Tinh Giới

Chương 170: Giảng đạo ở Dưỡng Tâm điện




Ăn sáng xong, tám giờ Lâm Thiên, Long Hạo Hải đến trước Dưỡng Tâm điện. Dưỡng Tâm điện được xây rất lớn, hiện tại tụ tập gần ngàn người nhưng diện tích vẫn rộng rãi.

– Lâm Thiên huynh đệ, Long huynh, ta còn tưởng đâu các ngươi không đến. Mau lên, nhóm Thiên Tâm đ*o Trưởng sắp bắt đầu giảng đạo giải thích nghi hoặc cho mọi người!

Người nói chuyện là Thanh Minh mập, thấy Lâm Thiên và Long Hạo Hải đến thì mắt gã sáng rực.

– Hi hi, chủ nhân, tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn bình thường cũng dám nói là giảng đạo, cười chết mất.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Trong Tu Chân giới thì Kim Đan kỳ chỉ ở tầng chót nhất, trước giờ bọn họ chỉ có thể nghe người ta truyền dạy tâm đắc tu chân.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, nơi này cũng không phải Tu Chân giới. Mặc dù lão sư không quá giỏi nhưng ngươi nên biết học sinh càng bùn nhão hơn, tu vi Kim Đan đại viên mãn dạy cho một số người tối đa là thiên giai thì dễ như trở bàn tay.

Long Hạo Hải kinh ngạc hỏi:

– Mập, sao ngươi chưa đi vào?

Thanh Minh trả lời:

– Thì đang chờ các ngươi đây, nếu các ngươi không đến ta liền đi Tử Trúc hiên kêu các ngươi. Sắp xếp các ngươi ở khá xa, nếu vì vậy mà bỏ lỡ chuyện tốt như vậy thì các ngươi sẽ oán chết ta.

Thanh Minh nhìn Long Hạo Hải đăm đăm, kinh ngạc nói:

– Long huynh, tu vi của ngươi...

Long Hạo Hải cười cười:

– Tối qua đột phá một chút.

Lâm Thiên cất bước vào trong:

– Mau vào đi, nếu không vào e rằng đến muộn.

Vào Dưỡng Tâm điện, Lâm Thiên ngước lên nhìn ba người đang ngồi ngay ngôi sao đằng trước. Là Diệu Vân tiên nữ trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai, Thiên Tâm đ*o Trưởng của Thục Sơn, Tử Quang Chân Nhân của Côn Luân. Diệu Vân tiên nữ ước chừng hơn bốn mươi tuổi nhưng bề ngoài chỉ khoảng ba ngươi, đêm qua nàng vừa đột phá, không thể kiểm soát lực lượng trong người nên vô tình phát ra từng đợt khí thế mãnh liệt. Nếu không nhờ Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng ngăn lại khí thế từ Diệu Vân tiên nữ thì nhiều đệ tử bên dưới không chịu nổi.

Tóc Thiên Tâm đ*o Trưởng hơi trắng nhưng sắc mặt thì như tráng niên, ánh mắt hờ hững, không nhìn ra bên trong ẩn chứa tình cảm gì. Thiên Tâm đ*o Trưởng ngồi bên phải Diệu Vân tiên nữ, Tử Quang Chân Nhân ngồi bên tay trái. Tử Quang Chân Nhân mặc đạo bào màu vàng, tay cầm một phất trần, rất có phong độ tiên gia, hình như là người hiền hòa. Nhưng đừng bị bề ngoài lừa gạt, Tử Quang Chân Nhân nổi tiếng nóng tính, các vãn bối chọc giận Tử Quang Chân Nhân là sẽ bị phi kiếm chém cho vài nhát.

Dưới ba người, những người khác tự tìm bồ đoàn ngồi trên đất.

Thiên Tâm đ*o Trưởng, Tử Quang Chân Nhân, còn có Diệu Vân tiên nữ đều nhắm mắt lại. Thanh Minh mập khom người hành lễ rồi tìm một bồ đoàn trống ngồi xuống. Long Hạo Hải, Lâm Thiên bắt chước theo.

Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng, đột nhiên mở mắt ra nhìn Lâm Thiên, trong mắt chất chứa ngạc nhiên. Lúc bọn họ nhắm mắt không cảm nhận được hơi thở của Lâm Thiên, nhưng tiếng bước chân, tiếng gió khi khom người biểu minh người hành lễ không chỉ một mình Long Hạo Hải.

– Tiểu hữu khách sáo!

Người lên tiếng là Diệu Vân tiên nữ, từ khi nàng đến đây lần đầu tiên mở miệng. Nếu hơn ngàn người hành lễ Diệu Vân tiên nữ đều đáp lại sợ là nàng sẽ mỏi cổ. Vì vậy đến đây rồi Diệu Vân tiên nữ luôn nhắm mắt chờ đợi. Diệu Vân tiên nữ không cảm nhận được hơi thở nào từ người Lâm Thiên, vì vậy mới khiến nàng hết hồn. Nếu tu vi thấp hơn Diệu Vân tiên nữ, muốn giấu đi toàn bộ hơi thở ngay trước mắt nàng thì sao được? Nhưng nói tu vi của Lâm Thiên mạnh hơn Diệu Vân tiên nữ thì nàng không bao giờ tin. Thế giới này có thiên tài, nhưng thiên tài cách mấy cũng không thể hai mươi tuổi đến Kim Đan kỳ. Tề Tần của Thục Sơn là ngoại lệ, không phải ai cũng may mắn được tiên đan. Trong vòng trăm năm ra một người may mắn như thế đã là đáng quý, ra hai người thì mặt trời sẽ mọc từ hướng tây.

Những người ngồi xếp bằng trong đại điện giật mình nhìn Lâm Thiên, lòng thầm suy đoán hắn có thân phận gì mà khiến Diệu Vân tiên nữ luôn im miệng lại mở miệng vàng. Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng cũng mở mắt ra.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, là ngươi giấu đi hơi thở của ta đúng không? Nếu không giấu, ta tự mình khống chế sẽ lộ ra hơi thở tu vi cao cỡ nào?

Tiểu Linh trả lời:

– Vâng thưa chủ nhân, là ta giấu hơi thở của chủ nhân. Nguyên tồn tại, trừ phi thực lực cao hơn chủ nhân rất nhiều nếu không sẽ chẳng phát hiện ra được. Nếu ta không khống chế, chủ nhân tự mình giấu thì chỉ lộ ra hơi thở thiên giai sơ giai. Trong thiên giai chỉ phát hiện chủ nhân có tu vi thiên giai sơ giai, trên thiên giai thì phát hiện chủ nhân có tu vi đại viên mãn thiên giai.

Lâm Thiên nói:

– Vậy từ từ thả ra đi, tư sẽ tự khống chế hơi thở của mình. Để Tiểu Linh kiểm soát tuy tiện thật nhưng không hay.

Lâm Thiên nói nhiều nhưng thời gian chỉ trong chớp mắt, người hắn chậm rãi phát hiện hơi thở cao thủ thiên giai.

Lâm Thiên nói:

– Nên như vậy, Lâm Thiên chỉ là vãn bối, các vị trai chủ là tiền bối.

Lâm Thiên liếc Thạch Huyên Hiên ở gần đó đang nhìn hướng hắn. Lâm Thiên đã có tu vi ngang bằng Kim Đan trung kỳ, Diệu Vân tiên nữ thì chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nếu nàng không phải sư phụ của Thạch Huyên Hiên thì không nhận nổi lễ của Lâm Thiên.

Lâm Thiên lộ ra hơi thở, Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng, Diệu Vân tiên nữ nhận ra ngay.

– Đại viên mãn thiên giai?

Tu vi đại viên mãn thiên giai xuất hiện trên người trẻ tuổi như Lâm Thiên đã đủ làm bọn họ giật mình, nên ba người không nghi ngờ hắn vượt qua tu vi đại viên mãn thiên giai. Đám người bên dưới có vài người tu vi xuất chúng cảm nhận Lâm Thiên là thiên giai sơ kỳ, với người trẻ tuổi chỉ khoảng hai mươi như thế đã làm nhiều người hâm mộ, cũng có nhiều người ghét. Tu vi thiên giai là có thực lực tranh giành mười danh ngạch, thêm một đối thủ thì xác suất thành công lại ít một phần, nên bọn họ không thân thiện với Lâm Thiên nổi.

Tu vi đại viên mãn thiên giai lại có thể hoàn mỹ giấu đi hơi thở, Diệu Vân tiên nữ mỉm cười gật đầu nói:

– Mời thiếu hiệp ngồi.

Diệu Vân tiên nữ mới vào Kim Đan kỳ, Lâm Thiên còn trẻ đã vào Kim Đan kỳ, tương lai thành tựu không thể đo lường. Với điều kiện không biết Lâm Thiên hắm vào Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân tiên nữ rất khách sáo với hắn.

Lâm Thiên nói:

– Đa tạ trai chủ.

Lâm Thiên ngồi xuống bồ đoàn ngay bên cạnh Thạch Huyên Hiên, bồ đoàn cách nàng gần nhất, có thể nói là kề sát. Nhiều người thèm muốn vị trí này nhưng trừ Lâm Thiên ra không ai ngồi.

Một vì đây là lúc Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng, Diệu Vân tiên nữ đang tuyền dạy kinh nghiệm tu luyện, ngồi bên cạnh người như Thạch Huyên Hiên thì khó nghe lọt được vài chữ. Sau này từ từ tới gần Thạch Huyên Hiên cũng được, cơ hội thế này thì trong thời gian dài chỉ có một lần. Hai vì ngồi ở vị trí này tương đương với cùng lúc học nhiều rắc rối. Không có thực lực và lá gan hơn người thì không dám làm ra chuyện như vậy. Ba vì Diệu Vân tiên nữ ngồi ngay bên trên, những người có mặt đều biết nàng cực đoan phản đối nam nhân tới gần Thạch Huyên Hiên thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai.

Thấy Lâm Thiên ngồi bên cạnh Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân tiên nữ ngồi ghế trên cau mày. Nhưng trước mắt bao người phải giữ hình tượng trai chủ, thế là Diệu Vân tiên nữ không nói gì thêm, nhưng chút hảo cảm với Lâm Thiên chớp mắt mất hết.

Lâm Thiên ngồi xuống cạnh Thạch Huyên Hiên, khoảng cách giữa hai người chỉ có 10cm. Tim Thạch Huyên Hiên đập hơi nhanh, nàng muốn truyền âm cho Lâm Thiên nhưng không dám. Đoạn thời gian trước tu vi của Thạch Huyên Hiên cũng đột phá đến thiên giai, nhưng là sơ kỳ, nếu truyền âm rất dễ bị sư phụ của nàng biết được. Thạch Huyên Hiên biết tu vi của sư phụ đêm qua đã đến Kim Đan kỳ.

Truyền âm chỉ cho người đặc định biết nhưng có điều kiện, nếu gần người có cao thủ tu vi hơn mình rất nhiều thì truyền âm sẽ bị nghe lén.

Lâm Thiên truyền âm nói:

– Huyên Hiên, đã lâu không gặp!

Tu vi Kim Đan trung kỳ của Lâm Thiên không sợ bị người nghe lén truyền âm.người Thạch Huyên Hiên khẽ run, ngước đầu lo lắng nhìn sư phụ của mình. Thạch Huyên Hiên cảm nhận tu vi của Lâm Thiên chỉ ngang bằng nàng, là thiên giai sơ kỳ, truyền âm rất dễ bị sư phụ nghe lén. Thạch Huyên Hiên ngạc nhiên là vẻ mặt sư phụ không hề thay đổi.

Thạch Huyên Hiên hỏi:

– Chẳng lẽ sư phụ không chú ý bên này?

Thạch Huyên Hiên thầm lắc đầu, cảm giác của nàng rất nhạy bén, biết từ khi Lâm Thiên ngồi cạnh nàng thì sư phụ luôn chú ý bên này.

Lâm Thiên nhìn hướng Diệu Vân tiên nữ, cười cười truyền âm cho Thạch Huyên Hiên:

– Huyên Hiên, tu vi của ta cao hơn nàng nhìn thấy một chút, nên sư phụ của nàng không cảm giác được ta truyền âm. Gọi nàng là Huyên Hiên được không? Không mở miệng thì ta xem như nàng mặc nhận.

Thạch Huyên Hiên nhắm mắt lại giấu đi cảm xúc trong lòng, có chút ngọt ngào, một chút dở khóc dở cười. Lâm Thiên gọi nàng là Huyên Hiên, khiến Thạch Huyên Hiên thầm vui vẻ. Nhưng Lâm Thiên thật vô lại, biết rõ Thạch Huyên Hiên không thể mở miệng còn bảo không trả lời là mặc nhận.

Lâm Thiên truyền âm cười nói:

– Hi hi, có phải trong lòng nghĩ ta rất vô lại không?

Thạch Huyên Hiên mở mắt ra liếc xéo Lâm Thiên rồi nhắm lại.

Lúc này người đều đến đông đủ.

Diệu Vân tiên nữ cất cao giọng nói:

– Các vị đồng đạo, hoan nghênh đi tới Từ Hàng Tịnh Trai, ta là trai chủ của Từ Hàng Tịnh Trai, pháp danh Diệu vân. Hôm nay may mắn mời được Thiên Tâm đ*o Trưởng của Thục Sơn, Tử Quang Chân Nhân của Côn Luân giảng giải chút thắc mắc trong tu vi cho mọi người. Nếu mọi người có nghi vấn gì trong tu luyện thì cứ nếu ra, nhưng xin nhớ kỹ, hãy giữ trật tự cơ bản. Thiên Tâm đ*o Trưởng, Tử Quang Chân Nhân đức cao trọng vọng, các vị đồng đạo cần có lòng tôn kính.

Mọi người đồng thanh kêu lên:

– Chúng vãn bối nhớ kỹ!

Thanh âm rung động Dưỡng Tâm điện kẽo kẹt.

Tử Quang Chân Nhân nói:

– Các tiểu tử có vấn đề gì cứ hỏi, ta và Thiên Tâm lão quỷ, Diệu Vân trai chủ sẽ cố gắng giải đáp cho các ngươi!

Tử Quang Chân Nhân vừa mở miệng đã hủy hoại hình tượng tiên phong đạo cốt bình thường cố giữ. Người bên dưới rớt tròng mắt, đa số không rõ tính tình của Tử Quang Chân Nhân. Cứ tưởng Tử Quang Chân Nhân là loại người tiên gia hờ hững với mọi chuyện, nhưng bây giờ... Đôi mắt lạnh nhạt của Thiên Tâm đ*o Trưởng lóe ý cời. Thiên Tâm đ*o Trưởng máu lạnh vô tình, Tử Quang Chân Nhân thì ít vừa mắt ai.

Một Võ Giả trẻ đứng lên hỏi:

– Các vị tiền bối, là cái gì khiến các vị vượt qua vô số người đạt tới tu vi hiện tại?

Câu hỏi này không chỉ nhiều Võ Giả trẻ muốn biết, nguyên Dưỡng Tâm điện ai đều muốn biết nên mắt long lanh chờ Diệu Vân tiên nữ, Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng trả lời.

– Công pháp khá, dục vọng cầu cường mãnh liệt.

Tử Quang Chân Nhân trả lời:

– Nếu không có trái tim cường giả thì khó thành châu báu. Ngoài ra còn có vận may, ít nhất ngươi phải may mắn không để mình bị người khác làm thịt trước khi trở thành cường giả.

Tử Quang Chân Nhân trả lời, Diệu Vân tiên nữ và Thiên Tâm đ*o Trưởng gật gù.

Bên dưới, Lâm Thiên nhếch môi. Đúng thế, đôi khi vận may rất quan trọng. Nếu Lâm Thiên không may mắn được đến Tinh Giới thì bây giờ có lẽ lo hói trán tiền sinh hoạt mỗi tháng năm, sáu trăm khối, sao có thể ngồi đây nghe các cao thủ Kim Đan kỳ nói gì mà điều kiện trở thành cường giả?

Một thanh niên khác mặt hơi tái đứng dậy:

– Ba vị tiền bối, vãn bối tu luyện gặp chút vấn đề. Khi vận hành công pháp đến một nửa thì dưới eo hơi đau, không biết vì sao? Xin ba vị tiền bối hỗ trợ giải đáp một chút.

Tử Quang Chân Nhân đã trả lời một câu, lần này đến lượt Thiên Tâm đ*o Trưởng:

– Thử vận hành công pháp xem.

Thiên Tâm đ*o Trưởng lạnh lùng nói không chứa chút tình cảm. Lâm Thiên nhìn, thầm ngạc nhiên.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, Thiên Tâm đ*o Trưởng và lão trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai có gian díu thật không? Nếu không với tính cách Thiên Tâm đ*o Trưởng e rằng sẽ không đến nơi như vậy.

Nếu bị người Từ Hàng Tịnh Trai biết Lâm Thiên hình dung quan hệ của Lý Sư Sư lão trai chủ và Thiên Tâm đ*o Trưởng bằng từ đó thì sẽ tập thể rút kiếm truy sát hắn.

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân, việc này là thật sự, đêm qua Thiên Tâm đ*o Trưởng và Lý Sư Sư có gặp mặt nhau.