Tinh Hà Đại Đế

Chương 98: Dẫn tôi ra ngoài




Thân hình La Sát thú Vương cường hãn, năng lực chịu đòn còn lợi hại hơn nhiều so với cơ giáp.

Giang Ly và Vương Thường Vinh liên thủ tấn công mỗi lần đều chỉ có thể đánh bay nó, nhưng không thể làm thương nó, hai bên giằng co, chiến đấu hoàn toàn lâm vào thế bí.

La Sát thú Vương trong miệng phát ra những tiếng kêu chói tai, ý đồ thi triển ảo giác tâm linh.

Nhưng hai người Giang Ly và Vương Thường Vinh tu luyện Long Xà hợp kích, minh tưởng một long một xà ngao du trong vũ trụ, cùng liên hệ tinh thần, giống như thái cực, âm dương biến hóa, căn bản không chê vào đâu được.

Hơn nữa, hai người còn phát ra long ngâm xà tê, thét dài chấn động, khiến cho phong vân gào thét trong phòng đá, dòng khí cuồn cuộn, Lạc Hàm và Tuyết Linh chỉ có thể ngồi trong một góc bày thế trận chờ quân địch, chuẩn bị lúc nào cũng có thể đánh một đòn chí mạng con La Sát thú Vương kia.

Sinh mệnh lực của các cô có 1.3, cũng có thể uy hiếp nhất định với La Sát thú Vương.

Hai người liên thủ lại, kinh nghiệm võ học cao hơn La Sát thú Vương, nhưng móng vuốt của con ác ma này sắc bén, chém sắt như chém bùn, cũng khó có thể đối phó được. Ngoài sợ nước ra, quả thực toàn thân cũng không có chút nhược điểm nào.

Phụt!

Vương Thường Vinh lại phun một ngụm nước ra, thi triển rồng phun nước trong Long hình.

Nước đột nhiên phun trào, giống như mũi tên bắn thẳng ra, với độ mạnh hơi thở nội tạng của gã bây giờ, nước bắn ra thậm chí có thể bắn thủng ván gỗ trong vòng ba bước, khiến đồ sứ vỡ tan.

Một chiêu rồng phun nước này, phối hợp cùng với Long Xà hợp kích, quả thực vừa đúng lúc.

Hơn nữa, nơi mà nước bắn đến, chính là tròng mắt của con La Sát thú Vương kia. Toàn thân nó đều đao thương bất nhập, bộ phận mắt tương đối yếu, nhưng cũng được bảo vệ khá tốt.

Nhưng bây giờ nước bắn tấn công lên mắt, La Sát thú Vương lập tức cả thân hình cấp tốc bay vút, đau đớn xì xì gầm loạn xạ, cả thân hình giống như nổi giận, móng vuốt không ngừng đập lên trên tảng đá, đập vô số nham thạch biến thành mảnh vụn.

Cơ hội tốt!

Giang Ly liền muốn phun thêm nước, lại đột nhiên phát hiện không còn nước nữa rồi, tất cả bình nước đều dùng hết rồi.

- Hỏng rồi… Hắn giật mình, đột nhiên nhìn thấy thân hình La Sát thú Vương quay tròn, rõ ràng đang đánh về phía Lạc Hàm và Tuyết Linh.

- Đây là kế vây Ngụy cứu Triệu! Trí tuệ của con La Sát thú Vương này quả nhiên giống y như người vậy! Giang Ly hét lớn một tiếng, tay hất lên, lập tức một con rồng dài như cột nước đánh qua, vô cùng to lớn, giống như súng bắn nước cao áp, hung hăng bắn vào sau lưng con La Sát thú Vương kia.

Lúc này, hắn bất chấp lộ bí mật của mình trước mặt Vương Thường Vinh, dùng lực tinh thần đánh một khe hở không gian to bằng nắm đấm, khi không gian đó biến hóa, áp lực cực lớn, trực tiếp liền phun nước ra ngoài.

La Sát thú Vương vừa mới đánh đến trước mặt Lạc Hàm Tuyết Linh, toàn thân bị nước xối, lập tức lân phiến đều co rút lại, ướt như chuột lột, toàn thân lạnh run, thân thể yếu đi rất nhiều.

Cột nước vẫn ầm ầm tấn công lên người nó, Vương Thường Vinh thấy vậy sững người, cột nước này từ đâu đến vậy.

- Long Xà hợp kích, xé rách nó! Giang Ly đột nhiên bạo phát, Vương Thường Vinh lĩnh ngộ, hai người thi triển tất cả sức mạnh, vút một cái tiến gần đến La Sát thú Vương, mãnh liệt xé ra!

Rầm ào ào!

La Sát thú Vương bị xé tan thành hai nửa, một khối Cơ Hóa Nhục to bằng nắm đấm trong cơ thể rớt xuống, bị Lạc Hàm bên cạnh khẽ động, lập tức tóm được.

- Giải quyết xong rồi… Giang Ly thở phào, lại phát hiện Vương Thường Vinh đang chằm chằm nhìn mình.

- Sao vậy? Giang Ly giả ngu.

- Tiểu tử, cột nước vừa rồi của anh là từ đâu đến vậy? Từ không trung biến ra một cột nước? Sâu trong tâm linh, giọng nói của Vương Thường Vinh lại vang lên: - Người này không thể nào làm được chuyện này, trên người hắn chẳng lẽ lại có đồ vật của kỹ thuật xếp chồngkhông gian sao?

Đây là đối thoại tư duy.

Giang Ly trầm tư, hắn biết mình nói khoác chắc chắn cũng không lừa được Vương Thường Vinh, người ta là cường giả nhập định, tâm linh nhạy cảm, phân biệt rõ thật giả, trước mặt gã bất luận là nói dối thế nào cũng giống như trò đùa vụng về mà thôi.

- Đúng vậy, tôi có một món bảo bối, có kỹ thuật xếp chồng không gian. Giang Ly cũng là tâm linh đối thoại.

- Quả nhiên! Vương Thường Vinh đột nhiên bừng tỉnh: - Tôi luôn có một dự cảm, anh sau này chắc chắn sẽ không tầm thường, không ngờ nắm được kỹ thuật xếp chồng không gian đến khu Tinh anh của Nhân loại cũng không thể nào nắm được. Võ thuật của anh là võ thuật ngoài tinh cầu, nếu tôi đoán không nhầm, anh lấy được một món bảo vật ngoài tinh cầu đúng không?

- Anh phân tích không sai. Giang Ly thẳng thắn nói.

- Đừng lo lắng, đây mặc dù là một bí mật lớn, nhưng cũng chẳng là cái gì. Con người lấy được đại hạm ngoài tinh cầu, đó mới là tài sản to lớn, đối với anh mà nói, lấy được một chút đồ của ngoài tnh cầu cũng là bình thường, con người Trái đất và văn minh tinh cầu khác tiếp xúc với nhau, vốn dĩ chính là niên đại anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, có người cực kỳ may mắn, lấy được của quý, có người thì lại trực tiếp mất mạng. Đại thế giới, không thiếu thứ lạ, đến người nhập định, bất cứ chuyện gì đều có thể đối đãi bình đẳng, sẽ không ảnh hưởng đến tâm linh của tôi. Vương Thường Vinh cảm thán nói: - Nhưng, nếu như anh có đồ không gian, tôi muốn nhờ anh làm một việc này.

- Ông sẽ không phải bảo tôi dùng kỹ thuật xếp chồng không gian dẫn ông ra ngoài chứ. Giang Ly trong nháy mắt liền hiểu ra tâm tư của Vương Thường Vinh: - Cái này vạn lần không được, thân phận của ông sau khi ra ngoài, sẽ gây ra phiền toái lớn.

- Phiền toái gì? Vương Thường Vinh cười khẩy nói: - Chỉ cần tôi ra ngoài, lập tức có thể liên hệ với rất nhiều nhân vật thế lực lớn, được nhiều người ủng hộ, anh cho rằng tôi ra ngoài là một thằng mù không có thân phận sao? Thế này, nếu anh dẫn tôi ra ngoài, tôi sẽ cho anh một trăm triệu Tinh nguyên! Thế nào?

- Ông có nhiều tiền như vậy sao? Giang Ly không tin.

- Anh quả thực là đang làm nhục tôi. Vương Thường Vinh nhìn ánh mắt của Giang Ly, giống như nhìn ếch ngồi đáy giếng: - Một tram triệu nhiều lắm sao? Đối với Vương gia chúng tôi mà nói quả thực cũng chẳng khác gì một đồng, hơn nữa bản thân tôi là Thôi miên sư trung cấp, tài sản tích lũy không phải là thứ mà anh có thể tưởng tượng được đâu.

- Ông phạm vào tội nghiêm trọng như vậy, bị lưu đày mười năm trên La Sát tinh, chỉ sợ tất cả tài sản đã bị cướp sạch sẽ rồi. Giang Ly muốn móc nhiều bí mật hơn nữa của Vương Thường Vinh ra, hắn thực sự cũng rất động lòng, Vương Thường Vinh là nhân vật lợi hại, bản thân mình cũng giết chết Vu Mộ Hoa và Giang Lưu, cũng đã đắc tội chết với đại lão và tập đoàn Nhật Nguyệt của Kinh Hoa thành, lôi kéo nhiều người hơn đối kháng với hai thế lực lớn là mấu chốt.

- Tôi đã giấu một phần tài sản đi rồi. Vương Thường Vinh đứng chắp tay nói: - Sao? Đưa tôi ra ngoài, một trăm triệu không được, vậy thì hai trăm triệu!

- Tiền là thứ yếu. Giang Ly khua khua tay nói, hắn mặc dù cũng rất cần tiền, nhưng muốn tiền của Vương Thường Vinh rõ ràng chính là giao dịch, hắn không muốn làm như vậy, loại người này nếu như nợ mình ân tình, thì mãi mãi không phải hai trăm triệu có thể so sánh được.

Bây giờ hắn đã nhìn ra, dựa vào năng lực của mình, tùy tiện có thể kiếm tiền.

- Tôi có thể mang ông ra ngoài, nhưng tôi ở thế giới bên ngoài cũng có chút phiền phức, hi vọng ông có thể giúp tôi giải quyết. Tôi sẽ không cần tiền của ông, nhân vật giống như chúng ta đây, tùy tiện có thể kiếm tiền được. Giang Ly nói.

- Phiền toái gì? Vương Thường Vinh cũng không dễ dàng đáp ứng.

- Tôi có thù với tập đoàn Nhật Nguyệt, chuyện là như này… Giang Ly nói hết sự tình từ đầu chí cuối ra, cũng không có giấu diếm gì.

- Tập đoàn Nhật Nguyệt, Giang gia… Vương Thường Vinh vẻ mặt hiện nụ cười châm biếm: - Bọn họ càng ngày càng lớn mạnh nhỉ, ngược lại cũng có chút khó giải quyết, mặc dù lật đổ bọn họ cũng không dễ dàng gì, nhưng bảo vệ anh thì vẫn là chuyện nhỏ, chỉ cần anh gia nhập vào tổ chức phục quốc Hoa Hạ, không ai có thể làm khó được anh, với thực lực bây giờ của anh, lập tức trở thành thành viên cao cấp.

- Tổ chức phục quốc thì tôi không gia nhập đâu. Giang Ly lắc đầu, lại nói: - Chúng ta là giao dịch ân tình.

- Thanh niên à, anh rất không tệ, không tham, cũng dần dần có được bản tâm của mình, nhưng vẫn còn kém một chút, cần tái tạo lại đạo tính của mình. Vương Thường Vinh có chút tán thưởng nói: - Người trẻ tuổi có được sự tán thưởng của tôi cũng không nhiều đâu.

- Đã nhập định rồi, còn tham cái gì nữa? Giang Ly cười: - La Sát thú Vương cũng đã bị chúng ta giết chết rồi, căn cứ theo hẹn ước, Cơ Hóa Nhục của nó chúng ta mỗi người một nửa.

Trong lúc nói chuyện, Lạc Hàm đưa Cơ Hóa Nhục cho Giang Ly, Giang Ly dùng móng tay vẽ lên trên, viên Cơ Hóa Nhục to bằng nắm đấm liền được chia ra, đưa cho Vương Thường Vinh một nửa, sau đó lại chia thành ba phần, đưa cho Lạc Hàm và Tuyết Linh mỗi người một phần.

Chất lượng Cơ Hóa Nhục của La Sát thú Vương so với Cơ Hóa Nhục bình thường không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Giang Ly vừa nuốt vào, tế bào toàn thân dao động, một luồng sức mạnh cường đại lưu chuyển không thôi trong xương cốt tứ chi, Sinh mệnh lực mặc dù không tăng lên rõ ràng, nhưng tế bào lại cường hóa không ít, nhất là tế bào não.

Bây giờ hắn nếu ra ngoài làm Thôi miên sư, chẳng những có thể thôi miên được nhiều người hơn, giá trị con người cũng tăng vọt, vì hắn đã là Thôi miên sư trung cấp rồi.

Thôi miên sư sơ cấp thôi miên mỗi người thu 1000 Tinh nguyên, trung cấp chính là khác nhau đến trăm lần, thậm chí còn không chỉ trăm lần. Người bình thường rất khó mời được nhân vật như này.

Còn Vương Thường Vinh vừa nuốt vào, khí tức rõ ràng càng khác hơn, rồng ngâm hổ gầm, mỗi một lỗ chân lông đều phun ra khí lưu, bắp thịt toàn thân rõ ràng hiện vẻ sáng bóng, Sinh mệnh lực cũng tăng lên một số lẻ.

Chắc đạt đến 2.2 rồi.

Cái này cũng không lạ, Giang Ly bây giờ tăng Sinh mệnh lực rất khó, giống như một vật chứa muốn được mở rộng. Còn Sinh mệnh lực của Vương Thường Vinh vốn dĩ là 2.5, chỉ có điều bị tôi luyện phong sương trên La Sát tinh, bị thoái hóa quá nhiều, bây giờ có được năng lượng dinh dưỡng đầy đủ, lập tức khôi phục được chức năng của tế bào.

- Rốt cục giết chết một con La Sát thú Vương rồi. Một lúc lâu sau, Vương Thường Vinh mở to mắt, khí tức nuốt vào như long xà ra vào, nhưng khi ánh mắt của gã liếc nhìn lên người Giang Ly, liền hiện lên chút ngưng trọng, Giang Ly mặc dù không tiến bộ rõ ràng, nhưng kinh nghiệm võ học lại tiến bộ nhanh chóng.

Còn Sinh mệnh lực của Lạc Hàm và Tuyết Linh lại giống như gã, trực tiếp tăng lên một số lẻ, từ 1.3 lên đến 1.4.

- Năng lượng ẩn chứa trong Cơ Hóa Nhục của La Sát thú Vương thật mạnh! Ít nhất tương đương với mấy chục bình Nhật Linh Chi Tinh, chất lượng còn cao hơn một chút, nhưng quý nhất chính là trực tiếp có thể được con người hấp thụ. Lạc Hàm thư giãn tấm lưng mỏi, không ngờ trên La Sát tinh còn có thể tăng Sinh mệnh lực, những học sinh khá có thể giữ được thể năng cũng coi như không tệ rồi.

- La Sát thú Vương vừa chết, những con La Sát thú kia như rắn mất đầu, nhao nhao muốn rút lui, bị bộ lạc khác thu phục chiếm được, bây giờ chúng ta tạm thời an toàn tuyệt đối. Vương Thường Vinh nói: - Mọi người nghe không? Những con La Sát thú kia nhao nhao bay đi rồi.

Quả nhiên, từng bầy lớn La Sát thú rời khỏi nơi này, phía sau tiếp phía trước chạy thục mạng, giữa bọn chúng có một loại tâm linh liên hệ, biết ‘vương’ của bọn chúng chết rồi, đã tâm linh sụp đổ, không dám ở lại trong này, càng đừng nói gì đến tấn công Giang Ly nữa.

- Thật tiếc… Giang Ly cũng không đuổi theo: - Những con La Sát thú kia đều là Cơ Hóa Nhục đấy.

- Không sao. Vương Thường Vinh nói: - Tôi nắm vững tất cả các hang động trong phạm vi nghìn dặm trong này, còn cả sự phân bố của bộ lạc La Sát thú, anh có thể mang theo nguồn nước trên người, có ưu thế này, phạm vi hành động của chúng ta cũng có thể mở rộng vô hạn, lại đi giết La Sát thú Vương cũng không phải là không được. Hơn nữa, trong một số hang động, còn có muối mà chúng ta cần.

Sinh tồn trên La Sát tinh, quan trọng nhất chính là gần nguồn nước.

Nhưng nếu Giang Ly có không gian lớn mang theo người như này, tương đương với mang theo một bể bơi bên người, nguồn nước mang theo hoàn toàn có thể dùng trong mấy tháng.

Bởi vậy hành động của họ sẽ không bị hạn chế, có thể làm được nhiều chuyện hơn.