiếu Thương chỉ biết trơ mắt nhìn mọi người bận rộn thu xếp bày biện.

Bộ tủ gỗ sơn mài cao cỡ một người được kê sát tường; tám chiếc đèn lồng cung đình bằng đồng cao lớn được đặt ở bốn góc – theo thứ tự là bốn ngọn đèn hình phi yến, hai ngọn đèn hình cung tỳ, hai ngọn đèn hình nhánh cây, sáu ngọn đèn trước có khói bốc lượn lờ;

Sáu bộ khăn trải giường bằng gấm thêu mới, hai bộ lụa mềm, hai bộ lụa mỏng, ngoài ra còn có lụa gai thoáng khí và gấm vóc vừa dày vừa nặng;

Ba chiếc bàn, một tủ trang điểm hình vuông, một bàn sách dài và một bàn tròn nhỏ để đặt đồ ăn nhẹ hoặc trang trí hoa lá;

Trên bàn trang điểm có hai hộp trang sức, một lớn một nhỏ. Hộp lớn là hộp trang sức hai tầng sơn màu, hộp nhỏ gồm chín khay son phấn kem dưỡng. Nhìn vẻ ngoài nặng nề của nó thì có lẽ cả hai hộp trang sức đều đựng đầy đồ;

Bên cạnh có bảy tám phiến quạt nằm song song, làm từ tre, gỗ sơn mài, và thậm chí có cả mặt quạt căng từ vải hoa…

Thiếu Thương chỉ mới đi một lát rồi quay lại mà chiếc tủ gỗ sơn mài đã được nhét đầy lăng la tơ lụa óng ánh đủ màu, từ áo ngoài áo trong cho đến lụa choàng mũ nón, thậm chí là cả đồ lót bên trong, thứ nào cũng đầy đủ.

Nàng bất giác thở dài: “Phi thị vệ, thiếu chúa công nhà huynh đúng là hành động nhanh gọn.” Chưa gì đã chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, chẳng biết có phải đã cất sẵn ở nhà trước không. Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng nàng mềm ra, quyết định tha thứ một xíu cho Lăng Bất Nghi.

Lương Khưu Phi đứng ngoài hành lang đằng xa, môi mấp máy, tiểu hoàng môn bên cạnh cười đáp: “Trình nương tử không biết đấy thôi, vốn dĩ Lăng đại nhân định về phủ lấy, nhưng sau đó bệ hạ đã mở kho hoàng cung để đại nhân tự đích thân chọn.”

Thiếu Thương dằn lại chân khí hỗn loạn trong bụng, cười gượng nói: “Ta còn thấy lạ sao có thể nhanh đến vậy.” Được rồi, là nàng không có kiến thức, bây giờ nàng không tha thứ xíu nào hết!

“… Nhưng xiêm áo là do Lăng đại nhân sai người về phủ lấy.” Tiểu hoàng môn nói tiếp.

Thiếu Thương: Ngươi có thể nói một mạch được không.

“Đại nhân các ngươi còn muốn chuyển lời gì không?” Nhìn tiểu hoàng môn ân cần chạy vào trong chỉ huy cung nữ dọn dẹp, nàng kênh kiệu hỏi.

Có vẻ Lương Khưu Phi biết chuyện gì đó, nhăn nhó mặt mày: “Đại nhân nói đã rút người về theo ý của nữ công tử, nếu nữ công tử có chuyện gì thì có thể tự đến tìm ngài ấy.”

Người ngoài nghe không hiểu song Thiếu Thương hiểu rất rõ, lập tức vui vẻ nói: “Chàng đồng ý rồi hả? Thế, thế ta có thể về nhà được không?” Không gì tốt hơn biết lỗi sửa sai, nàng lại quyết định tha thứ cho chàng chút xíu.

“… Nữ công tử vẫn chưa thể về nhà.” Lương Khưu Phi càng thấp giọng, “Đại nhân nói, hoặc là người còn, hoặc rút người về. Mấy ngày tới nữ công tử hãy suy nghĩ kỹ.”

Thiếu Thương ngẫm đi ngẫm lại câu này mấy lần mới hiểu ra, đoạn cười lạnh: “Đại nhân các ngươi tưởng ta không có chàng thì không sống nổi trong cung?”

Lương Khưu Phi không dám ngẩng đầu lên, hồi lâu sau mới lấy hết dũng khí: “Nữ công tử, đại nhân nhà ty chức cũng, cũng chỉ muốn tốt cho người, nên mới…” Nhưng chưa nói hết câu đã bị cô gái giận dữ ngắt lời: “Lẽ nào là ta không tốt với chính ta?! Chỉ có chàng mới vì ta thôi hả!”

Nàng hét toáng lên, thấy suýt nữa thu hút hoạn quan và cung nữ đưa mắt nhìn, Thiếu Thương đành giậm chân rời đi.

Lương Khưu Phi không dám há miệng, chạy như bay rời khỏi Trường Thu cung, vừa chạy vừa thề sau khi về nhất định phải lĩnh giáo huynh trưởng có bốn hồng nhan tri kỷ cách nói chuyện với nữ nương mới được.

Thiếu Thương đi thẳng về phòng ở tạm thời lúc trước, vung bút viết mấy chữ vào một thẻ tre, buộc lại bằng một túi vải niêm phong, để cung nữ đưa đến Trình gia ở ngoài cung. Nào ngờ cung nữ kia khổ sở bày tỏ là không được, không thể đưa tin từ trong cung ra ngoài, nếu nàng tìm thị vệ ở ngoài cung truyền tin thì sẽ bị đánh gậy đến chết, tội danh là ‘trao nhận riêng tư, truyền tải trái phép các vấn đề trong cung cấm’.

Thiếu Thương hít sâu một hơi, bảo vệ ba tấc đan điền, vỗ thật mạnh xuống bàn rồi quay đầu đi tìm Hoàng hậu hòng xin cứu viện.

Kết quả Hoàng hậu hoàn toàn không biết chuyện gì, ngạc nhiên nói: “Truyền tin? Không cần, Tử Thịnh nói nó sẽ nói rõ với trong nhà của ngươi, nó không nói với ngươi à. Ta rất vui khi ngươi đồng ý ở lại trong cung bầu bạn với ta, có điều sợ ngươi cảm thấy cô đơn.”

Thiếu Thương nhìn gương mặt hiền từ của Hoàng hậu, nuốt xuống nội thương, ủ rũ quay về.

Những ngày sau đó, Thiếu Thương như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngày qua ngày chỉ biết học tập ăn uống nghỉ ngơi, cùng Hoàng hậu tản bộ tiêu khiển nói chuyện. Ở trong cung tường bốn bề cao quá đỉnh đầu, thời gian trôi đi cực kỳ chậm, ngay đến đồng hồ nước trong bầu đồng cũng như cảnh quay chậm của bộ phim cổ, mỗi một giọt phải mất rất lâu mới rơi.

Ở trong cung ngày thứ hai, Thiếu Thương đã đếm rõ con mèo vằn cung nữ nọ nuôi có bao nhiêu sợi râu và mấy sợi lông mi, ngày thứ ba nàng đã đếm rõ có bao nhiêu phiến đá xanh lát từ cửa Trường Thu cung đến dưới hiên. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao Hoàng hậu lại thông thái đến thế, bởi ngày nào cũng chỉ có việc cầm sách đọc giết thời gian.

Lăng Bất Nghi vẫn đến vấn an mỗi ngày, nhưng Thiếu Thương cương quyết không nói chuyện với chàng, cũng chẳng thèm nhìn vào mắt chàng. Tuy nhiên có vẻ Lăng Bất Nghi cũng không có ý đối mặt nói chuyện với nàng, vẫn lễ phép ôn tồn, cử chỉ đoan trang, lúc tập trung như trăng sáng đêm xuân, khi hiên ngang như gió nhẹ ngày thu, từ lúc chàng đặt chân vào cửa Trường Thu cung, các cung nữ đều sáng mắt vui vẻ.

Thiếu Thương không thể nói với bất cứ ai là hai người xích mích, phải tự kìm nén đến gần chết.

Nhưng dẫu hành vi của hai người có bình thường đến đâu, chỉ mới ba ngày mà Hoàng hậu đã nhìn ra manh mối.

Đêm hôm đó khi Hoàng đế ngủ lại Trường Thu cung, bà mới hỏi Hoàng đế về nghi ngờ này. Mới đầu Hoàng đế còn giả hồ đồ, hỏi gì cũng không biết, Hoàng hậu đấm xuống tháp phượng, thấp giọng nói: “… Hai đứa nó giả vờ như không có chuyện gì, nhưng lời nói cử chỉ lại không thân mật như trước.”

“Tử Thịnh mặn nồng với Thiếu Thương trước mặt nàng?” Hoàng đế kích động.

Hoàng hậu không đấm tháp phượng nữa mà đấm vào Hoàng đế: “Thiếp nói là thân mật, thân mật! Không phải mặn nồng! Bệ hạ nghe đi đâu vậy! Nếu là ngày trước, hễ có hoa lá rơi trên đầu Thiếu Thương là Tử Thịnh sẽ gỡ xuống; lúc đi dạo sẽ tay nắm tay, vừa nói vừa cười; khi chỉ mình hai đứa là lại nhìn nhau suốt… Ôi, mà mấy hôm rồi thì lại thay đổi quá. Bệ hạ, có phải hai đứa nó cãi nhau không?”

Hoàng đế nói: “Chỉ tranh chấp đôi câu thôi, không có gì quan trọng.”

Hoàng hậu cúi đầu nghĩ ngợi, chợt sáng tỏ: “Bệ hạ, không phải Thiếu Thương muốn ở lại trong cung đúng không, là Tử Thịnh ép nó ở lại!”

“Ép cái gì mà ép.” Hoàng đế ra vẻ dửng dưng, “Thanh niên nam nữ cãi nhau chỉ là giận dỗi nhỏ, đùa giỡn chút thôi.”

Hoàng hậu la lên: “Bệ hạ, mấy ngày qua Thiếu Thương liên tục ủ rũ, tội nghiệp lắm. Con bé tự tại quen rồi, nào chịu nổi trói buộc trong cung, như vậy không được!”

“Tử Thịnh cũng rất tội nghiệp!” Hoàng đế lập tức phản bác, “Mấy ngày nay nó lại gầy đi nữa rồi.”

“Trong mắt bệ hạ, ngày nào Tử Thịnh cũng gầy cả.” Hoàng hậu hiếm khi giận dỗi.

Hoàng đế thấy Hoàng hậu tức giận bèn ôm vai dìu bà nằm xuống, dỗ dành: “Nàng không biết có câu không cãi nhau không thành vợ chồng, không gây gổ sao nối tình chồng vợ hả? Ngày trước hai đứa nó tình cảm hài hòa, trẫm cứ cảm thấy thiêu thiếu. Cãi nhau cũng hay, lâu lâu ồn ào cũng không phải chuyện xấu, đợi tới khi làm hòa thì sẽ không còn ngăn cách. Vả lại, hai đứa nó cũng chỉ xích mích lời nói…”

Hoàng hậu thất kinh: “Xích mích lời nói? Lẽ nào còn có xích mích hành động? Chẳng lẽ phải đánh nhau mới được tính!”

Hoàng đế cười phì: “Thần Am đừng sợ. Nếu đánh nhau thật thì không phải là gây gỗ, mà phải gọi là ‘ẩu đả trong trướng’. Xích mích hành động là phải như Nhữ Dương vương thúc và lão vương phi ấy, cãi tới mức ai ai cũng biết, không màng thể diện. Giờ hai đứa nó đâu đến nỗi ấy.”

Nghe Hoàng đế nói một lèo nom rất vui, Hoàng hậu bực dọc, một lúc sau bà mới nói: “Nếu như hai đứa không làm hòa thì sao. Cứ giằng co vậy hả?”

Hoàng đế như nhớ tới chuyện cũ, thở dài nói: “Đâu thể giằng co mãi, ôi, thế gian này làm gì có cặp tình nhân nào mãi căng thẳng. Sau cãi nhau thì hoặc là làm hòa, hoặc là mỗi người một ngã. Có điều…” Ông cười nói, “Nàng yên tâm, Tử Thịnh và Thiếu Thương sẽ không như thế, có trẫm ở đây, hai đứa sẽ hòa thuận lại thôi…”

Hoàng hậu im lặng một lúc lâu, gối đầu lên tay Hoàng đế, nghiêm túc lại dịu dàng thỉnh cầu: “Bệ hạ à, dù đôi lúc Thiếu Thương không hiểu chuyện, nhưng con bé rất chất phác, lòng dạ trong sáng, đối xử với thần thiếp bằng cả tấm lòng thành tâm hiếu thảo. Bệ hạ nể mặt thần thiếp, cho Thiếu Thương mỗi ngày về nhà một lúc đi.”

Hoàng đế cười thở dài: “Kể ra tiểu nữ nương này cũng có bản lĩnh khiến người ta thích đấy. Được, nể mặt Thần Am, chuyện này chỉ kéo dài tới tiệc sinh thần của nàng. Đợi sau sinh nhật nàng, dù hai đứa nó có hòa thuận hay không thì trẫm cũng sẽ thả người. Nhưng nàng không được nói chuyện này với Thiếu Thương, nếu không chắc chắn nó sẽ ung dung đếm ngược ngày về!”

Thấy Hoàng đế đã nhượng bộ, Hoàng hậu bèn cười gật đầu đồng ý.