Một tháng sau khi sinh thần Ngọc Hoàng của Thiên Đình cùng sự việc oanh động Liễu Dương công chúa xúc phạm Ma Thần Đế Quân, Thần Tôn Đế Vương khiến Tam Giới bàn tán xôn xao các vị tham gia yến tiệc về nhà nước miếng bay tùm lum kể lại sự việc oanh oanh liệt liệt này cả ba ngày ba đêm cũng không kể lại hết được...
Riêng ả Liễu Dương công chúa thì bị phế hết pháp lực tu vi đày xuống nhân gian làm thứ dân. Nhưng như vậy quá nhẹ với ả đi đắc tội ai thì thôi lại đắc tội với hai ác ôn kia nhưng như vậy cũng tận tâm hết sức của tình cha con đi.
* Tuyết Sơn, Phượng Thiên Điện
Tuyết Liên cao quý, lạnh giá cùng Sơn Trà bình dị, thanh cao mọc thành từng dãy quanh cung điện uy nga. Qua tấm lụa vàng tằm cửu tiên trân quý, thiếu nữ bạch y phượng vũ khoác lam y thêu những bông tuyết nhỏ cạnh góc váy cùng ống tay áo khoác ngoài, tóc trắng buông xõa thả tùy tiện vài lọn rơi trên bả vai nhỏ bé khiến nàng tuyệt mĩ kì ảo hơn, ánh mắt kim sắc lãnh đạm không hề có quyến luyến hồng trần có thể chạm tới... Ngồi bên cây huyền cầm ngón tay mảnh khảnh các ngón bút măng dài trắng như xứ các móng tay gọn gàng nhọn nhọn phủ thêm màu hồng phấn thật đáng yêu quả là kiệt tác thế gian...
- Tôn Thượng! Người lại không chuyên tâm nữa rồi nha!
Tiểu Yên nên tiếng nhắc nhở hôm nay nàng mặc thanh y tươi mát nhìn chủ nhân của mình dạo gần đây không chuyên tâm thì chỉ biết lắc đầu cũng thấy hơi lạ vì từ trước đến nay chưa từng xảy ra. ( Yêu ý mà).
- À, không có gì! Ta vẫn ổn chỉ là suy nghĩ vu vơ thôi!
Phượng Băng hồi thần lắc đầu tỏ vẻ không sao trầm ngâm một lúc:
- Tiểu Yên từ lúc sau khi yến tiệc Ngọc Hoàng ta cũng không biết mình bị sao? Rất hay suy nghĩ lung tung tới một người.
À há thì ra là từ lúc đó nhưng nếu thế chẳng lẽ... Tiểu Yên sau khi nghe Phượng Băng nói vậy nghĩ ngợi vài giây:
- Tôn Thượng, người suy nghĩ về Ma Thần Đế Quân phải không a?
- Ừm, Phượng Băng gật đầu nhưng nhìn bản mặt tươi cười tính kế kia của Tiểu Yên thì không hiểu lắm ( chị à hiểu nhanh thui. BPB:???)
- Tôn Thượng người thích Đế Quân rồi nha! Vừa gặp đã yêu không ta!
Tiểu Yên vui vẻ giải thích trong lòng: mình sắp có cô gia rồi a. ^...^.
Phượng Băng mắt hơi lóe tia khác thường nhưng lúc sau trở lại lãnh đạm miệng hồng mâm mê:
- Thích sao? Thật à...
Tiểu Yên nhìn chỉ nhân đáng kính của mình thất thần trầm nhâm lặng lẽ lui ra để nàng ngồi đó suy tư...
khoảnh cách từ niệm
* Ma Cung, Long Thiên Điện
Mạn Châu đỏ máu cung điện hắc ngọc ở chính giữa đóa hoa đỏ như giữa những bức tường lửa che đi cung điện bí huyền ( huyền ảo, kì bí). Trước long án vàng nam nhân hắc bào long đằng khoác áo choàng lông tử tím, ba ngàn tóc đen thả xuống khuôn mặt tuyệt dị yêu nghiệt lạnh lẽo, huyết mâu băng kết... Đang ngồi phê duyệt thư án nhưng không hề chú tâm.
- Đế Quân! Người làm sao vậy! Rất hay suy tư.
Lạnh lùng nhìn Ảnh một thân cẩm bào khiến anh rùng mình câu hỏi của chàng tiếp theo khiến anh ngạc nhiên muốn rớt cằm.
- Ảnh! Ngươi thấy Thần Tôn thế nào?
Ặc, chuyện này hết sức khó tin nha chủ nhân uy vũ, lãnh khốc của mình hơn chục vạn năm nay đâu có để ý nữ sắc hơn nữa ba mét không nữ nhân dám bén mảng đơn giản là không muốn thảm ngu gì vô với vị ôn thần ma vương này mà... Hắc hắc sắp có chủ mẫu rồi ( chúc mừng anh a nhưng vẫn khổ dài a ^...^.Ảnh: lạnh sống lưng).
-À Đế Quân, Thần Tôn rất tốt khí chất cao quý bất phàm, cũng rất hợp với người... Chỉ qua quá lãnh mạc đi ( lược bỏ vô số lời bình luận).
- Vậy sao? Ngươi nghĩ vậy!
Một câu lạnh lẽo khiến ảnh áp lực than trời trách đất: Oa chủ nhân người bớt lạnh lẽo đi chủ mẫu mau cứu mạng a khổ quá thân thuộc hạ này...
( Bên Băng tỷ hắt xì một tiếng ai nhắc đến ta nha °...°???).
Hàn Thiên nhìn thuộc hạ thân cận ngốc lăng mặt đáng thương nhíu mày trán ghét phất tay khiến Ảnh bay ra ngoài cung điện đập mặt xuống đất ( anh bạo lực quá. AMEN).
Tên bị bay ra ngoài mặt bầm bụi la hét chủ nhân vô lương chạy nhanh tìm thuốc không hỏng mất mặt đẹp sau này ai nấy đây ( Tg: khinh bỉ. Ảnh: uy đúng quá mà..)
Hàn Thiên sau khi đá Ảnh ra ngoài thì chậm chạp đứng dậy mắt huyết lóe lên tia sáng quái dị, lạnh giọng ngâm một câu:
- Thích sao? Cái cảm giác này...
Tuyệt mĩ huyết mâu lạnh lẽo hứng lên tia bá đạo, khẳng định.
- Vậy sao?
- Bạch Phượng Băng, nàng sẽ là của ta!
Một câu nói khiến định mệnh hai người gắn kết mãi mãi với nhau sau này.