– Chủ khủng bố? Kiểm soát an ninh làm trò gì vậy? Lại để người ta mang bom lên máy bay!
Lâm Thiên biến sắc mặt nói:
– Tiểu Linh, hành khách kia ở đâu?
Tiểu Linh trả lời:
– Trong khoang thường thưa chủ nhân.
Lâm Thiên nhắm mắt lại, cảm giác phô thiên cái địa vươn hướng khoang thường. Chớp mắt Lâm Thiên đã xác định kẻ mang bom.
– Tim đập như thường, thực lực chỉ mạnh hơn người bình thường một chút. Tiểu Linh, chắc đây là tử sĩ do tổ chức chuyên môn huấn luyện đúng không?
Tiểu Linh đáp
– Trên tám mươi phần trăm.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Hai máy bay khác nổ sau khi cất cánh, chiếc này chắc cũng vậy.
Long Hạo Hải hỏi:
– Lão đại, sao vậy? Máy bay sắp cất cánh.
Lâm Thiên truyền âm cho Long Hạo Hải:
– Có một tên khốn mang bom lên máy bay!
Trong tai nghe của Long Hạo Hải truyền ra giọng nói:
– Tiểu Hải, ngươi và Lăng cố vấn đang trên máy bay đi tỉnh G đúng không? Hai máy bay bay đến tỉnh G đã nổ, tình nghi trên máy bay của các ngươi cũng có bom. Ngươi và Lăng cố vấn lập tức xuống máy bay, đi xe lửa!
Trong tai nghe là giọng của Hoàng Lương, tổ trưởng tổ Hoàng thuộc bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng của Long tổ.
Long Hạo Hải lên tiếng:
– Tổ trưởng, trên máy bay chúng ta đúng là có bom, nhưng dường như Lâm lão đại đã phát hiện đối phương.
Hoàng Lương cười nói:
– Ha ha ha! Quên mất tu vi của Lăng cố vấn không kém gì ta, có hắn thì dễ tìm tên kia trên máy bay hơn. Vậy không có gì, nhớ phối hợp Lăng cố vấn hành động!
Tu vi cả Hoàng Lương cũng là đại viên mãn thiên giai, cùng đẳng cấp với Lâm Thiên. Nhưng tinh thần lực của Lâm Thiên mạnh hơn Hoàng Lương nhiều, phạm vi gã cảm ứng chỉ đến hai trăm thước, Lâm Thiên thì năm trăm thước, nhiều hơn gấp đôi.
Long Hạo Hải khẽ nói:
– Tuân lệnh tổ trưởng!
Thấy Lâm Thiên đứng lên, một tiếp viên hàng không thanh thuần xinh đẹp bước tới nói:
– Tiên sinh, máy bay sắp cất cánh, mời ngồi yên tại chỗ, cột dây an toàn.
Lâm Thiên nói:
– Ta có việc đi khoang thường.
Lâm Thiên lắc người, tiếp viên hàng không thấy hoa mắt, hắn đã biến mất. Năm hành khách bình thường ngồi đằng trước nhất nên không bị Lâm Thiên hù sợ. Những người khác có tu vi, tuy ngạc nhiên vì tốc độ của Lâm Thiên nhanh nhưng không kêu ra tiếng. Tố chất của tiếp viên hàng không khá tốt, sắc mặt kỳ dị nhưng kiềm nén không hét chói tai.
– Được rồi!
Long Hạo Hải móc tấm giấy chứng nhận từ trong ngực ra, không phải giấy chứng nhận Long tổ mà là cục an toàn quốc gia. Đưa người bình thường xem giấy chứng nhận Long tổ thì người ta tưởng ngươi làm giả, giấy chứng nhận cục an toàn quốc gia lại khác.
– Đồng bạn của ta đi lo nhiệm vụ khẩn cấp, đừng ồn ào, những gì vừa thấy cứ coi như không thấy, hiểu chưa?
Tiếp viên hàng không liên tục gật đầu:
– Hiểu, ta không nghe, không thấy gì hết.
Long Hạo Hải khẽ mỉm cười cất giấy chứng nhận, nhắm mắt lại. Long Hạo Hải biết thực lực của Lâm Thiên đủ sức giải quyết sự kiện lần này, nếu hắn không làm được thì gã có đi cũng chẳng giúp được gì. Đi lên vướng chân vướng tay, còn không bằng ở lại đây nghỉ ngơi một lúc.
Lâm Thiên vào khoang thường, thấy ngay kẻ mang bom lên máy bay.
– Phong chi trói buộc!
Phát động ma pháp phong hệ, chớp mắt Lâm Thiên trói tên kia lại. Lâm Thiên nhếch mép đi thẳng tới chỗ người đó.
Lâm Thiên khom lưng nói nhỏ vào tai nam nhân trung niên mặc đồ tây đen, đội mũ to, ước chừng ba, bốn mươi tuổi:
– Tim đập nhanh mười phần trăm, thì ra các hạ cũng biết căng thẳng!
Nam nhân trung niên đang đọc tờ báo nghe vậy tay khẽ run, không ngẩng đầu lên nói:
– Các hạ, xin đừng quấy rầy ta xem báo.
Lâm Thiên thò tay vào túi nam nhân trung niên, hai ngón tay kẹp cây bút máy đen ra. Gã muốn giật lại nhưng đột nhiên phát hiện trừ đầu có thể nhúc nhích ra tay chân gã cứng đơ, như có vô số dây thừng trói gã lại.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Các hạ, cây bút máy này thật là tinh xảo, ta rất thích, tặng cho ta được không?
Lâm Thiên bỏ bút máy vào trong túi của mình. Nam nhân trung niên biết nhiệm vụ thất bại, gã hé môi định cắn thuốc độc giấu trong miệng. Sao Lâm Thiên có thể để nam nhân trung niên như ý được, tay vung ra nhanh như tia chớp phong lại mấy đại huyệt toàn thân nam nhân trung niên.
– Ngoan ngoãn cho đi, xuống máy bay rồi sẽ có người lo cho các hạ!
Lâm Thiên nhanh chóng quay về khoang hạng nhất, mới ngồi xuống máy bay đã cất cánh.
Chờ máy bay bay ổn định, Long Hạo Hải truyền âm hỏi:
– Lão đại, sao rồi?
Lâm Thiên mỉm cười móc cây bút máy ra, truyền âm lại:
– Thuốc nổ chất lỏng T6 mẫu mới nhất, trong nắp bút chứa mười milimet T6, đủ phá hủy mọi thứ trong phạm vi ba mươi thước.
Long Hạo Hải hút ngụm khí lạnh, gã rất quen thuộc T6, trước kia thường dùng. Thứ này uy lực siêu lớn, nếu nó nổ thì Long Hạo Hải chết chắc, có lẽ nguyên máy bay này chỉ mình Lâm Thiên dựa vào tu vi cường đại là sống sót.
Lâm Thiên ngắm nghía cây bút máy đen, cười khẽ:
– Nếu hắn vừa lên máy bay liền kích nổ thì rắc rối.
Long Hạo Hải nhỏ giọng nói:
– Lão đại, ta phải báo cáo chuyện này lên trên.
Lâm Thiên gật đầu, khiến Tiểu Linh nháy mắt bày ra kết giới cách âm:
– Ngươi yên tâm nói đi, người khác sẽ không nghe thấy giọng ngươi.
Long Hạo Hải kinh dị nhìn Lâm Thiên, gã có thấy kết giới cách âm nhưng không ngờ Lâm Thiên là Võ Giả cũng biết dùng.
Long Hạo Hải báo cáo:
– Tổ trưởng, Lăng lão đại đã khống chế người đó, lấy chất nổ rồi. Đối phương sử dụng T6 đựng trong một chiếc bút máy màu đen.
Hoàng Lương nhẹ nhàng nói:
– Ta biết rồi, Long lão tức giận, không cần biết là thế lực nào làm chắc chắn sẽ không có kết cuộc tốt.
Có Long Lăng Thiên giải quyết thì Hoàng Lương không cần lo gì nữa.
– Tiểu Hải, đợi đến tỉnh G sẽ có người mang tên kia đi. Lần này ngươi thoải mái rồi, đi theo Lăng cố vấn chơi đùa khắp nơi.
– Khụ khụ, tổ trưởng, có ghen tỵ cũng vô dụng. Hiện tại lão nhân gia người đã hơn bốn mươi tuổi, Từ Hàng Tịnh Trai thì chỉ cho người dưới ba mươi tham gia.
– Dẹp ngươi đi, có rất nhiều người ồn ào muốn đổi công tác với ngươi đây, lần sau sẽ phái ngươi đến Châu Phi chấp hành nhiệm vụ.
– Tổ trưởng, đừng tàn nhẫn vậy mà!
Long Hạo Hải gào rú:
– Ta mới ở Châu Phi lâu như thế, đó không phải chỗ cho người ở!
– Rồi rồi, ta còn bận công việc. Sau khi đến Từ Hàng Tịnh Trai thì tiểu tử nhà ngươi nhớ nghe lời Lăng cố vấn, đừng gây chuyện. Cao thủ tập hợp, chút tu vi của ngươi không đủ xem!
Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay tỉnh lị của tỉnh G. Lâm Thiên, Long Hạo Hải, Khúc Phong, Lý Vân vào khoang thường. Cái tên mang bom đáng thương bị Lâm Thiên điểm huyệt ngồi yên không nhúc nhích.
Long Hạo Hải cười tà:
– Tội thật, suốt ba tiếng giữ nguyên tư thế như vậy xem rất khó chịu.
Không lâu sau bốn người mặc đồ rằn ri đi tới.
Long Hạo Hải ra lệnh:
– Là hắn, mang đi đi!
– Tuân lệnh trưởng quan!
Bốn người kia có hai người một trái một phải xách kẻ đó lên, hai người khác bảo vệ, đoàn người nhanh chóng xuống máy bay leo lên chiếc xe quân đội chạy vào trong sân bay, rất nhanh đi xa.
Bốn người Lâm Thiên ra sân bay, bên ngoài đậu nhiều chiếc xe xa hoa. Các chiếc xe lăn bánh đi cùng một hướng. Khúc Phong, Lý Vân đã chuẩn bị xe nên cùng ngồi một chiếc. Hoàng Lương phái một người lái xe hơi xa hoa đậu ngoài sân bay chờ Lâm Thiên, Long Hạo Hải lên xe.
Một thanh niên tinh thần sáng láng hành lễ hướng Lâm Thiên:
– Lăng cố vấn có thể gọi ta là tiểu Vương, ta phụ trách đưa hai vị đến Từ Hàng Tịnh Trai!
Lâm Thiên cười nói với Long Hạo Hải:
– Chúng ta như thế có tính là lãng phí tài nguyên quốc gia không? Đi Từ Hàng Tịnh Trai ngắm mỹ nữ còn có xe riêng đưa đón.
Long Hạo Hải cười nói:
– Đó là do mặt mũi của lão đại lớn, tuy tổ trưởng thân thiện nhưng bình thường ta không được hưởng thụ đãi ngộ thế này.
Hai người lên xe, chiếc xe bắt kịp đội xe chạy trước.
Mấy chục chiếc xe sang trọng hình thành đội xe tiến lên khá là đồ sộ, dọc đường đi hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Long Hạo Hải tặc lưỡi nói:
– Chuyến đi Từ Hàng Tịnh Trai lần này chắc chắn vô cùng náo nhiệt.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu. Từ Hàng Tịnh Trai cử hành thịnh hội hấp dẫn cỡ ngàn thanh niên tài tuấn, hơn ngàn người trẻ tuổi kiêu ngạo tụ tập lại, Từ Hàng Tịnh Trai thì có nhiều mỹ nữ, khi đó không biết sẽ ra bao nhiêu câu chuyện.
Lâm Thiên nằm ngửa dựa vào lưng ghế mềm mại, thầm nghĩ:
– Không biết Thạch Huyên Hiên sao rồi.
Từ Hàng Tịnh Trai ở trên Tú Miểu phong, bốn phía ngọn núi có cao nhân bày ra cấm chế. Chân núi mây mù vòng quanh suốt năm không tán, người bình thường dù đi vào núi sẽ mơ hồ vòng ra, không leo lên núi được. Trên đỉnh núi không có mây mù nhưng cấm chế làm người thường không thấy chỗ đó có một ngọn núi.
Sau núi Từ Hàng Tịnh Trai.
Một thiếu nữ mười bảy, tám tuổi nhẹ nhàng bay tới sau lưng một nữ nhân áo trắng bay bay, mái tóc bay rối:
– Sư tỷ, thì ra sư tỷ ở đây!
Nữ nhân xoay người lại, một khuôn mặt nên hình dung thế nào đây, tiên nữ trên trời nhìn nàng cũng sẽ xấu hổ. Nữ nhân này là Thạch Huyên Hiên từng qua một đêm với Lâm Thiên.
Thạch Huyên Hiên hé môi son, khẽ hỏi:
– Sư muội, có chuyện gì sao?
Thiếu nữ ngồi xuống cạnh Thạch Huyên Hiên:
– Sư tỷ từ khi trở về hình như có tâm sự.
Thạch Huyên Hiên lắc đầu nói:
– Không.
Nhưng trong đầu Thạch Huyên Hiên hiện lên hình bóng Lâm Thiên.
Thiếu nữ cười khúc khích hỏi:
– Hi hi, sư tỷ có người trong lòng rồi phải không?
Thạch Huyên Hiên vươn tay cù lét thiếu nữ:
– Tiểu nha đầu này dám chê cười sư tỷ?
– Sư tỷ tha mạng, sư tỷ tha mạng, ngứa quá, ha ha ha ha ha ha!
– Sư muội, rất hâm mộ sư muội, gặp được chân mệnh thiên tử của mình liền có một tình yêu oanh liệt.
Thạch Huyên Hiên buồn bã nói:
– Nhưng ta là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai, ta không thể. Cho nên sư muội, xin đừng hỏi ta có người trong lòng không.
Thiếu nữ kéo tay Thạch Huyên Hiên, xin lỗi:
– Sư tỷ, xin lỗi!
Im lặng một lúc, thiếu nữ mở miệng nói:
– Sư tỷ, có lẽ... Sự việc còn đường cứu vãn. Tề Tần của Thục Sơn có tu vi Kim Đan đại viên mãn, nếu hắn đề nghị sư phụ lại chọn thánh nữ mới thì...
– Sư muội, đừng nói nữa! Thánh nữ làm sao có thể nói đổi liền đổi?
Thạch Huyên Hiên nói:
– Sư muội, lần này có rất nhiều thanh niên tài tuấn đến Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta. Sư muội xinh đẹp như vậy khi đó sẽ được nhiều người theo đuổi, sư muội chưa trải đời nhiều, đừng để người ta nói ngon ngọt lừa gạt.
Thiếu nữ cười nghịch ngợm:
– E rằng bọn họ đều bị sư tỷ hấp dẫn, không thèm chú ý con vịt xấu xí như ta!
Thạch Huyên Hiên mỉm cười nói:
– Chờ tới lúc đó sư muội chú ý một chút, có việc gì hãy nói cho sư tỷ và sư phụ biết.
Thiếu nữ thè lưỡi nói:
– Ta chỉ nói với sư tỷ, ta sợ bị sư phụ mắng.
Thiếu nữ như bươm bướm nhẹ nhàng đạp tảng đá bay xa bốn, năm thước, chớp mắt mất hút trong tầm mắt Thạch Huyên Hiên.
– Hắn có đến không?
Thạch Huyên Hiên buông tiếng thở dài:
– Tốt nhất là đừng, tu vi trung giai địa giai nếu bị người đánh thương thì không hay.
Đội xe lái đi bốn, năm tiếng, khi mặt trời sắp khuất núi thì đến một trấn nhỏ. Từ Hàng Tịnh Trai cách nơi này khoảng mười km. Đường về sau không thể lái xe, chỉ có thể đi bộ. Trong trấn nhỏ chỗ nào cũng đậu xe hơi xa hoa. Lâm Thiên líu lưỡi nhìn, chỗ này quy mô lớn hơn triển lãm xe hơi nhiều.
Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
– Kỳ lạ, sao không thấy người đâu? Chuyện như vậy sao không lên báo này nọ?
Long Hạo Hải cười nói:
– Lão đại không biết sao? Mười ngày trước trấn nhỏ đã trống, mọi người trong trấn đi du lịch tập thể, chi phí do một số đại thế gia tài trợ nên chỗ này không có người. Tin tức truyền thông thì... Lão đại đang ở Trung Quốc, truyền thông nằm trong tay các đại thế lực, bọn họ có muốn đưa tin cũng không dám. Nhưng xem trên mạng chắc chắn sẽ có tin tức về vụ này, sức mạnh internet rất lớn.
Lâm Thiên gật đầu xuống xe, rời khỏi thành phố, không khí nơi này rất trong lành.
Lâm Thiên hít sâu, nói:
– Không tệ, nguyên khí thiên khí nơi này cao hơn thành phố mười điểm.
Khúc Phong, Lý Vân bước xuống xe.
Khúc Phong cười nói:
– Đương nhiên rồi, nơi này đã gần Từ Hàng Tịnh Trai. Thời cổ nghe nói Từ Hàng Tịnh Trai là đại phái tu chân, chỗ môn phái đương nhiên không chọn nơi linh khí thấp.