Thiếu Thương che mu bàn tay, trừng mắt với Lăng Bất Nghi. Nhưng lúc này trong cung thất không ai để ý đến hai người, tầm nhìn của bọn họ đang bị thu hút bởi cung phi vận thường phục khoan thai bước vào.
“Tính sổ với ngài sau!” Thiếu Thương đang háo hức xem kịch hay nên chỉ gằn giọng dọa một câu.
Lăng Bất Nghi quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.
Việt Phi đi tới, thong thả hành lễ với đế hậu, các hoàng tử công chúa cũng đứng dậy hành lễ với bà, chỉ có Thái tử thở dài một hơi. Đến khi Việt Phi ngẩng đầu lên, Thiếu Thương mới thấy rõ dung mạo của bà: khuôn mặt tròn thanh tú, lúm đồng tiền thấp thoáng, tuy tuổi gần bốn mươi nhưng thoạt trông chỉ mới như trên dưới ba mươi.
Thiếu Thương lẩm bẩm: “Việt nương nương này cũng đẹp ghê, không chênh lệch với Hoàng hậu là bao.” Việc này cũng không lạ.
Lăng Bất Nghi tự rót rượu tự uống, coi như không nghe thấy.
“… Sao hôm nay ngươi lại đến đây.” Dương như Nhữ Dương lão vương phi có vẻ không mấy dễ chịu, giọng điệu không còn xéo xắt như vừa rồi, “Chẳng phải ngươi không tham dự gia yến bao giờ à.”
Việt Phi được cung nữ đỡ chầm chậm đứng lên, đi tới phía ghế trên, vừa đi vừa nói: “Dĩ nhiên là vì nhớ thúc mẫu rồi, ta nhớ thúc mẫu đến nỗi ngủ không ngon. Hay tin thúc mẫu tới, ta còn chưa thay xiêm y mà đã vội vã đến đây đấy.”
Từng câu từng chữ nghe rất thân thiết, song giọng điệu lại còn bằng phẳng hơn cả sàn nhà, và trên mặt Việt Phi càng không hề có vẻ thân thiết, trái lại còn rất lạnh lùng – Thiếu Thương cảm nhận được có trò hay rồi.
Đồng thời nàng còn phát hiện ra, dường như mọi người xung quanh đang bị mắc kẹt trong chứng mất ngôn ngữ và liệt mặt tập thể, người nào người nấy im lặng cúi đầu nghiêm mặt, từ biểu cảm cho đến ngôn ngữ tay chân đều thể hiện rằng bọn họ sẵn sàng khiêm tốn không nhận sự chú ý.
Thú vị hơn nữa là biểu cảm của đế hậu. Người trước mang vẻ mặt phức tạp, cũng có vẻ hớn hở không sợ phiền phức, người sau lại cười bất đắc dĩ, lùi về phía sau rất khó nhận ra – từ quan điểm tâm lý học thì đây là một tư thế không hề quan tâm.
Việt Phi cất bước đi lên, tới trước mặt Nhữ Dương vương phi rồi cúi xuống nhìn chằm chằm: “Thúc mẫu, có phải người nên nhường chỗ không.” Tái hiện lại y hệt màn lão vương phi ép Từ mỹ nhân phải nhường lúc nãy.
Hai mắt Ngũ hoàng tử sáng lên.
Nhữ Dương lão vương phi nổi đóa: “Nói gì ta cũng là trưởng bối của ngươi!” Tuy là đệ nhị phu nhân quốc triều nhưng thực ấp phẩm trật của Việt Phi đều hơn hẳn mình, dù vậy bà vẫn không thể để mất mặt.
“Nếu muốn nói về trưởng bối thì rõ ràng ngài là trưởng bối của bệ hạ, chi bằng mời bệ hạ nhường chỗ, ngài ngồi lên trên bệ hạ đi?” Đôi môi Việt Phi rất nhẹ nhàng đóng mở, lời nói vừa nhanh vừa nhẹ.
Nhữ Dương vương phi phình mặt, Dụ Xương quận chúa thấy không ổn, nhanh trí đỡ tổ mẫu đang tấm tức đứng dậy, lui xuống một bàn ăn khác mà cung nữ vừa mới dọn.
Việt Phi thong thả ngồi xuống, nhìn xung quanh một vòng: “Ồ? Tam công chúa đâu, sao không đến.”
Hoàng đế vuốt râu, đang cân nhắc mở lời thế nào thì Việt Phi đã tự trả lời: “À, ta biết rồi, chắc chắn nó lại phạm lỗi gì nữa đúng không. Xem ra lần trước chưa phạt đủ, cũng do bệ hạ mềm lòng quá, chỉ phạt giảm ba phần thức ấp, ngay từ đầu thiếp đã nói nên thu hồi toàn bộ nô tỳ và thực ấp của nó đi, xem nó không có tiền không có quyền thì còn dám vênh váo nữa không!… Chi bằng, lúc này phạt thêm đi?”
Hoàng đế ngập ngừng khép miệng.
Nhị công chúa không đành lòng, cười gượng: “Mẫu phi, Tam muội biết sai rồi, mấy ngày nay đang đóng cửa hối lỗi đấy ạ. Với lại, mẫu phi mà lấy hết của muội ấy, không phải muội ấy sẽ quay sang đòi con sao.”
Việt Phi chẳng buồn ngước mặt: “Con suốt ngày chỉ biết ngâm thơ ca múa, không biết nói chuyện thì bớt nói lại. Nói nhiều dài dòng, để đấy ta cũng phải cầu khẩn Nữ Oa nương nương cho con sinh một đứa con gái giống Tam muội con.”
Nhị công chúa nghẹn lời, cúi gằm đầu.
Thái tử phi thấy Nhị hoàng tử phi ở đối diện co quắp như chim cút, ngẩng đầu cười bảo: “Mẫu phi giáo huấn chí phải, chỉ là phụ hoàng vừa mới phạt Tam muội, giờ phạt nữa e không hay.”
“Xưa nay ta ít khi qua lại với Thái tử phi, nhưng, ta khuyên Thái tử phi một câu…” Đôi môi của Việt Phi hé mở, “Lo chuyện trong địa bàn mình cho tốt đi, đợi mai sau ngươi lên làm hoàng hậu rồi lại chỉ bảo ta nên làm như thế nào cũng chưa muộn.”
Thái tử phi sượng mặt, vô cùng khó xử, Nhị hoàng tử phi trộm nhìn, trong bụng chế giễu. Thái tử phi ấm ức, nước mắt dâng lên, Việt Phi lại nói: “Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng đi sớm, không để Thái tử phi mệt mỏi. Nên ngươi không cần khóc.”
Thái tử sợ hãi, lập tức nhào đến: “Mẫu phi nói thế là chết nhi thần rồi.” Rồi y ngoái đầu quát, “Khóc cái gì mà khóc, im lặng!”
Quả nhiên Thái tử phi không dám khóc nữa.
Nhữ Dương lão vương phi ra vẻ trưởng bối, trầm giọng nói: “Ngươi lợi hại quá nhỉ, xem đã dọa Thái tử và Thái tử phi ra nông nỗi nào. Công chúa cũng là công chúa, vẫn phải có khí thế phong thái, đừng có giáo huấn quá nghiêm…”
“Công chúa không những là công chúa mà còn là con gái của bệ hạ.” Việt Phi thong dong tiếp lời, “Là cha mẹ, sinh ra chúng nuôi chúng khôn lớn, để chúng không phải lo cơm áo, còn được nở mày nở mặt. Không yêu cầu chúng hiếu kính chu đáo ra sao, chỉ mong không hư hỏng trụy lạc, cứng đầu cứng cổ làm mất mặt cha mẹ. Thúc mẫu, điều ta trông mong vào con ta cao quá ư.”
Vậy là Nhữ Dương lão vương phi cũng đành khép miệng.
Thiếu Thương rất ngạc nhiên, nấp sau lưng Lăng Bất Nghi lén trừng to mắt.
Hoàng đế có vẻ đã quá quen, từ nãy đến giờ không phát biểu câu nào, Hoàng hậu lại càng xem như không nhìn thấy.
“Được rồi, các trưởng bối muốn nói chuyện, để tụi nhỏ quay về nghỉ ngơi đi.”
Việt Phi chỉ vào nhóm các tiểu hoàng tử chưa tròn mười tuổi ở phía xa, Hoàng hậu liên tục gật đầu, dặn phó mẫu cung nữ mau dắt năm cậu bé rời đi.
Trông Việt Phi không có vẻ bất ổn khi tự quyết định, đưa mắt nhìn từng người một, nhìn đến chỗ Thiếu Thương thì nói: “Đây là nương tử của Thập Nhất lang đúng không? Sao cứ rụt rè như chưa ăn no thế.”
Nghe thấy tiếng cười nhạo xung quanh, Thiếu Thương quýnh quáng, lắp bắp trả lời: “Thần thần thần…” Nàng đưa mắt nhìn Lăng Bất Nghi, nào ngờ vị hôn phu của nàng vẫn cứ ngoảnh mặt không cất tiếng.
Ngũ công chúa mở cờ trong bụng, cảm thấy cuối cùng cũng đã được phát huy, vội nói: “Mẫu phi tinh mắt thật, Trình nương tử này ấy…”
“Tiểu Ngũ, sao con vẫn ra nông nỗi này!” Việt Phi nhìn chòng chọc vào gương mặt của Ngũ công chúa, nhíu mày nói, “Con bị mụn như thế cũng đã hai năm, giờ không thấy giảm lại còn nặng thêm, con ra ngoài với cái mặt đó hả, có che quạt tròn cũng không giấu nổi.”
Ngũ công chúa lập tức hóa đá, thậm chí lớp vỏ ngoài biến thành màu đỏ tím.
“Ái phi nói có lý.” Cuối cùng Hoàng đế cũng lên tiếng, “Năm ngoái còn nghe nói Hoàng hậu dặn con ăn uống thanh đạm, kiêng rượu thịt, đừng suốt ngày nô đùa tầm hoan, sáng tối đảo lộn. Con không chịu nghe hả!”
Ngũ công chúa cực kỳ xấu hổ giận dữ, cơ thể run lên, nước mắt chập chờn trong hốc, cuối cùng không nhịn nổi nữa, òa lên một tiếng chạy ào ra khỏi cung thất.
Trong cung chìm vào tĩnh lặng, có cảm giác sợ bóng sợ gió.
Việt Phi làm như không có chuyện gì, còn tự nhủ: “Chưa cáo lui mà đã bỏ chạy, không phép tắc chút nào. Hầy, thôi bỏ đi, cho nó tự do chút trước khi xuất giá, cũng bởi ta mềm lòng quá, thích dung túng con cái.”
Mọi người: … (Nói bậy!)
Tứ công chúa đang cười trộm, ngẩng đầu lên thì thấy mẹ ruột đang hé mắt nhìn thẳng, nàng giật mình, lập tức nói lớn: “Nhi thần đi xem Ngũ muội thế nào, an ủi một chút, bảo muội ấy sửa đổi thói quen ăn uống mới được.” Nhận được cái phất tay đồng ý của Hoàng đế, nàng vội vàng nhanh chóng rời khỏi cung thất.
Thiếu Thương ngạc nhiên không nói nên lời. Có người mẹ ruột như Việt Phi, sinh ra đời đúng thật khó khăn.
“Sao ngươi lại khắt khe như thế! Xem ngươi đã dọa các cháu ra nông nỗi gì kìa.” Nhữ Dương lão vương phi không sợ chết lại lên tiếng chất vấn Việt Phi, nhận được ánh nhìn kính nể của các tiểu bối.
Việt Phi chẳng hề tự giác, phủ nhận: “Sao thúc mẫu chỉ nói mỗi ta thôi thế, lúc nãy bệ hạ cũng răn dạy Ngũ công chúa mà.” Thấy lão vương phi mở miệng không nói, bà tự nói tiếp, “Cũng không trách được, từ nhỏ thúc mẫu đã không thích ta, luôn chê ta tự tiện làm bậy…”
Đại phò mã thấy tình hình khó xử, bèn đứng ra hòa giải: “Yêu cho roi cho vọt. Bởi thúc mẫu quý Việt Phi nương nương nên mới nặng lời như thế. Cùng là người trong nhà, người trong nhà cả…”
Lần này tới lượt Đại công chúa thở dài, tuy nàng không khéo đẩy đưa bằng phò mã nhưng lại hiểu Việt Phi hơn y. Từ nhỏ tới lớn, nàng luôn ghi nhớ một điều, nếu ở trước mặt Việt Phi thì phải cố gắng ít nói – đây là bài học sâu sắc sau vô số lần bị chế giễu mỉa mai.
Quả nhiên, Việt Phi tủm tỉm nói: “Thúc mẫu nào có thương ta, mà là thương bệ hạ.”
Đại phò mã vẫn chưa biết sống chết, cười nói: “Thật ạ. Nhi thần thường nghe nói từ nhỏ bệ hạ đã minh mẫn chính chắn, chẳng trách được trưởng bối yêu thương.”
Việt Phi nhìn trời nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu: “Không chính xác lắm. Thật ra hồi bệ hạ còn trẻ, thúc mẫu cũng chẳng thương người là bao. Về sau bệ hạ thu xếp được nông tang đắc lực, thúc mẫu mới bắt đầu thương người. Bệ hạ thành tài khi còn trẻ, dần dà kiếm được gia sản danh vọng, thúc mẫu mới ngày càng thương người hơn. Sau đó bệ hạ xưng đế đăng cơ, thúc mẫu thương đến tột cùng. Đại phò mã, ngươi nghĩ thế nào?”
Đại phò mã: …
Thiếu Thương cảm thông : Ầy, lại một pho tượng nữa.
Nhữ Dương vương phi nổi đóa, đập bàn nói: “Việt Hằng, ngươi có ý gì! Ly gián cốt nhục tình thân giữa ta và bệ hạ hả!”
Việt Phi không buồn đếm xỉa đến bà, nhìn xuống dưới cười cười, ôn tồn nói: “Phò mã à, không phải ta xem các ngươi là người ngoài, nhưng có vài chuyện cũ của trưởng bối, tốt nhất các ngươi chớ nên nghe.”
Đại phò mã cảm kích đến phát khóc, vội đứng dậy cáo lui.
Nhị phò mã ăn nói kém song hành động không hề chậm. Hai cặp vợ chồng đồng thời cáo lui, Nhị phò mã nhanh chóng kéo Nhị công chúa rời đi, không khác gì Lăng ba vi bộ, trượt đi cái một, vợ chồng Đại phò mã thở hổn hển đuổi theo.
Thiếu Thương nhìn bọn họ rời đi, nín cười tới mức đau cả bụng.
“… Ta không dám nhận lời chỉ trích của thúc mẫu.” Việt Phi nhấp một hớp rượu, nhẹ nhàng nói, “Năm xưa Đại trưởng công chúa mang thai trong mình, người rất yếu, nhưng thúc mẫu chẳng nỡ chi tiền mua thịt bồi bổ. Trời đông rét mướt, bệ hạ đành phải vào núi đi săn, chỉ mong săn được ít thịt cho trưởng tỷ, khi được Hoắc Xung huynh trưởng tìm về thì toàn thân đã đông đến tím tái.”
Chuyện ngày xưa bỗng bị khơi lên, Nhữ Dương vương phi vừa xấu hổ vừa ngượng, lén nhìn Hoàng đế mấy lần, thấy ông không có biểu hiện gì, bà lắp bắp nói: “Không phải ta không nỡ chi tiền. Khi ấy thúc phụ ngươi đi xa mấy tháng chưa về, ta chẳng có mấy đồng tích cóp! Lão thân đâu biết bệ hạ sẽ lên núi, đợi tới khi biết, lão thân cũng cuống cuồng sai người đến Hoắc gia báo tin còn gì!”
Dù bà cố gắng giải thích song bốn vị hoàng tử bên dưới đã bất mãn nhìn lên, Hoàng đế xoay mặt vào trong, cúi đầu xuống không nói một lời.
“Đúng thế,” Việt Phi bỗng đau lòng, “Nhà ta ở ngay huyện bên, đến khi chúng ta biết, Hoắc Xung huynh trưởng đã chi tiền chi người, chăm sóc cho Đại trưởng công chúa đang mang thai và chữa khỏi thương hàn của bệ hạ. Ầy, người tốt thật đoản thọ…”
Trong điện lần nữa chìm vào im ắng, một hồi sau, Việt Phi mới nói với Lăng Bất Nghi: “Cữu phụ ngươi chỉ còn lại mỗi huyết mạch là ngươi, thành thân sinh con nhớ phải thờ cúng dâng hương cho nhà cữu phụ, tránh không ai thờ cúng lại thành cô hồn dã quỷ.”
Lăng Bất Nghi chắp tay vâng dạ, Thiếu Thương phát hiện ngón tay chàng đã run run.
“Đúng thế!” Nhữ Dương vương phi gấp gáp, “Ta cũng mong Thập Nhất lang mau chóng thành hôn sinh con, nhưng ngươi nhìn Trình thị kia đi, tuổi nhỏ người nhỏ, không môn đăng hộ đối. Sao có thể làm vợ của Thập Nhất lang! Phải tìm cô gái lớn tuổi cao quý khác mới đúng, vừa qua cửa là sinh được ngay!” Nói đoạn, bà kéo cháu gái ở bên cạnh tới, “Nữ Oánh nhà ta…”
“Từ mỹ nhân, ta trông sắc mặt muội có vẻ không khỏe.” Việt Phi bất thình lình hỏi.
Mẹ con Từ mỹ nhân đang nghe say sưa, bỗng bị điểm danh thì ngẩn người, hai mẹ con nhìn nhau, nhanh chóng hiểu ý. Mẹ che trán rầu rĩ, con vội vàng đỡ mẹ về nghỉ, cả hai cùng ra về.
Nhìn xung quanh người đi kẻ rời, Thiếu Thương thấp thỏm bất an.
Việt Phi dịu dàng mỉm cười với Dụ Xương quận chúa, khiến Dụ Xương quận chúa rùng mình.
Việt Phi nói: “Nữ Oánh cháu ta, ngươi là đứa trung thực, bản thân không có sai sót gì, đáng tiếc ngươi lại có một tổ mẫu chỉ biết hiếp đáp huynh trưởng đã mất của người ta. Để ta nói thế này, dù Thập Nhất lang có chọn đại một nữ tử nhà lành đến tuổi chưa thành thân trên đường thì cũng tốt hơn ngươi! Tốt nhất ngươi nên dẹp ảo tưởng đi, nhân lúc còn trẻ, tìm một lang tế tử tế khác.”
Dụ Xương quận chúa nức nở, che tay áo khóc nức nở.
“Ngươi nói cái gì!” Nhữ Dương vương phi gân cổ quát lớn, “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi dám ngỗ ngược với trưởng bối, ngươi…”
Việt Phi thong thả nhấp một hớp rượu, chẳng mảy may biến sắc.
“Nương nương.” Bỗng Lăng Bất Nghi lên tiếng, “Xin phép cho thần được nói với Dụ Xương quận chúa một câu.”
Đoạn chàng đứng dậy, “Quận chúa, dù không có Nhữ Dương lão vương phi ta cũng sẽ không cưới cô. Năm ấy ta thà chết trận ở biên ải còn hơn là quay về thành thân với cô…”
“Tử Thịnh!” Hoàng đế bỗng quay đầu lại, giọng gay gắt lạ thường, “Khanh muốn cưới ai thì cưới, còn không muốn cưới cũng không ai ép được khanh! Kẻ nào dám uy hiếp dọa dẫm khanh, trẫm sẽ khiến họ sống không bằng chết!”
Dụ Xương quận chúa tái mặt, nào chịu thấu hổ thẹn, khóc nấc che mặt rời đi.
Nhữ Dương vương phi chấn động trước uy nghiêm của Hoàng đế, vô thức xuống nước, xấu hổ nói: “Lão thân chỉ nói vậy thôi, hôn sự của Tử Thịnh đã có bệ hạ làm chủ, người ngoài sao có thể nhiều lời… Ta chỉ muốn Thuần Vu thị được đối đãi…”
Việt Phi quay sang nói với bên dưới: “Sắp nói đến bí mật ở Hoắc gia rồi đấy, ngoài hai người Thập Nhất lang ra, các ngươi có ai muốn nghe tiếp?”
Các hoàng tử chấn động, lập tức thay nhau cáo lui, khi đang định đứng dậy thì Việt Phi lại thở dài, “Thái tử, Thái tử phi, các ngươi đi làm gì, các ngươi không cần biết chuyện của Tử Thịnh hả.”
Thái tử và Thái tử phi lúng túng ngồi xuống, lần này vợ chồng Nhị hoàng tử không hâm mộ họ nữa, theo Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử nhanh chóng rời đi.
Thiếu Thương: … Lại chạy mất bốn người rồi.
“… Vì sao ngươi phải bảo vệ Hoắc Quân Hoa. Cô ta, cô ta…” Nhữ Dương vương phi dè chừng sắc mặt Lăng Bất Nghi, không dám nói tiếp.
“Thúc mẫu à.”
Việt Phi bất đắc dĩ thở dài, “Ta và Hoắc Quân Hoa còn cần ngài ly gián ư. Ta với nàng quen biết bao nhiêu năm thì cũng kết thù bấy nhiêu năm. Nàng hắt nước nóng lên ta, ta ném đinh sắt lại nàng. Con người nàng ta suốt ngày nói dối, cậy mạnh vô kị, nếu không phải nể mặt Hoắc Xung huynh trưởng, không biết đã có bao nhiêu người muốn đánh nàng ta một trận cho hả. Kể ra nàng ta còn từng hại ta một lần đấy, năm xưa nàng ta lừa ta ra ngoài, suýt gặp phải thổ phỉ.”
Nghe thấy Việt Phi chỉ trích, Thiếu Thương im lặng nhìn Lăng Bất Nghi, thấy chàng vẫn vẻ mặt ấy, trầm tĩnh sâu hoắm.
“Đúng thế đúng thế!” Nhữ Dương vương phi hưng phấn gật đầu như giã tỏi, “Đã như vậy…”
“Như vậy cái gì mà như vậy.” Việt Phi xem thường, “Nhân phẩm của Hoắc Quân Hoa không ra gì nhưng Thuần Vu thị còn đê tiện hơn! Thúc mẫu, ngài bơn bớt lại đi, đừng có đẩy mình ra ngoài vì bảo vệ cho cô ta.”
“Sao ngươi có thể nói Công Hầu phu nhân như vậy hả?” Nhữ Dương vương phi bất mãn.
“Đúng là tình cảm cảm động thấu trời cao.” Việt Phi đủng đỉnh gẩy móng tay, “Được, ngài muốn lội bùn đến cùng chứ gì. Có điều, ngài bớt chỉ trỏ trong cung đi, ngài chưa có sức ảnh hưởng đến mức đó đâu, nếu không ta sẽ còn ‘nhớ nhung’ thúc mẫu đấy.”
Bà nhìn thẳng vào Nhữ Dương vương phi, gằn từng câu một, “… Lần sau, ta sẽ không đuổi các hoàng tử công chúa đi.”
Lão vương phi nổi giận song không dám phản bác, bụng nghĩ lần sau sẽ tránh mặt ngươi.
Thiếu Thương vẫn luôn để ý đến Hoàng hậu. Bà im lặng ngồi trong góc khuất, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.
Nàng biết vốn dĩ tối nay Hoàng hậu rất vui, chồng con kề cạnh, mọi chuyện viên mãn; thậm chí còn để cung nữ chỉnh trang cho mình, váy ngắn đỏ tươi thêu kim tuyến làm tôn lên vóc dáng thướt tha, suối tóc dày vấn lỏng, nhẹ nhàng vòng vào nhau.
Tiếc một điều, tất cả đều đã bị Nhữ Dương lão vương phi phá hỏng.
Hễ nhắc tới chuyện cũ xa xăm là Hoàng hậu lại trở thành người ngoài cuộc, không hề xen vào.
***
Đến cuối buổi gia yến tuyệt vời hôm ấy, Thái tử phi đờ đẫn tiễn Nhữ Dương vương phi rời đi, Lăng Bất Nghi đứng ngoài cửa điện nhỏ giọng chuyện trò với Thái tử, cuối cùng Thiếu Thương cũng được phép tan làm, trước khi ra về nàng còn ngoái đầu liên tục, tò mò không biết tối nay Hoàng đế sẽ ngủ ở đâu.
Băng qua đình viện hoàng thất thâm trầm, cỏ cây đêm hè toát lên hơi thở mát mẻ trong trẻo, Thiếu Thương bước nhanh đi đến cửa cung, trông thấy cỗ xe ngựa bằng thép đen quen mắt đậu ở chỗ cũ, nhưng vì trời oi bức nên bốn bức vách đã được tháo dỡ, đổi thành tấm màn thoáng khí nhẹ nhàng, huynh đệ Lương Khưu thị dẫn theo thị vệ cung kính chờ bên.
Thiếu niên Lương Khưu Phi thấy chỉ có một mình Thiếu Thương đi ra, bèn hỏi thiếu chúa công đang ở đâu.
Thiếu Thương đang định bảo sẽ tới ngay thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tối nay Lăng Bất Nghi quá không ổn, tốt nhất là chớ nên gặp nhau, bèn bảo: “Lăng đại nhân đang nói chuyện với Thái tử, không biết muốn nói tới lúc nào. Ta thấy tối nay ngài ấy có vẻ mệt, chi bằng ta ngồi xe ngựa tự về nhà, để lại ngựa cho ngài ấy tự về phủ, cũng tiện đi nghỉ sớm.”
Lương Khưu Khởi không thể nói không, dùng cả hai tay chuyển đôn đá ở cạnh cửa cung đến cho Thiếu Thương bước lên xe. Thiếu Thương thở dài: “Ta bảo nè, các huynh không thể chuẩn bị sẵn một chiếc bục giẫm được hả. Lỡ như Lăng đại nhân không có mặt, hai huynh lại không thể đỡ ta lên. Nếu lần sau không có đôn đá lẽ nào bảo ta tự trèo lên?.”
Lương Khưu Khởi nghiêm túc đáp: “Đến lúc ấy, ti chức sẽ khom lưng cho thiếu nữ quân giẫm lên xe.”
Thiếu Thương cạn lời: “… Ta tự trèo còn hơn.”
Dẫm lên đôn đá, nàng xoay người lại nói: “Còn nữa, ta vẫn chưa phải là thiếu nữ quân nhà huynh.” Nàng sẽ phải làm phụ nữ đã có gia đình suốt cả đời ư, thời đại thiếu nữ sao lại ngắn như vậy!
Ngồi lên xe, nghe trục bánh chuyển động, nàng thả mình dựa vào cột trụ, khẽ khép mắt lại, chậm rãi sắp xếp thông tin nghe được thấy được tối nay: Hoắc gia, Lăng gia, nhà Hoàng đế, người đã khuất, người còn sống, người có thể trợ giúp, người sẽ đem lại rắc rối… Có thể về nhà rồi, cuối cùng cũng có thể về nhà, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Đang thiêm thiếp thì Thiếu Thương bỗng nghe thấy vó ngựa phi nhanh, chẳng đợi nàng thức giấc, màn sa và cửa xe bỗng bị vén lên. Trong khoảnh khắc, như một dòng nước biển tràn vào trong xe, sương mù lạnh lẽo bên bờ biển bao trùm lấy nàng theo làn gió mùa hè xâm nhập, uốn lượn quấn quít.
Lăng Bất Nghi ngồi thẳng người đối diện nàng, vẻ mặt lạnh lùng.
Ngân quan đã tháo, bào phục thẳng thớm cũng đã cởi, khoác trên mình chiếc áo cánh trơn có viền thêu màu bạc, tấm vải gai rộng che đi phần xương cốt cơ bắp khỏe khoắn, cổ áo phanh rộng lộ ra khuôn ngực trắng nõn sáng bóng, chạy dọc theo chiếc cổ gầy, Thiếu Thương mơ hồ nhìn thấy đường gân xanh mảnh khảnh.
Thiếu Thương chưa yêu lần nào, cũng không biết đối phó với đàn ông ra sao, nhưng trực giác mách bảo bây giờ không phải là lúc để đùa, thế là nàng im lặng trong lo sợ.
“… Em xem ta là gì của mình.” Giọng của Lăng Bất Nghi như truyền đến từ bên kia chân trời xa xăm.
Thiếu Thương không biết phải trả lời thế nào. Nàng xem chàng là gì có quan trọng không, nàng cũng không có quyền quyết định. Chợt vai nàng nặng trĩu, thì ra bàn tay to lớn của Lăng Bất Nghi đã ôm lấy vai nàng, ép nàng lại gần mình.
Lăng Bất Nghi từ từ áp sát tới gương mặt nàng, mang theo luồng khí xa lạ nguy hiểm: “Năm mười lăm tuổi, ta từng thấy biển mây ở Côn Luân lơ lửng giữa bầu trời và đỉnh núi, thật trong lành và sảng khoái, cũng như khi ta nhìn thấy đôi mắt em ở huyện Hoạt. Ta thích cái cách khi em nói chuyện với ta, luôn khiến ta vui vẻ. Là em khiêu khích ta trước, chuyện mai sau không còn do em định đoạt nữa.”
Thiếu Thương mở to đôi mắt, không biết phải làm thế nào.
“Ta không phải huynh đệ của em để em hò hét, ta cũng không phải người hầu của em để em gọi tới gọi lui. Ta là lang tế tương lai của em, em phải tôn trọng ta, yêu ta, tin tưởng ta, ánh mắt của em phải nhìn vào ta.”
Giọng Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng trầm ấm, nhưng Thiếu Thương lại cảm thấy sợ hãi. Cả hai dựa sát vào nhau, nàng ngửi được mùi vị lạnh lẽo hòa lẫn với mùi rượu thoang thoảng từ trên người chàng.
“Ta mong em sẽ nhớ điều này, rồi lại nghĩ xem nên đối xử với ta thế nào.” Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng nói.
Thiếu Thương gật đầu lia lịa.
Lăng Bất Nghi nhìn bộ ngực non nớt đang nhấp nhô vì nhịp thở gấp gáp của cô gái, những mạch máu nhỏ bé trên cổ hơi nhô ra, đến nhịp đập cũng yếu ớt vậy đấy. Chàng muốn dịu dàng hôn lên mạch máu ấy, rồi lại muốn cắn mạnh bật ra máu.
Chàng nhìn chằm chằm một lúc lâu, song lại chẳng làm gì. Chậm rãi thở hắt ra, chàng cúi đầu tháo ngọc bội bên hông đập vào cột xe.
Xe ngựa dừng lại.
Thiếu Thương được bàn tay to lớn của Lăng Bất Nghi đỡ xuống, chàng để nàng tự đi về, còn mình rất dứt khoát đánh xe rời đi.
Thiếu Thương ngơ ngác đứng đầu ngõ nhà mình chừng năm phút, sau đó mới bắt đầu cất bước, bụng nghĩ, bản thân mình đã quá đáng thật ư.
Đi khoảng năm ba phút trong ngõ Trình gia, lão quản sự Trình Thuận đã mở cửa đứng chờ, thấy nữ công tử nhà mình đi tới, ông lập tức đi ra đón, miệng liến thoắng: “Sao tối nay nữ công tử về trễ thế, sắp đến giờ giới nghiêm rồi… Ôi chao, sao trên người nữ công tử lại có mùi rượu, Lăng đại nhân để nữ công tử uống rượu ư. Không đúng, chắc là trong cung mở tiệc rồi. Ấy, Lăng đại nhân đâu, sao tối nay ngài ấy không đến? Chỉ đưa nữ công tử đến đầu ngõ thôi à?”
Thiếu Thương thấy phiền, trợn mắt với lão quản sự: “Chú bớt nói được không! Ta hỏi chú, thời gian qua Lăng đại nhân đưa đón ta mỗi ngày, sao chú không nhắc ta như vậy không ổn hả! Ngài ấy mà mệt thì biết làm sao?!”
Trình Thuận ngơ ngác, sau đó bật cười: “… Là đại nhân đã dặn, không ai được phép nhúng tay vào chuyện giữa nữ công tử và Lăng đại nhân, chỉ cần không gây gổ thì mọi chuyện tùy hai người.”
“Phụ thân bảo vậy á?!” Thiếu Thương mở lớn đôi mắt, hai tay chống nạnh, “Phụ thân tùy tiện quá rồi! Ông ấy làm gia chủ cũng dễ quá ha!”
Lão Trình Thuận cười nói: “Nữ công tử chớ trách đại nhân. Ngày xưa hễ đại nhân và nữ quân có tranh chấp, chỉ cần người ngoài không nhúng tay là sang ngày hôm sau sẽ bình thường lại. Chỉ khi nào có người xen vào…” Ông cười cười, không nói tiếp nữa.
Thiếu Thương không cần nghe cũng hiểu, chắc chắn năm xưa Trình mẫu đã xen giữa quạt gió thổi lửa không ít.
Nàng thở dài, xụ vai lê bước chậm rãi đi vào cửa, vừa định đi vào thì bỗng quay phắt người lại, nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, dùng hết sức ném về đầu ngõ nơi Lăng Bất Nghi rời đi.
Nàng còn đang định tính sổ với chàng mà chàng dám nổi giận trước à! Đúng là đồ điên!
***
Anh Lăng đúng kiểu đàn ông gia trưởng chuyên quyền cổ đại điển hình.