Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 65




Tinh mơ sáng hôm sau, Trình Thủy dậy sớm đến chỗ Thành Môn Úy xin nghỉ, nghĩ thế nào lại tiện tay xin nghỉ cho cả Lâu Thái bộc, sau đó là đến Lâu gia thông báo rồi cuối cùng mới cùng vợ chậm rãi rửa mặt chải đầu chỉnh trang.

Tiêu phu nhân nhìn khóe môi cố kìm nén không nhoẻn lên của chồng, siết chặt thắt lưng cho ông, “Nghiêm mặt lại đi, hôm nay chúng ta đi từ hôn chứ không phải đi lãnh thưởng.”

Trình Thủy sờ bên hông hơi nhão, kêu lên: “Nghe Trình Thuận báo lại chuyện hai ngày nay, lẽ nào mình không sướng ư! Á… Minh nhẹ thôi, nhất là hôm qua, hôm qua! Hai nhi lang xuất sắc nhất toàn đô thành đều nằm trong tay của con gái chúng ta!”

“Mình nói chuyện khó nghe rồi đấy.” Tiêu phu nhân lại dùng sức gấp đôi, “Sau chuyện với Lâu gia lần này, chúng ta phải cẩn thận hôn sự của con gái mới được, tránh bị người ngoài trêu cười.”

“Giả vờ, cứ giả vờ đi! Không biết là ai hôm qua lăn lộn mất ngủ ấy nhỉ? Hừ, ngày trước mình còn lo không ai lấy Niệu Niệu hoặc không có mối hôn tốt, nay xem ra đúng là lo bò trắng răng!”

Tiêu phu nhân nói: “Ta nói mình hay, về sau bất kể ai đến cầu hôn cũng phải thận trọng cho ta, đừng vội vàng đồng ý như với Lâu gia nữa, làm như ba đời chưa được cầu hôn bao giờ.”

Nghĩ đến thí sinh con rể tương lai mà mặt mũi cha Trình hồng hào cả ra, như có ai đó phết mỡ heo lên mặt: “Này này, mình nói xem bao giờ sẽ có người đến cầu hôn? Ta cá là trong vòng nửa tháng. Còn nữa, mình nói xem là ai đến trước?”

“Đừng nói lung tung nữa.” Tiêu phu nhân nói, “Mới từ hôn với Lâu gia xong, phải đợi ít nhất hai tháng nữa rồi hẵng bàn, sốt sắng như vậy lại tỏ vẻ chúng ta đã chọn rể xong xuôi. Còn về người thì… Ta lại muốn là Viên Thiện Kiến hơn…”

“Ơ? Vì sao không phải là Lăng Tử Thịnh.” Suy nghĩ của Trình Thủy rất đơn giản, “Cậu ta có quyền cao chức trọng hơn mà.”

Tiêu phu nhân trầm ngâm, thở dài nói: “… Ta không nhìn thấu được cậu ta, sống nhưng không có vẻ nhân khí, như nước đổ đầu vịt. Hơn nữa, nếu mình muốn chắc chắn thì ra ngoài nói với Niệu Niệu đi, lỡ như người ta không đến cầu hôn thì xem thử Niệu Niệu như thế nào.”

Trình Thủy sợ hãi: “Thế thì biết làm sao, lỡ đâu chúng ta tự đa tình, đừng làm Niệu Niệu buồn thêm. Thôi thôi, có lẽ là do hai ta lo lắng quá, người ta vốn dĩ không định thành thân, chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

Cho nên khi xuất hiện ở Lâu gia, cả hai vợ chồng mặc trang phục phù hợp, mặt mày nặng nề, ủ rũ quỳ đằng sau chính là Thiếu Thương, người không biết còn tưởng bọn họ đang để tang.

Hôm nay chính đường Lâu gia khép chặt, một trái một phải ở vị trí đầu là Lâu Thái bộc và Trình Thủy, bên dưới hai người theo thứ tự là Lâu Đại phu nhân và Tiêu phu nhân, dưới Tiêu phu nhân là Thiếu Thương, dưới Lâu Đại phu nhân là Lâu Nhị phu nhân và Lâu Nghiêu, Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân thì quỳ tít bên dưới.

Trình Thủy nói rõ ý định từ hôn, Lâu Nghiêu nghe mà cuống lên, cướp lời: “Thiếu Thương, hôm qua vẫn còn rất tốt mà, sao hôm nay muội đã… đã… Đêm qua ta sai người đến nhà muội, nhưng tỳ nữ nói muội đã ngủ rồi.”

Vành mắt Thiếu Thương sưng đỏ, cảm thấy đêm qua đã khóc hết nước mắt cần khóc rồi, bây giờ trong lòng nàng chỉ có khiếu hóm hỉnh: “Hôm qua khi ta lên xe ngựa Hà gia chỉ quá trưa một khắc, kết quả đến đêm huynh mới đến tìm ta, nếu An Thành quân muốn hại ta thì lúc ấy nàng ta đã có thể hủy thi xóa tích, chết không đối chứng, như vậy hôm nay bá phụ huynh là Lâu Thái bộc cũng không cần xin nghỉ nữa.”

Lâu Đại thiếu phu nhân buồn cười nhưng không dám cười, Nhị thiếu phu nhân mỉm cười lắc đầu, Lâu Nhị phu nhân bó tay; bốn người còn lại thì đã thành tinh, trên mặt không biểu cảm. Chỉ có Lâu Nghiêu há mồm cứng lưỡi: “Không không, không phải…” Hắn cứ tưởng xong chuyện thì Thiếu Thương sẽ lập tức đến báo tin cho hắn, kết quả chờ mãi tới tối mà không có tin tức.

Trình Thủy ngoái đầu nhìn Lâu Thái bộc, chỉ thấy ông lắc đầu thở dài, sắc mặt nặng nề không nói một lời.

Cuộc đời ông ghét nhất là cái kiểu có học như thế, lập tức tung đòn sát thủ: “Nếu Thái bộc không nói gì, vậy hôm nay sau khi rời khỏi Lâu gia ta sẽ nói với bên ngoài là Trình gia đã đến cửa từ hôn, nhưng bất luận thế nào Lâu gia cũng không chịu, sống chết không đồng ý!”

Lâu Thái bộc hết hồn: “A…” Lâu Đại phu nhân kích động: “Trình hiệu úy ăn nói cẩn thận!”

“Vậy tức là đồng ý từ hôn.” Trình Thủy nói, “Thế thì nhanh trả lại tín vật đi. Hôm nay ta có đem miếng ngọc giác mỡ dê tín ước đến đây, không phải Lâu Quận thừa đã đưa chặn giấy hổ vàng về đô thành rồi à, lấy ra đi. Lại xé văn thư đính hôn của hai nhà, chuyện này coi như xong.”

Lần này tới Lâu Đại phu nhân cũng không biết phải nói gì, cả phòng rơi vào lúng túng lặng câm, tuy đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, nhưng khi thấy Trình gia dứt khoát như vậy, người nhà họ Lâu lại không biết nên làm thế nào.

Vẫn là Lâu tiểu công tử đi vào chủ đề, hoảng hốt truy hỏi: “Thiếu Thương, rốt cuộc là vì sao, không phải muội bảo chỉ cần ta không lật lọng thì muội sẽ không lùi ư?”

Mặt Thiếu Thương không một biểu cảm, nói: “Câu hỏi này của huynh có hai câu trả lời. Nói ngắn gọn, gia phụ gia mẫu thương xót trung thần lương tướng, xông pha vì quốc gia đến nỗi cửa nát nhà tan, nên Trình gia quyết định tác thành cho lời trăn trối lâm chung của Hà tướng quân.”

Vừa dứt lời, cả nhà họ Lâu ngẩn ngơ nhìn nàng, nhất là Lâu Đại phu nhân – không phải bà mới nói những câu này mấy hôm trước đấy sao? Không phải còn bị cô châm chọc một trận ư?!

Lâu Nhị thiếu phu nhân mỉm cười: “Trình tiểu nương tử ngôn từ sâu xa, quên mình vì đại nghĩa, thật khiến người ta khâm phục.”

“Thứ tẩu!” Lâu Nghiêu hét lớn.

Lâu Nhị thiếu phu nhân chẳng buồn nhấc mí mắt: “Sao hả, Trình nương tử nói sai chỗ nào, hay đệ thật sự muốn các huynh mình bỏ vợ cưới người khác?”

Lâu Nghiêu đỏ mặt rồi lại chuyển tím. Hắn vốn không giỏi ăn nói, hễ đối phương nói đạo lý lớn là hắn càng không đốp trả được, chỉ biết sốt ruột.

Ánh mắt Tiêu phu nhân lướt qua từng người một, dứt khoát nói: “Nếu hai bên đã không còn dị nghị gì thì nhanh trả lại tín vật, xé bỏ hôn ước.”

Lâu Nhị phu nhân nhẹ nhàng nức nở: “A Nghiêu à con nghe lời mọi người đi, mẫu thân cũng thích Thiếu Thương, nhưng… nhưng…”

“Nhưng tình hình như vậy, A Nghiêu, cháu phải nghe lời!” Lâu Đại phu nhân ép buộc.

Lâu Nghiêu cứng người một lúc lâu, rồi bỗng đứng bật dậy, uất ức thét lớn: “Ta không từ hôn, tuyệt đối không! Từ nhỏ các người chỉ biết dùng đạo lý chèn ép ta, phải thế này thế này mới là nhân nghĩa, phải thế kia thế kia mới là báo ân, nhưng người thiệt thòi nhất cả nhà chỉ có ta, chỉ mình ta! Các người chỉ biết bàng quan đứng ngoài, nói vài lời vô thưởng vô phạt, nhất là mẫu thân, có thương con đến mấy cũng không thể sống thay con nửa cuối đời! Vì sao lần nào cũng phải là ta, vì sao?!”

Nghe những lời ấy, Lâu Nhị phu nhân che mặt ngã xuống đất khóc, Lâu Đại phu nhân vẫn tỏ vẻ không vui, Lâu Thái bộc thở dài quay đi. Trình Thủy và Tiêu phu nhân nhìn nhau, không muốn can thiệp vào chuyện nhà họ Lâu. Nói như vậy có cảm giác, với người nhà như Lâu thị, hôn sự có được hay không là nhìn ở trưởng bối, con cháu không có tư cách quyết định.

Thiếu Thương nhìn gương mặt giận dữ uất ức của hắn, bật cười bảo: “A Nghiêu, chân huynh lành rồi hả?”

Lâu Nghiêu sững ra, cơn giận nhất thời lắng xuống, xấu hổ nói: “Thật ra có thể đứng được, nhưng thầy lang bảo ta tĩnh dưỡng thêm ít hôm, cho nên ta vẫn cần người dìu.”

Thiếu Thương không khỏi đau lòng: “Vậy thì hay quá, có lẽ phải hết tang kỳ An Thành quân mới thành thân, đến lúc đó đã huynh đi đứng lại bình thường.”

“Muội… Muội…” Lâu Nghiêu lại bối rối.

Thiếu Thương nhẹ nhàng nói: “A Nghiêu, huynh nghe ta nói chuyện được không. Được rồi, huynh ngồi xuống đi, lời ít ý nhiều…”

Nhìn Lâu Nghiêu kìm nén cơn giận chậm rãi ngồi xuống, nàng mở miệng: “Trong mấy tháng qua, chúng ta không giấu giếm gì nhau. Huynh từng nói dù huynh không thích An Thành quân nhưng Hà tướng quân lại rất tốt với huynh. Từ nhỏ huynh đã thích võ, Lâu gia không có ai dẫn dắt huynh, nhưng Hà tướng quân dù bận tới đâu vẫn thu xếp thời gian dạy dỗ huynh, có thể nói vừa là thầy cũng vừa là cha, trong lòng huynh rất kính mến ông ấy, có phải vậy không? Những năm qua huynh nhẫn nhịn Hà Chiêu Quân, một nửa là vì nể tình ơn nghĩa, nửa kia là nể mặt Hà tướng quân.”

Cơn giận của Lâu Nghiêu thuyên giảm, im lìm không nói không năng.

Thiếu Thương tiếp tục: “Và cả Ngũ công tử Hà gia nữa, y chỉ lớn hơn huynh hai tuổi, từ nhỏ dẫn huynh đi bắt cá bắn chim, đi dạo đây đó. Chiếc cung tre đầu tiên của huynh được y làm cho, huynh rất thích nó, đến giờ vẫn còn giữ. Nhưng…”

Nàng bỗng đổi giọng, “Nhưng huynh biết không, Hà Ngũ công tử dẫn đội trinh sát muốn phá vòng vây về báo tin tức, song lại bị nghịch tặc Tiêu gia đè xuống đất, cuối cùng bị ngựa chạy loạn giẫm nát bét!”

Lâu Thái bộc thở dài một tiếng, gạt nước mắt xoay đầu đi. Ông biết những chuyện này nhưng nữ quyến trong nhà thì không, mẹ chồng nàng dâu Lâu Đại phu nhân sợ hãi co rụt lại, Lâu Nhị phu nhân sợ tới nỗi khóc thành tiếng, chỉ có Lâu Nhị thiếu phu nhân là vẫn bình tĩnh, nhưng vẫn không kìm được cúi đầu lau nước mắt.

Lâu Nghiêu mở to đôi mắt, nước mắt cứ thế rơi từ lúc nào chẳng hay.

“Ta đã hỏi kỹ thứ huynh nhà mình rồi. Không chỉ Ngũ công tử chết thảm mà còn cả Đại công tử và Tứ công tử nữa. Sinh tử trên chiến trường là chuyện bình thường, nhưng để kích Hà tướng quân rời khỏi thành mà nghịch tặc đã kéo lê thi thể của hai công tử quanh thành, cuối cùng còn chém đầu họ ghim vào mũi thương dương oai. A Nghiêu, hồi huynh còn nhỏ, không phải Đại công tử vẫn hay cõng huynh trên vai đi hái trái cây ư, rồi Tứ công tử còn dạy huynh cưỡi ngựa nữa mà. Nhưng bọn họ, chết không toàn thây!”

Lâu Nghiêu ròng ròng nước mắt. Nữ quyến thấp giọng nức nở, ngay đến Trình Thủy và Tiêu phu nhân cũng không đành lòng quay đầu đi, thở dài một hơi.

“… Nhị công tử bị tên xuyên tim trên đầu tường, kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng không gượng nổi đã qua đời. Tam công tử dẫn viện quân trở về, kiệt sức chết trận…” Hốc mắt Thiếu Thương đỏ lên, “Phu nhân Nhị công tử còn đang mang thai lại bị nghịch tặc độc ác đâm xuyên bụng chết, phu nhân Đại công tử đứng trên đầu tường, tận mắt chứng kiến lang tế đầu người hai nơi, ngẩn ngơ không biết làm gì. A Nghiêu, huynh từng nói với ta, bánh nếp Đại thiếu phu nhân Hà gia làm ngon nhất, rượu nếp Nhị thiếu phu nhân chưng ngọt nhất… Nhưng bọn họ, đến bọn họ cũng…”

Hai tộc Hà Lâu là thông gia tốt, với Trình gia mà nói thì có rất nhiều người chỉ đơn giản là một cái tên, nhưng với người nhà họ Lâu lại sống mãi trong trí nhớ, âm thanh dáng điệu vẫn còn đấy, nhưng người đã hóa cát vàng. Lần này Lâu đại phu nhân không còn vờ khóc nữa, ôm con dâu bịt miệng không để bật thành tiếng; Lâu Nhị phu nhân khóc nức nở, ngã trong ngực Nhị thiếu phu nhân.

Lâu Nghiêu như hóa thành một bức tượng làm từ đá muối, bất động, nước mắt đã cạn khô.

“A Nghiêu, hồi ở huyện Hoạt chúng ta cũng đã gặp tình cảnh thê thảm vì binh loạn, từng thấy quạ đen bay quanh bãi tha ma, từng thấy rất nhiều cô nhi quả phụ khóc cạn nước mắt, lúc ấy huynh đã nói, đại trượng phu lập thế phải che chở bách tính chu toàn, như vậy mới có thể cúi đầu ngẩng mặt không thẹn với đất trời. Huynh biết không, bây giờ bách tính quận Phùng Dực không như huyện Hoạt đâu, Hà tướng quân chính là đại trượng phu như vậy đấy…”

Thiếu Thương nói một hồi, rồi đến chính nàng cũng bật khóc: “A Nghiêu, ta cũng cảm thấy rất có lỗi với huynh, ta nói thì nghe hay lắm, nhưng người cưới Hà Chiêu Quân là huynh cơ mà. Nếu ta có thể thay huynh cưới nàng ấy thì hay quá!”

“Muội đừng nói nữa.” Cuối cùng Lâu Nghiêu cũng có biểu cảm, rưng rưng cười mếu, “Thiếu Thương, muội đừng xin lỗi ta. Muội nói đúng, ta luôn miệng nói phải làm đại trượng phu che chở bách tính, nhưng ngay tới uất ức nhỏ thế này cũng không chịu được, chẳng phải nực cười quá ư.”

“A Nghiêu, huynh chỉ uất ức tạm thời mà thôi, đừng để nó biến thành uất ức cả đời.” Thiếu Thương lau mạnh nước mắt.

“Ta, ta có thể không…?” Lâu Nghiêu rưng rưng run lên.

“Đương nhiên là được! Sau khi thành thân, chẳng những huynh là lang tế của Hà Chiêu Quân mà phải làm huynh trưởng của nàng ấy, làm chỗ dựa cho nàng ấy! Huynh phải thương nàng ấy, dạy dỗ nàng ấy, nàng ấy sai huynh không thể để mặc, nàng ấy tức giận thị uy, huynh càng không thể im lặng như trước được…” Thiếu Thương nói to, đây thật sự là những lời xuất phát tự đáy lòng.

“Ta có thể dạy dỗ nàng ấy.” Trước mắt Lâu Nghiêu như xuất hiện hình ảnh mới, “Nếu nàng ấy còn làm loạn thì ta… ta sẽ kéo nàng ấy đến trước linh vị của Hà tướng quân hỏi…”

Thiếu Thương lê đầu gối đi tới, tha thiết nói, “Đúng vậy! Nếu có chuyện gì huynh không nghĩ ra cứ đến hỏi Nhị thiếu phu nhân, chị dâu trong nhà có gì mà khó nói!”

Lâu Nhị thiếu phu nhân cảm động nhìn Thiếu Thương. Lâu Thái bộc thấy cảnh này, thầm nghĩ thật sự quá đáng tiếc.

Thiếu Thương liếc sang Lâu Đại phu nhân, chợt nói: “A Nghiêu, huynh đừng sợ cãi nhau, chỉ cần có lý thì huynh sợ cái gì, trái lại phải nhìn xem kẻ nào ăn no rửng mỡ nhúng tay vào chuyện trong phòng huynh…”

Trình Thủy và Lâu Thái bộc không hiểu câu này có ý gì, song nữ quyến có mặt đều biết rõ.

Nghi thức từ hôn cực kỳ đơn giản kết thúc trong tiếng khóc lạc giọng của Lâu Nghiêu, và khi khóc xong, có vẻ như hắn cũng đã trưởng thành. Nhìn miếng ngọc giác và chặn giấy hổ vàng được trả lại, lụa trắng viết hôn thú bị xé làm đôi, Lâu Nghiêu vô cùng bình tĩnh.

Khi tiễn ba người nhà họ Trình ra về, hắn còn có thể mỉm cười: “Trình thúc, Trình thẩm, về sau cháu còn muốn tìm các huynh trưởng lĩnh giáo, mong hai người vẫn coi cháu như con cháu trong nhà.”

Mấy khi Trình Thủy mềm lòng, ông gật đầu.

Tiêu phu nhân nhẹ nhàng nói: “Sau này cậu phải sống thật tốt với An Thành quân, nay nàng ấy bơ vơ một mình, trông giương nanh múa vuốt nhưng thực chất lại rất đáng thương. Cậu dùng lễ, toàn tâm đối xử với nàng ấy, tất sẽ không sai.”

Lâu Nghiêu cúi người vâng dạ, lại ngoái đầu nói: “Thiếu Thương, sau này muội cứ gọi ta là huynh trưởng đi.”

Thiếu Thương dụi đôi mắt đã sưng húp, lườm hắn: “Thôi đi, muốn làm huynh trưởng của ta hả, còn khuya nhé!”

Lâu Nghiêu bật cười, cười chảy nước mắt. Thiếu Thương đau lòng, lại bất giác đổ lệ.

Người hai nhà chắp tay cáo từ, tuy đây là cuộc từ hôn thành công viên mãn, song ba người Trình gia lại không hề vui vẻ.

Khi về đến Trình phủ, Trình Ương đã chuẩn bị bữa trưa. Anh em Trình gia biết sáng nay cha mẹ và ấu muội đi đâu làm gì nên cũng xin nghỉ ở nhà. Mọi người tề tựu tại đại sảnh im lặng dùng cơm, Trình Thủy uống cạn một vò rượu, nói lớn: “… Về sau Niệu Niệu không còn liên quan đến Lâu gia nữa, chuyện này coi như xong! Mọi người đã nghe chưa.”

Trình Ương và ba anh em gật đầu vâng dạ, chỉ có Trình mẫu ngồi ở ghế trên là cả giận: “Thói đời gì vậy, hôn sự đang êm đẹp lại cứ phải hủy!”

Bà Hồ lập tức khuyên nhủ: “Ôi, lão phu nhân ngài đừng nói vậy, hôn sự này hủy cũng hủy rồi, đại nhân phu nhân và tiểu nữ công tử còn khó chịu hơn bất kỳ ai. Không phải lúc nãy các vị công tử đã giải thích lý do rõ rồi sao?”

Trình mẫu đẩy bà Hồ ra, to tiếng nói: “Lý do vớ vẩn gì đó đáng được mấy đồng tiền, tiền tài Lâu gia mới là thật! Chỉ vì danh tiếng gì đâu mà các ngươi lại hủy hôn nhân tốt như vậy, có đáng không? Ta thấy anh làm quan đến ngốc rồi, lương thực trong kho, tiền trong rương bạc, đất ruộng dưới chân, chỉ những thứ này mới quan trọng…”

Trình mẫu ngồi bên trên lải nhải than phiền, tụi tiểu bối ngồi dưới im lặng dùng cơm, không nói xen lấy nửa câu.

Trình Thủy nghe mẹ già càng nói càng quá đáng, không nhịn được lên tiếng: “Mẫu thân, người nói gì…”

Nhưng còn chưa dứt lời, thị tỳ đã hớt ha hớt hải chạy vào báo tin.

Trong cung có người tới, nói muốn triệu vợ chồng Trình Thủy và Thiếu Thương vào cung, tiểu hoàng môn tuyên chỉ đang đứng chờ ở tiền viện.

Đôi đũa của Tiêu phu nhân rơi xuống bàn cái *cạch*, ngạc nhiên nhìn con gái.

Thiếu Thương không hiểu gì, ngơ ngác ngồi tại chỗ.