Tình Duyên Trái

Chương 36




 Trần Thành ở trên giường trằn trọc một đêm đều không thể đi vào giấc ngủ, lòng nàng rất loạn, nàng sợ nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Ôn Tình, hiện tại nàng có thể hiểu được lời của Lục Trúc hôm nọ, thà để cho nàng ở trong mộng đẹp còn hơn kéo nàng xuống địa ngục, Trần Thành hi vọng cả đời Ôn Tình cứ yên tĩnh như vậy, cũng không muốn bị chính mình tổn thương, một người đau khổ so với hai người còn hơn. Nàng tình nguyện làm tri kỷ tốt với Ôn Tình, thừa nhận là mất đi nàng cũng không muốn nàng tổn thương vì mình.
Sáng sớm, Trần Thành mang thân thể mệt mỏi rời giường, vành mắt đen như gấu mèo được mặt nạ da người che đi, nhưng cho dù mặt nạ che lấp tốt cỡ nào cũng không che được vẻ mặt phờ phạc kia.
Ôn Tình nhìn thấy mắt nàng, liền cảm nhận nàng không ổn: "Sao lại phờ phạc?"
Trần Thành miễn cưỡng cười, cố chấp vực dậy tinh thần: "Không có! Tại vì ta còn chưa tỉnh ngủ".
Ôn Tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhẹ nói: "Chúng ta khởi hành đi"
"Đợi một chút...". Trần Thành liền hô.
Ôn Tình khó hiểu: "Làm sao vậy?".
"Tối hôm qua ta nghĩ ra một kế sách, không biết có thể thực hiện hay không, muốn cùng ngươi thảo luận một chút"
Ôn Tình ngưng thần lắng nghe động tĩnh xung quanh, hỏi: "Kế sách gì? Ngươi nói đi".
"Liêu chưởng môn của Hành Sơn lần này khẳng định có mưu đồ, nói không chừng muốn thuyết phục 3 phái còn lại gia nhập tổ chức cho nên ta nghĩ chỉ cần sức ép của dư luận, tạo ra một ít tin đồn trước khi lần tụ tập của Tứ Nhạc diễn ra, đồn đãi rằng Liêu chưởng môn có quỷ kế, để 3 phái còn lại nội tâm sản sinh nghi kỵ, như vậy gian kế của hắn sẽ không thực hiện được". Trần Thành phân tích, kỳ thật ở thời hiện đại dư luận rất phát triển, có tính ảnh hưởng lớn, dù là đảng phái lớn cũng không thể coi khinh, đủ thấy sức ép dư luận là có bao nhiêu sát thương vô hình.
Ôn Tình tuy rằng không hiểu cái gì là sức ép dư luận, nhưng nàng minh bạch ý tứ của Trần Thành, chính là tạo ra tin đồn để các môn phái con lại nghi ngờ mục đích của Hành Sơn, vì thế tán thưởng gật đầu, thầm nghĩ: Tên ngốc này kỳ thật có chút thông minh.
"Còn một chuyện..."
"Chuyện gì?". Ôn Tình ngạc nhiên.
"Ta nghĩ ta nên trở về Tiết gia trang để báo cho cha ta biết hãy cảnh giác nhị thúc, không biết hắn đang có quỷ kế gì".
Ôn Tình gật gật đầu: "Vậy ta ở Quan Âm miếu chờ ngươi".
Vì thế, hai người trở lại Phán Thành liền mỗi người một ngã, Trần Thành trở về Tiết gia trang đem mọi chuyện đêm đó mình ở sơn trang thần bí kia toàn bộ nói ra cho Tiết Nhân biết, lần tụ tập của phái Hành Sơn này chắc chắn có mục đích, chính mình hiện tại lập tức đi đến Hành Sơn, để Tiết Nhân đề phòng Tiết Từ, tránh hắn giở âm mưu.
Mặt khác, Trần Thành gọi Chu Nham, để hắn phái người Tham Nguyệt Lâu tung tin đồn khắp nơi, nói phái Hành Sơn cấu kết với nhiều môn phái lớn gia nhập tổ chức hắc ám để xưng bá võ lâm, lần này tụ tập Tứ Nhạc kiếm phái bàn chuyện của minh chủ của Ngũ Nhạc chỉ là cái cớ, mục đích kỳ thật là muốn thâu tóm 3 phái còn lại, cùng nhau gia nhập tổ chức đen tối.
Dặn dò xong, Trần Thành đổi từ trang phục trắng sang trang phục dạ hành, mang theo hai con tuấn mã, hướng Quan Âm miếu chạy như bay. Vốn ngựa của Trần Thành là Bạch Ngạo, nhưng Bạch Ngạo dù sao cũng là vật cưỡi của Tiết Hoàng Sanh, cưỡi nó chẳng khác nào bố cáo cho cả thiên hạ nàng chính là Tiết Hoàng Sanh.
Tới Quan Âm miếu, Ôn Tình nhìn Trần Thành thân cưỡi một con tuấn mã, tay khẽ nắm lại, thầm nghĩ người này cũng thật chu đáo, biết rõ ban ngày thi triển khinh công dễ làm người khác chú ý, vả lại đường xá xa xôi, đi bằng kỵ mã sẽ đỡ mệt hơn.
Trần Thành nhìn thấy Ôn Tình, trên mặt lập tức nở nụ cười, lên tiêng hô: "Tình Tình, ta tới rồi, để ngươi chờ lâu, thật ngượng ngùng".
Dung nhan xinh đẹp ẩn sau lớp mạng che mặt ẩn chứa ý cười: "Ngươi từ lúc nào trở nên khách khí như vậy?".
Trần Thành sờ sờ đầu: "Hắc...hắc...". Ngây ngô cười, ngoài miệng nói đùa: "Ta luôn luôn đề cao phẩm chất vốn có của con người, hiểu lễ nghĩa".
Ôn Tình xem nàng không khác gì người tự kỷ, tức giận nói: "Luôn luôn là kẻ da mặt dày thì có".
Trần Thành ra vẻ kinh ngạc: "Tất nhiên rồi, mặt ta có tận hai lớp da, như thế nào lại không dày được".
Ôn Tình tất nhiên hiểu nàng đang ám chỉ đến mặt nạ da người, nhịn không được cười thành tiếng. Nhìn thấy Ôn Tình nở nụ cười, Trần Thành trong lòng là vui vẻ tột cùng, đồng thời cũng có điểm đáng tiếc, ngươi không thấy mang diện sa như vậy rất là vướn bận hay sao!
Nhìn thấy Trần Thành không chớp mắt nhìn mình, Ôn Tình thu lại nụ cười, đơn giản nói: "Đi thôi!". Liền phi ngựa hướng thành Hành Sơn mà đi.
Hai người một đường ngựa cứ thế chạy thẳng, mãi đến giữa trưa ngày thứ 3.
Hai người đang phi ngựa với tốc độ nhanh trên đường nhỏ thì Trần Thành phát hiện ven đường cạnh dòng suối có một người nằm ở đó, liền kêu gọi Ôn Tình, hai người xoay ngựa đi tới cạnh người nọ.
Trần Thành ngồi xổm xuống, đem lưng người nọ lật qua, là một nam tử thanh tú ước độ hai mươi tuổi, Trần Thành đưa tay đặt ở động mạch chủ của nam tử kia, hướng Ôn Tình nói: "Tình Tình, còn chưa có chết".
Ôn Tình nhìn dung mạo người nọ, hình như có điểm quen mặt, liền mở miệng nói: "Đem hắn chuyển đến bãi cỏ gần đây xem thử có thể cứu sống không".
Trần Thành gật gật đầu, đưa tay nắm hai bên bả vai của nam tử mà kéo đi.
Ôn Tình nhìn một màn trước mắt không chịu nổi mà thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cứ như vậy mà kéo hắn?"
Trần Thành quay đầu nhìn Ôn Tình, chớp động đôi mắt to, nghi hoặc hỏi: "Chứ như thế nào?".
Ôn Tình bất đắc dĩ thở sâu, bình ổn nội tâm dao động, người này cùng người bình thường suy nghĩ quá khác nhau, nếu không lường trước hắn bằng không hắn tức chết chính mình, cuối cùng nàng quyết định bước đi, không để ý tới hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Trần Thành nóng nảy, buông hai tay ra, nhanh chóng chạy tới: "Tình Tình, ngươi đi đâu a?".
Ôn Tình nhìn Trần Thành bên cạnh, tiếp tục quay đầu nhìn người bị ném xuống đất kia, thản nhiên hỏi: "Ngươi cứu người như thế sao?".
Trần Thành ngẩn ra, quay đầu nhìn nam tử bị chính mình ném qua một bên kia, đưa tay gãi gãi trán, ngượng ngùng nở nụ cười, nhanh chóng phủi đất chạy về, đưa tay nắm bả vai áo người nó, lại một trận kéo đi mãnh liệt.
Ôn Tình đau đầu thật sự, nàng có cảm giác dở khóc dở cười, cảm thấy người nọ có chút đáng thương, vốn dĩ bị thương đã muốn mất nửa cái mạng, bây giờ còn bị kéo lết đi. Ôn Tình xoay người, không đành lòng nhìn một màn khó coi kia, nhưng không phải vì thấy nửa mạng người kia đáng thương, mà là bộ dạng của đồ ngốc kia, chính nó làm nàng chán nản.
Trần Thành đem người nọ kéo đến bãi cỏ, mình liền ngồi xuống đất, lấy ra khăn tay hướng tới cổ tay người kia lau lau, mới nói: "Tình Tình, ngươi xem xem có thể cứu sống không".
Thấy động tác của Trần Thành, không thể ngờ đồ ngốc này nhưng là người có ý, trong lòng một thoáng cảm động, nhưng mặt ngoài cũng không biểu hiện ra, vẻ mặt bình thản, vờ như nàng không thấy, đưa tay đặt lên nơi mà Trần Thành vừa lau sạch, cẩn thận xem xét.
Chỉ chốc lát, Ôn Tình liền thu tay về, nhìn Trần Thành: "Bị thương không nặng, một hồi tay để ngươi vận công cứu hắn, cứ thế uống thuốc sẽ khỏi".
Trần Thành kinh ngạc đưa tay chỉ vào chính mình: "Ta? Ta...ta không thể đâu! Lỡ như ta làm hắn chết thì làm sao?".
Ôn Tình bất đắc dĩ liếc nàng một cái, tức giận: "Có ta ở đây làm sao có thể làm chết hắn".
"Vậy ngươi...A! Ta hiểu rồi...hắc hắc...ta làm...ta làm...để đại sư ra tay, người chết đều có thể cứu sống". Trần Thành có thể hiểu ra, nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao nàng để Tình Tình động vào tên xú nam nhân này được.
Ôn Tình nhìn Trần Thành cười đến vẻ mặt có chút vô liêm sỉ, bất đắc dĩ lắc đầu, liền dạy nàng cách rót chân khí vào người, đả thông chặn mạch, tiếp tục bảo vệ lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch. Trần Thành lắng nghe, không rõ chỗ nào liền hỏi, bởi vì nàng biết đây là cứu người, vạn nhất có sai lầm thì tính mạng con người liền mất trong tay mình.
Trần Thành minh bạch ra, đỡ người nọ dậy, làm theo chỉ thị của Ôn Tình, chậm rãi đem chân khí vào trong cơ thể người nọ...
Ước chừng một nén nhang sau, ngươi nọ đột nhiên có động tĩnh, ho khan một tiếng, ánh mắt chậm rãi mở...
Trần Thành cũng thu hồi chân khí, mở mắt ra. Ôn Tình nhìn thấy Trần Thành truyền chân khí có chút lâu, không khỏi lo lắng: "Như thế nào, ngươi không sao chứ?".
Trần Thành có chút mệt, hơi hơi khẽ động khóe miệng cười: "Ta không sao, có hơi mệt thôi".
Nam tử nghe được thanh âm, nhanh chóng xoay người lại muốn khấu tạ ân nhân cứu mạng, ai ngờ trong mắt xuất hiện một gã diện mạo bình thường lại tản ra khí chất nam tử tuấn nhã, hắn cũng có chút hảo cảm về người kia, cả người kia lộ vẻ trong trẻo lại lạnh lùng cao nhã thoát tục, vả lại vừa tản ra khí chất lãnh ngạo uy nghi của nữ tử.
Nam tử nhanh chóng cúi lạy, cảm kích vạn phần: "Tại hạ là Mạnh Nghị - đệ tử Hoa Sơn, khấu tạ hai vị ân nhân cứu mạng, đại ân đại đức này tại hạ nhất định khắc cốt ghi tâm, ngày khác nhất định lấy mạng ra báo đáp".
Nghe được hai chữ Hoa Sơn, Trần Thành cùng Ôn Tình có chút chấn động, Trần Thành nghĩ, thật sự là trời giúp ta, mà Ôn Tình cuối cùng cũng nhận ra người này là ai.
Trần Thành nhanh chóng đưa tay bắt lấy Mạnh Nghị, nâng hắn lên: "Không cần đa lễ, tại hạ cũng chỉ làm việc nên làm.
Nam tử kia mỉm cười, còn định nói điều gì lại nhìn thấy Ôn Tình bên cạnh, nhất thời liền ngây người.
Trần Thành cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn nhìn Ôn Tình vẻ mặt lại như thế, kinh ngạc vì Ôn Tình xinh đẹp hay là có quen biết với nàng? Trần Thành thấy hắn cứ thế nhìn chằm chằm Ôn Tình, trong lòng có chút khó chịu, vỗ mạnh bả vai Mạnh Nghị: "Này! Này! Này! Nhìn cái gì đấy? Có thể nhìn chăm chú cô nương người ta như thế sao?".
Bị Trần Thành vỗ vai, Mạnh Nghị phục hồi tinh thần, xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt, nhanh chóng giải bày: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, chỉ là ta thấy...". Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Tình, vừa định nói điều gì lại thấy Ôn Tình đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, hai mắt hiện lên tia sát ý, hắn sợ tới mức cuối thấp đầu, không dám nói lời nào.
Tất cả chuyện này, Trần Thành cũng không chú ý tới, vẫn hỏi: "Hoa Sơn phái không phải là bị diệt môn hết rồi sao?".
Mạnh Nghị đột nhiên tổn thương, mang theo nước mắt lẫn sát ý, cắn răng nói: "Bọn họ là muốn cả phái đều tuyệt tích, nhưng tánh mạng ta không đến nổi, bị trúng một chưởng rơi khỏi núi, cho nên may mắn thoát khỏi họa này, thù này ta nhất định phải báo". Nói xong, một quyền nặng nề đánh lên mặt đất, tạo thành một hố lớn.
Trần Thành thấy hắn tức giận như thế, hảo tâm khuyên nhủ: "Ngươi không cần thương tâm, trời cao cứu ngươi một mạng, đương nhiên đều có an bài, có thể nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, từ từ cơ hội sẽ đến". Đợi lâu sau, Trần Thành lại hỏi: "Ngươi có biết người hạ thủ các ngươi là người phương nào không?".
Mạnh Nghị nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt tỏa sáng, vội la lên: "Ta nhận ra võ công của vài tên hắc y nhân hình như từ phái Hành Sơn".
Hành Sơn? Ôn Tình khó hiểu, võ công Hoa Sơn đứng đầu ở Ngũ Nhạc phái, cho dù hắc y nhân kia có là đệ tử Hành Sơn, Hoa Sơn cũng không đến mức một đêm diệt môn.
Ôn Tình thanh đạm hỏi: "Những người này võ công cực kỳ cao sao?"
Mạnh Nghị nghe hỏi, hai tay liền nắm chặt, giọng căm hận: "Nếu không có kẻ xấu vô liêm sỉ, sử dụng sương mù, làm các sư huynh đệ toàn thân như nhũn ra, chúng ta còn lâu mới chịu thua, cha, mẹ cũng sẽ không...". Nói xong, hai mắt đỏ bừng hận ý, hận không thể lập tức giết những người kia.
Sương mù? Trần Thành cùng Ôn Tình trong lòng hiểu ra, nhất định là Đường Môn gây nên.
Trần Thành lại hỏi:"Ngươi hiện tại có tính toán gì không?". Trần Thành vẫn mong hắn đi cùng mình, mình đang cần hắn giúp đỡ.
Mạnh Nghị lắc lắc đầu, hắn cũng không biết bước kế tiếp nên làm gì.
"Nếu không như vậy đi, ngươi đi theo chúng ta, ta có nhiều chỗ cần ngươi trợ giúp". Trần Thành đề nghị.
Mạnh Nghị liền vui vẻ, không ngớt lời khen ngợi: "Mạng này là do công tử cứu, công tử cứ việc dặn dò, tại hạ nhất định sẽ hoàn thành".
Nghe được hắn nói như thế, Trần Thành tất nhiên vui vẻ, không phải nàng cần người đi theo hầu hạ, mà là người này có tác dụng đối với kế hoạch đến Hành Sơn lần này của nàng.


-----------------------------------------------------------------------------
Lại up chương nữa đây haha, chắc sắp tới mình cũng up thường xuyên đó, chợt nghĩ mình ấp ủ bộ này hơn 1 năm rồi : (( Nhanh chóng hoàn thành thôi...