Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, chuyện tình cảm Tiểu Linh cũng không hiểu nhiều. Tình cảm nhân loại quá phức tạp, có một chữ gọi là lòng người khó dò.
Lâm Thiên khẽ thở dài:
– Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, kiên trì lên đi!
Dù Lâm Thiên là cường giả Kim Đan kỳ thì sao? Ở trước mặt nữ nhân mình thích Lâm Thiên chỉ là một nam nhân, một nam nhân có máu có thịt có tình cảm, hắn không tránh khỏi buồn phiền này.
Tiểu Linh hỏi:
– Chủ nhân, nếu phải chọn một trong Chu Dao, Thạch Huyên Hiên thì chủ nhân sẽ chọn sao?
Lâm Thiên sửng sốt, lắc đầu khẽ nói:
– Không biết, Dao nhi dịu dàng lương thiện, ta cực thích. Huyên Hiên thì khiến người động lòng. Thiếu nữ như bọn họ có một người là đã vô cùng hạnh phúc, nhưng ta muốn có cả hai đúng là lòng tham không đủ. Nhưng ai ở vị trí của ta e rằng không bỏ được ai trong hai nàng, ta chỉ có thể cố gắng hết sức. Nếu cuối cùng không thể có được vậy đành nói câu hữu duyên vô phận.
Tiểu Linh nói:
– Nếu chủ nhân đủ mạnh thì chuyện hữu duyên vô phận thế này đã không xảy ra.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Tiểu Linh, tình yêu không thể miễn cưỡng. Nếu chỉ đơn giản muốn chiếm hữu thân thể bọn họ thì ta đã không phiền nhiễu như vậy. Như Thi nhi, Tuyết nhi, tuy ban đầu ta rất hứng thú với thân thể bọn họ nhưng dần dần trút nhiều tình cảm vào hơn.
Tiểu Linh nói:
– Ta cảm thấy chủ nhân đối với Dương Thi, Dương Tuyết chưa hoàn toàn là yêu.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Có lẽ, thành phần tương tiếc chắc nhiều chút, nhưng dù thế nào thì ta không thể bỏ bọn họ được.
Dương Thi là nữ nhân đầu tiên của Lâm Thiên, nàng cùng Dương Tuyết yên lặng bên hắn lâu như vậy, nói không cảm động là không thể nào. Lâm Thiên không phân rõ mình có yêu Dương Thi, Dương Tuyết không, nhưng có thể chắc chắn rằng hắn tuyệt đối không bỏ hai người!
Lâm Thiên mở cửa, đi ra biệt thự, chậm rãi đến lối vào sơn trang nghỉ phép. Chu Dao còn cách một đoạn đường, không cần gấp.
Lòng nghĩ tâm sự, Lâm Thiên không chú ý Thạch Huyên Hiên xa xa đi theo. Thạch Huyên Hiên ăn qua cơm chiều, nàng định tu luyện nhưng không tĩnh tâm được, thẫn thờ nhìn ngoài khung cửa sổ. Thạch Huyên Hiên thấy đi ra ngoài sơn trang thì cũng ra biệt thự, chậm rãi theo đuôi hắn.
Ra sơn trang đi một quãng là đến đường cái bên bờ biển. Lâm Thiên nhìn đại dương trong màn đêm, nghe tiếng sóng biển, thả lỏng tâm sự nhiều, hắn lập tức cảm nhận được Thạch Huyên Hiên cách mình năm mươi mấy thước.
Lúc này tiếng xe hơi vang lên, Chu Dao lái xe đến cách Lâm Thiên mấy trăm thước.
Lâm Thiên nghĩ:
– Nỏi thẳng ra đi, gạt được một lúc nhưng không thể lừa suốt đời.
Lâm Thiên bình tĩnh lại, ngoắc Thạch Huyên Hiên tới gần. Chốc lát sau xe Chu Dao đậu bên cạnh Lâm Thiên, không cần mở cửa xe hắn cũng biết nàng đang khóc, khóc thầm.
– Các người hãy nói chuyện đi, ta vào trước.
Lòng Thạch Huyên Hiên nghẹn lại, nói xong nàng định xoay người rời đi.
Lâm Thiên vươn tay bắt lấy cổ tay ngọc của Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên, chờ đã, chúng ta cùng nhau tâm sự đi.
Lâm Thiên nhìn Thạch Huyên Hiên, lại nhìn Chu Dao đã mở cửa xe:
– Dao nhi, ta là đồ khốn, ta cùng lúc yêu hai nàng...
Chu Dao phớt lờ Lâm Thiên, đến gần bắt tay Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên muội muội, chúng ta tâm sự được không?
– Dao nhi, ta...
Lâm Thiên mới mở miệng đã bị Chu Dao ngắt lời:
– Tiểu Lâm Tử về ngủ trước đi, ta và Huyên Hiên muội muội đi bờ biển, buổi tối ta sẽ tự tìm chỗ nghỉ.
Lâm Thiên nhìn ánh mắt Chu Dao rất kiên quyết, hắn đành dặn dò Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên trông chừng Dao nhi chút, Dao nhi không biết võ công.
Lâm Thiên đi vào sơn trang.
Giọng Chu Dao vang sau lưng Lâm Thiên:
– Tiểu Lâm Tử, không được nghe trộm, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Lâm Thiên đồng ý:
– Rồi rồi, ta không nghe lén.
Lâm Thiên quay về phòng, hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu tưởng tượng Chu Dao, Thạch Huyên Hiên sẽ nói cái gì.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, hay ta cho biết bọn họ đang nói gì?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không, ta đã hứa với Dao nhi không nghe trộm, tuy đây là việc nhỏ nhưng ta không muốn không giữ lời hứa!
Lâm Thiên lòng máy động trở lại không gian Tinh Giới. Trong không gian Tinh Giới, Tiểu Linh đang mô phỏng cảnh tuyết, Dương Thi và Dương Tuyết đắp người tuyết trước biệt thự. Người tuyết trông rất giống Lâm Thiên.
Dương Tuyết ném quả cầu tuyết to vào Lâm Thiên:
– Lâm đại ca, nhìn xem giống không? Ta và tỷ tỷ đắp rất lâu!
Lâm Thiên không né mặc cho quả cầu tuyết trúng đầu, tuyết tung tóe. Dương Tuyết phát ra tiếng cười như chuông bạc.
– Giỏi, tiểu nha đầu dám ném cầu tuyết vào lão công?
Lâm Thiên lắc người đến trước mặt Dương Tuyết, ôm lấy nàng, tay phải không nhẹ không nặng vỗ vào mông nàng.
Mặt Dương Tuyết đỏ ửng xin tha:
– Lâm đại ca, Tuyết nhi không dám, thả Tuyết nhi đi. Tỷ tỷ, cứu mạng!
– Còn dám cầu cứu! He he!
Lâm Thiên lại vỗ một cái, xúc cảm rất tốt, vỗ nhẹ thêm vài cái. Mặt Dương Tuyết đỏ rực, mắt mông lung.
Dương Tuyết thở hổn hển:
– Lão công yêu dấu, Tuyết nhi không dám nữa, tha Tuyết nhi đi!
Chơi tuyết với Dương Thi, Dương Tuyết xong Lâm Thiên lại vào thế giới Tinh Giới, nhưng lần này không vào thế giới tu chân mà là thế giới ma huyễn nơi Nhã Sa ở. Nơi thứ nhất Lâm Thiên đi là tiệm trang sức Gia Lý. Nhóm Diệp Phong, Gia Lý góp nhặt nhiều ma hạch cho Lâm Thiên, hắn khiến Tiểu Linh hấp thu hết những ma hạch này chuyển hóa thành giới lực. Gần hai mươi vạn giới lực vào túi, giới lực của Lâm Thiên đã đến một ngàn bảy mươi vạn.
Lâm Thiên nói:
– Gia Lý lão ca, gần đây nhóm Diệp Phong có khỏe không? Lão ca liên lạc bọn họ giùm ta, cùng nhau tụ họp đi.
Lão bản Gia Lý nói:
– Cũng khỏe, nhưng gần đây giá ma hạch tăng nhiều nên bọn họ ngừng thu mua ma hạch, chờ giảm giá rồi tính. Bây giờ bọn họ ở trong thành Lôi Vân, nếu Lâm lão đệ có chuyện gì thì lo trước đi, buổi tối ta sẽ kêu bọn họ đến tiệm. Phía đối diện gần đây mới mở một tửu lâu, hương vị cũng khá.
Lâm Thiên nói:
– Vậy được, ta đi học viện thăm tiểu Sa, Gia Lý lão ca lo công việc đi.
Lâm Thiên bước ra ngoài cửa tiệm.
– Lâm lão đệ, hình như Nhã Sa đang yêu.
Câu cuối cùng của Gia Lý truyền vào tai khiến người hắn run lên.
– Tiểu Sa yêu? Ta phải nhìn xem đối phương là thần thánh phương nào! Nếu tốt với tiểu Sa thì dù là ăn mày ta cũng sẽ cho ngươi lập tức trở thành quý tộc, nếu đối xử không tốt với tiểu Sa thì có là thái tử một nước ta cũng sẽ cho ngươi biết mùi!
Lâm Thiên hơi ghen tuông, như thể bảo bối của mình bị người ta cướp đi.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Không lẽ chủ nhân yêu Nhã Sa rồi?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Bậy bạ, nàng vẫn chỉ là con nít, ta xem nàng như muội muội.
Lâm Thiên rất rõ ràng hắn đối với Nhã Sa chỉ có sự quan tâm của ca ca dành cho muội muội chứ không xen lẫn tình cảm nam nữ vào.
Đến cửa học viện ma pháp Hán Tư, Lâm Thiên thấy bóng dáng Nhã Sa, bên cạnh nàng là một nam nhân điển trai, hoặc nên nói là đẹp quá mức. A, không phải con người, là nam tinh linh, lỗ tai nhọn biểu minh bên cạnh Nhã Sa không phải nhân loại nổi tiếng ưu nhã. Tinh linh luôn cư ngụ trong rừng Tinh Linh, ít khi ra thế giới bên ngoài.
Lâm Thiên khẽ kêu:
– Tiểu Sa!
Thanh âm xuyên qua không gian hai mươi mấy thước truyền vào tai Nhã Sa, mắt nàng tỏa sáng chói mắt quay đầu đi.
Nhã Sa hét to:
– Ca ca!
Nhã Sa lao vào ngực Lâm Thiên, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt to:
– Ca ca không cần tiểu Sa nữa sao? Đã lâu không đến thăm tiểu Sa!
Lâm Thiên vỗ đầu Nhã Sa, yêu thương nói:
– Sao ca ca không cần tiểu Sa được? Dạo này ca ca hơi bận, tiểu Sa nín khóc đi, hãy giới thiệu chàng đẹp trai tộc tinh linh cho ca ca nghe.
Tinh linh đã đến bên Lâm Thiên, Nhã Sa. Lâm Thiên đánh giá tinh linh, xem cách ăn mặc chắc không phải là thân phận hoàng tử tộc Tinh Linh cẩu huyết gì, khí chất thì có truyền thống ưu nhã của tộc Tinh Linh.
Tinh linh khom người hành lễ với Lâm Thiên:
– Cường giả tôn kính, tên đầy đủ của ta là A Nhĩ Pháp Lôi Khải Lâm, người có thể gọi ta là Khải Lâm.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, tò mò hỏi:
– Khải Lâm các hạ là tinh linh, tại sao không ở trong Tinh Linh sâm lâm mà đến đất của nhân loại?
Vẻ mặt Khải Lâm lúng túng:
– Nói ra thật xấu hổ, ta bị đội nhân loại bắt nô bắt giữ, sau nhờ có Nhã Sa tiểu thư mới thoát kiếp trở thành nô lệ.
Mỹ nữ cứu anh hùng? Lâm Thiên lộ ý cười kỳ dị.
Nhã Sa ngại ngùng nói:
– Ca ca, có nhiều người đang nhìn, chúng ta vào trong rồi nói.
Nhã Sa đã thói quen bị người nhìn, nhưng nếu đông người vẫn làm nàng thấy bứt rứt.
Lâm Thiên phát hiện Ái Lệ Ti cách hơn bốn mươi thước, tò mò hỏi:
– Ái Lệ Ti tiểu thư sao đứng xa vậy?
Lâm Thiên không có ý trách Ái Lệ Ti không gần thân bảo vệ Nhã Sa. Với tu vi thần giai của Ái Lệ Ti đừng nói ba, bốn chục thước, dù là ba, bốn trăm thước cũng kịp cứu Nhã Sa khỏi nguy hiểm.