Giang Ly bây giờ thực sự có thể tiến vào ngủ say bất cứ lúc nào.
Một tháng tu hành này, mỗi ngày cậu ta đều trong "Thai Tức", thể năng không những tăng lên nhiều mà tâm linh tu hành cùng đã lên rồi. Không cần nhờ đến đá thạch anh màu trắng ngà để minh tưởng, trong chốc lát , toàn bộ cơ thể cảm thấy sáng long lanh óng ánh, tâm hồn thanh tịnh, chỉ nháy mắt đã ngủ say.
So sánh ngủ say và Thai Tức quả là chênh lệch một trời một vực.
Hiện tại Giang Ly tiến vào ngủ say thật sự đơn giản như sinh viên đại học làm bài tập của học sinh tiểu học.
Tuy nhiên, muốn bước vào ngủ say giai đoạn 3 lại không dễ chút nào cả, đó là giai đoạn "túy quyền", chiêu nào cũng mạnh vô cùng. Số người trong trường có thể tiến vào cảnh giới này vô cùng hiếm hoi, không quá một bàn tay.
- Hai em đọ sức với nhau đều bị thương cả rồi kìa, mau đến tạm y tế của trường băng bó lại đi.
Thầy Long Lười chăm chú nhìn Trương Nhạc đang đầm đìa máu, mặc dù vẻ ngoài có vẻ hù dọa người ta, song chỉ là vết thương nhỏ.
Hiện giờ, y học nhân loại vô cùng phát triền, có kĩ thuật tái sinh xương cốt tế bào, cánh tay mà có chảy máu một chút, chỉ cần bôi một ít dược phẩm vào thì sẽ hồi phục ngay trong vài giờ đồng hồ.
- Tốt lắm.
Cánh tay Trương Nhạc bị cào rách, đau đớn vô cùng, song không hề cau mày, dường như cánh tay không phải là của mình vậy, lại còn tỏ rõ tu vi tâm linh mạnh mẽ nữa: - Giang Ly, xem ra sau này trong lớp chúng ta tao với mày sẽ phải cạnh tranh rồi?
- Cạnh tranh với mày sao? Trương Nhạc, mày đâu có đủ tư cách cạnh tranh với tao chứ, một tháng tới đây, tao sẽ bỏ xa mày! Giang Ly cũng cảm thấy cánh tay đau nhức thấu xương, phía trên còn phồng đỏ, thậm chí xương tay xuất hiện cả vết rạn. Cuộc đọ sức lần này mặc dù thế lực ngang với kẻ địch, song cậu cũng biết rằng kinh nghiệm chiến đấu của mình vẫn còn non nớt lắm.
Tuy nhiên có thể ngang sức với Trương Nhạc cũng đủ khiến cho hơn 4000 học sinh trong lớp phải trầm trồ thán phục rồi, từ nay về sau cậu đã khẳng định được vị thế của mình.
Đây là điều cậu vô cùng mong muốn.
- Thật là ngông cuồng! Mày quá ngạo mạn rồi đấy! Trương Nhạc phát hiện cánh tay Giang Ly sưng tấy lên, ánh mắt bỗng trở nên nham hiểm: - Cánh tay của mày bị đánh nứt xương, muồn chữa khỏi toàn bộ không để lại chút di chứng nào, nhất định phải dùng kĩ thuật cốt chất sinh trưởng tế bào. Cách chữa trị này ít nhất phải tốn đến hàng trăm Tinh Nguyên, thật ngại quá, lương tháng của bố mẹ mày có được nhiều đến vậy không?
- Lại bắt nạt Giang Ly không có tiền đây mà.
Một trăm Tinh Nguyên thực sự là một con số lớn đối với học sinh.
- Tao nhất dịnh sẽ bình phục trở lại.
Giang Ly cúi chào thầy Long Lười; - Xin phép thầy, em đi chữa trị trước đã.
- Ừm, đi đi. Thầy Long Lười thờ ơ quan sát tất cả, không nhúng tay vào.
- Mày cứ chờ đấy! Trương Nhạc ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy một cái: - Mày không yên với tao đâu.
Ban đêm, ở trong nhà.
Giang Ly không tới trạm y tế điều trị, muốn thực sự hồi phục cũng không đào đâu ra được hơn một trăm Tinh Nguyên.
Song cậu ta cũng không cần phải chữa trị, tiến vào cảnh giới Thai Tức chính là một cách chữa trị tốt nhất.
- Xem chừng kinh nghiệm thực chiến của mình còn non lắm, hơn nữa thể chất cũng kém xa so với đám con cái nhà đại gia, thiếu thốn đồ tẩm bổ. Giang Ly xoa xoa cánh tay sưng phồng, nằm dài ra giường suy ngẫm.
Cậu ngậm lấy viên đá màu trắng ngà, từ từ khống chế dòng suy nghĩ dâng trào, tiến vào Thai Tức.
Lúc tỉnh dậy thì đã năm tiếng đồng hồ trôi qua.
Thời gian Thai Tức đợt này rất lâu, khi cậu ta tỉnh lại, vết sưng tấy trên cánh tay đã tự tiêu biến, rất nhiều vế xước cũng đã kín miệng, chỉ có chút đau buốt loáng thoáng.
Mấy vết đó thì có hề gì, qua vài ngày sẽ lành hẳn, sẽ càng cường tráng hơn trước.
Kích động của trận đấu này đối với cậu ta là rất lớn.
Vốn dĩ tưởng rằng mình có thể chiếm thế thượng phong, không ngờ lại ngang bằng với kẻ địch.
Xem ra tài nguyên tẩm bổ đóng vai trò rất quan trọng.
Trước khi loài người bước vào Tinh không, tài nguyên nghèo nàn, sinh mệnh lực mà đạt tới 1 đã có thể là bậc thầy võ học, trong vài tỷ người mới có một người thôi.
Mà hiện tại đã xuất hiện các loại đồ bổ thì sinh mệnh lực đạt tới ba con số đều có cả.
Điều này là không tưởng trong thời cổ đại.
Đấy là lực lượng tài nguyên.
- Làm thế nào để kiếm được tiền đây?
Giang Ly ngẫm nghĩ một lát - Ngày mai đến trường xem xem có công việc gì có thể làm ra tiền được.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm cậu ta đã đến trường rồi.
Chỉ có điều vừa tới trường thì con chip học sinh của cậu phát ra một thứ âm thanh, là một email.
- Lại là email của chị Đao.
Giang Ly vừa trông thấy, liền vội vàng mở ra. - Giang Ly, đến phòng làm việc của cô một lát.
Chỉ vài chữ cụt ngủn như vậy.
- Chị Đao tìm mình, có phải là biết được mình đã tiến vào ngủ say giai đoạn hai hay không? Cũng phải thôi, đây là tin giật gân, cô ấy không thể không quan tâm được, nếu mình có tiềm năng thi đỗ Đại Học Tinh Không, cô ấy chắc chắn sẽ gắng sức bồi dưỡng.
Giang Ly đi về phía phòng làm việc của chị Đao
Nếu trong số các học sinh chị Đao dạy có người thi đỗ Đại Học Tinh Không, vậy thì cô ấy sẽ nhận được sự khen thưởng xứng đáng từ phía nhà trường, bộ giáo dục đào tạo và cả chính phủ. Phần thưởng này vô cùng hậu hĩnh, thậm chí còn được nhận là cống hiến cho xã hội, đạt được thành tích chói lọi.
Nền giáo dục hai trăm năm trước cũng giống hệt như vậy, nếu như lớp nào có học sinh thi đỗ trường đại học trọng điểm thì giáo viên chủ nhiệm được thưởng rất nhiều.
Trường học rất lớn, từng tòa nhà cao vút san sát nhau, giữa các hành lang thậm chí còn có xe bay, cả trường học là một thành phố mấy chục ki-lô-mét vuông.
Đây chính là trường học của con người hiện đại, tập trung khoa học kĩ thuật tiên tiến, không lớn căn bản không chứa nổi hơn 800 nghìn học sinh.
Trường cấp ba này chỉ là hình ảnh thu nhỏ của rất nhiều trường cấp 3 mà thôi.
Chỉ một lát sau, Giang Ly đã lên xe đi tới phía trước của một tòa nhà cao ốc.
Đây là vị trí phòng làm việc của "chị Đao" , vị trí của chị Đao trong nhà trường rất cao, nếu không thì đã không thể dạy được học sinh lớp 12.
Khi tới phía trước phòng làm việc, cậu ta đang định gõ cửa, bỗng từ bên trong vọng ra tiếng nói: - Mời vào, cửa không đóng.
- Vâng ạ!
Giang Ly kính cẩn bước vào, một mùi hương sực đến, cả phòng làm việc chỉ rộng khoảng 500 mét vuông, đồ dùng trong phòng đều làm bằng gỗ, mùi hương từ đó mà bay ra.
- Đây là cây gỗ lân hương, một loại cây quý, chỉ có những gia đình đại gia mới có đủ tiền để sài. Sống trong những căn nhà toàn đồ dùng làm bằng loại gỗ này thì có thể vui vẻ thoải mái cả ngày. Đối với việc ngồi thiền, suy tưởng đều rất có lợi, những đồ gia dụng ở bên trong này, ít nhất cũng trị giá trên triệu Tinh Nguyên. Chị Đao có nhiều tiền như vậy sao? Cậu ta khẽ khịt mũi, tranh thủ ngửi nhiều nhiều một chút.
Chị Đao ngồi trên một cái bồ đoàn ở trung tâm, người mặc một bộ đồ thiền rộng thùng thình, có vẻ như đang tu hành.
- Ngồi xuống bồ đoàn này đi em. Cô ta mở to mắt, chỉ vào cái bồ đoàn phía trước.
- Vâng, thưa cô. Giang Ly ngồi xuống.
- Nghe nói em đã tiến vào ngủ say giai đoạn hai rồi hả? Thử minh tưởng cho cô xem nào. Chị Đao cũng không nói rườm rà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Vâng ạ. Giang Ly khoanh chân ngồi thiền xong, bắt đầu minh tưởng, trong lúc vừa mới minh tưởng, tư tưởng như thủy tinh, hít thở nhẹ nhàng. Cả người cứ như vậy mà tiến vào ngủ say.
Được chừng 10 phút, cậu ta chợt nghe thấy một giọng nói: - Tỉnh dậy!
Thế là cậu mở mắt, hóa ra là chị Đao đang nói.
- Quả là như vậy. Ánh mắt chị Đao ngạc nhiên vô cùng: - Ngủ say giai đoạn hai có thể tiến vào bất cứ lúc nào, chứng tỏ sau này khi luyện xong có thể dùng để nghỉ ngơi, phục hồi năng lực vô cùng nhanh. Trong cả trường học này không quá mười người đạt được tới giai đoạn này.
- Cô quá khen rồi, em còn nhiều điểm thiếu sót lắm. Giang Ly thật lòng nói.
- Ừm, thiếu sót của em còn rất nhiều, hôm qua cô đã nghe qua về cuộc đọ sức giữa em và Trương Nhạc, mở màn hình xem qua một chút mới thấy thể năng của em thiếu sót trầm trọng, tế bào trong trạng thái thiếu dinh dưỡng, cần một lượng lớn dinh dưỡng. Chị Đao ám chỉ:
- Ở chỗ cô có một ống dinh dưỡng, em uống đi.
Vù.
Chị Đao giơ tay lên một cái, một thứ gì bay qua mặt, Giang Ly vội nhận lấy, phát hiện ra đó là một một ống thuốc bổ, giá cũng phải lên đến hàng nghìn Tinh Nguyên.
- Thưa cô, đây... Giang Ly chần chừ, thứ này quá quý giá.
- Cho em uống thì uống đi, sao phải nói nhiều như vậy nhỉ? Chị Đao quát.
- Dạ.
Giang Ly uống vội, vừa trôi vào dạ dày đã cảm thấy toàn thân ấm áp, tiếp đó dinh dưỡng ngấm vào từng nơi trên cơ thể, quả nhiên cậu cảm thấy các tế bào trên cơ thể mình đang cựa quậy, mỗi một tế bào đều giống như là ác quỷ được thả ra khỏi nhà lao, gặp được đồ ăn như điên cuồng lên, vĩnh viễn không thể đủ.
Sau khi ăn hết, Giang Ly cảm thấy cảm giác đói khát từ sâu trong tâm dâng lên.
- Cô không biết trên cơ thể em đã xảy ra chuyện gì nữa, nhưng sau khi các tế bào được no nê thì giống như được điều động vậy. Điều đáng tiếc là em thiếu nhiều dưỡng chất, thế nên cho dù có cường tráng đến đâu các tế bào vẫn trong tình trạng đói khát. Gần đây sinh mệnh lực đã tăng lên rất nhanh, trên thực tế là các tế bào đang gặm nhấm tiềm năng của em, nếu như cứ tiếp tục không bổ sung đủ dinh dưỡng thì chẳng mấy chốc sẽ bị thiệt mạng. Tiềm năng sinh mệnh của em đang bị cạn kiệt
Giọng điệu chị Đao rất lạnh lùng.
- Sao cơ ạ? Tiềm năng sinh mệnh lực cạn kiệt! Giang Ly hoảng hốt, vốn cứ tưởng rằng tiến vào cảnh giới Thai Tức thì bất cứ vết thương nào cũng có thể hồi phục, thể năng cũng đang tăng lên, lúc nào trạng thái cũng rất tốt nhưng thật không ngờ lại phải trả giá bằng việc tiềm năng thân thể cạn kiệt. "Xem ra, Thai Tức không thể tiếp tục được nữa rồi! Nếu không thì mình đã sớm già nua hoặc là mất mạng, sống không nổi quá 20 tuổi."
- Tuy nhiên, chỉ cần em có đủ dinh dưỡng là tốt rồi. Chị Đao nói: - Chỉ có điều cô không thể cung cấp cho em dinh dưỡng tu hành sau này, em phải tự mình cố gắng kiếm tiền, cô là cô giáo, chỉ hướng dẫn các em vấn đề tu hành, bắt dầu từ bây giờ em có bất kì khó khăn gì trong việc tu hành thì cứ đến tìm cô, lúc nào cô cũng có thể ưu ái cho em.
- Dạ vâng ạ. Giang Ly hiểu rõ, dược phẩm dinh dưỡng quý báu đến nhường nào, Đao tỷ đưa cho mình một ống dinh dưỡng đã là một phần thưởng rất lớn rồi, nếu mà cung cấp trong thời gian dài khiến người ta khuynh gia bại sản mất.
- Thưa cô, cô có thể giải thích giúp em, rốt cuộc Thai Tức là như thế nào ạ? Giang Ly tâm trạng thật sự không được tốt lắm, vỗn dĩ tưởng rằng có thể dựa vào Thai Tức mà thuận buồm xuôi gió, nhưng thật không ngờ lại đang tiêu hao tiềm năng sinh mệnh của bản thân.
- Ý nghĩa của Thai không phải là cuống rốn, mà là Thánh Thai.
Chị Đao nhắm nghiền mắt lại: - Thánh Thai là gì? Chính là Nguyên Thần của con người, còn được gọi là tư tưởng hay tinh thần, hoặc là tư duy. Ý nghĩa của Thai Tức chính là con người dùng tinh thần để hô hấp, dùng tâm linh để hô hấp. Những người bình thường giải thích rằng, hô hấp của người và trẻ sơ sinh giống nhau, dùng rốn để hô hấp, điều đó rõ ràng là hoang đường! Thai Tức kinh từng nói thai giả thai kỳ thần, Thần chính là nguyên Thần, tinh thần, tâm linh của con người. Dùng tâm linh hô hấp có chút tương tự như quang hợp của thực vật, con người nếu thật sự tiến vào Thai Tức, kỳ thật có thể dùng tâm linh hô hấp thu lấy một ít năng lượng bên ngoài, cung cấp thứ cần cho thân thể, đây cũng chính là Tích Cốc. Tỷ như cổ đại có người tu hành, một giấc ngủ là mất cả tháng, không ăn không uống
- Nếu thời buổi hiện đại có khoa học kỹ thuật, làm cho người bình thường trực tiếp tiến vào Thai Tức, vậy thì sẽ như thế nào?
Giang Ly lại hỏi dò một lần nữa.
- Rất đơn giản, tại khu Tinh Anh có làm qua thực nghiệm như vậy, đại sư tâm linh vì muốn tạo ra cao thủ nên đã thôi miên người bình thường tiến vào Thai Tức, kết quả là tế bào của người này kích hoạt không hấp thụ được năng lượng từ thế giới bên ngoài, tế bào gặm nhấm tiềm năng sinh mệnh của chính người này, lực lượng bắt đầu lớn mạnh, nhưng cuối cùng lại đột tử. Chị Đao giọng lạnh lùng, không chút cảm xúc: - Thực ra cứ coi như những tu sĩ cổ xưa ấy sau khi tiến vào cảnh giới Thai Tức tự tưởng rằng có thể không ăn không uống gì cả, nhưng trên thực tế, chút năng lượng mà Thai Tức hấp thụ được căn bản không đủ với lượng tiên hao của cơ thể. Cho dù ngày nào cũng ăn tổ yến, nhân sâm thì dinh dưỡng có được là bao nhiêu chứ? Rõ ràng là không thể sánh được với dược phẩm dinh dưỡng hiện nay, khiến cho rất nhiều cao tăng tọa hóa đều biến thành xác khô, đều chết đói cả. Tâm linh càng cao, cơ thể càng cần nhiều dinh dưỡng. Thời cổ đại không có thứ tài nguyên này nên số người tu thành chín quả vô cùng hiếm hoi, lý luận tam giới đã sớm chứng minh được điều này.
- Lý luận tam giới?
Giang Ly chưa từng nghe qua về điều này.