Chỉ có 3 người Tiết gia trang trong thư phòng.
"Tuyết Tình cô nương có gì cứ nói thẳng, đừng ngại". Tiết Nhân lên tiếng.
"Kỳ thật, tiểu nữ lần này đến quý phủ còn có mục đích khác". Tuyết Tình hành văn gọn gàng nói.
"À". Kỳ thật Tiết Nhân đáy lòng hiểu được, Tuyết Tình yêu cầu ở tạm trong trang, chắc chắn lí do không đơn giản là vì Sanh nhi.
"Tiết gia trang cùng Bích Hải cung, trước mắt phỏng chừng có cùng mục tiêu".
Nghe nàng nói như vậy, Tiết Nhân cùng Trần Thành đều im lặng, Trần Thành là vì không biết họ đang nói gì còn Tiết Nhân là vì không xác định được mục tiêu nào.
Xem ra bọn hắn đều không có lên tiếng, Tuyết Tình chậm rãi nói "Khải tâm kiếm phổ".
Bích Hải cung đang truy xét "Khải tâm kiếm phổ" ? Từ từ! Truyền nhân kiếm phổ sau khi chết thì thanh kiếm bị tách ra, nàng kia là người hắn thương, trong tay có kiếm phổ là chuyện bình thường, như vậy nói cách khác, Bích Hải cung cũng có thể nắm giữ toàn bộ kiếm phổ hoặc là một nửa. Hiện tại các nàng lại đi tra kiếm phổ, chẳng khác nào kiếm phổ trong tay các nàng bị trộm đi rồi sao? Nếu là vậy, võ lâm thật sự không thể Thái Bình. Trần Thành đột nhiên cảm giác bất an.
Tiết Nhân nghe được Tuyết Tình nói ra mấy lời kia, trầm mặt hồi lâu, chậm rãi gật đầu: "Không sai, thật sự chúng ta cũng đang tra chuyện của kiếm phổ". Tiết Nhân tuy rằng cảm thấy được việc này không thể tùy tiện nói, nhưng là Bích Hải cung nói trước, hắn cũng không có gì để dấu giếm, huống chi hắn còn muốn dựa vào thế lực của Bích Hải cung.
"Khiến Tiết trang chủ bất mãn, tiểu nữ lần này là tuân lệnh cung chủ, đến điều tra kẻ nào đã ám sát Tiết thiếu chủ, bởi vì chúng ta cảm thấy được Tiết thiếu chủ gặp chuyện cùng kiếm phổ có quan hệ, nếu tra được lai lịch kẻ đó, phỏng chừng có thể tra được là ai đánh cắp kiếm phổ".
Tiết Nhân suy tư một chút, lại chậm rãi gật đầu: "Lão phu cũng cảm thấy như vậy". Dừng một chút lại nói: "Tuyết Tình cô nương cứ yên tâm ở lại trong trang, nếu có nhu cầu gì chúng ta sẽ toàn lực phối hợp".
"Đa tạ trang chủ".Tiết Tình mỉm cười đối Tiết Nhân cúi người thi lễ.
"Tuyết Tình cô nương không cần khách khí, đối với sắp xếp này của Bích Hải cung chúng ta đều nhất trí". Kỳ thật Tiết Nhân trước mắt là lo lắng con gái của mình, hắn không thể để nàng tiếp tục xảy ra sự cố gì được.
Cứ như vậy, Tuyết Tình tiến vào Tiết gia trang.
Mà đồng thời lúc Tuyết Tình thuận lợi tiến vào Tiết gia trang cũng là lúc Lục Trúc bên kia tìm được một manh mối vô cùng quan trọng.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi theo dõi những người kia đang ở trong một mật thất sao?". Lục Trúc kinh ngạc từ trên ghế bật lên.
"Vâng". Trả lời chính là một gã nhìn qua hơn hai mươi tuổi, bộ dạng bình thường, có thể nói nếu nhìn vài lần cũng không thấy điểm gì đặc biệt. Tuy rằng như thế, nhưng vị nam tử này cùng Lục Trúc cùng một chỗ thu thập phân công tin tức, dưới hắn còn có 6 người phụ trách truy tung, dò hỏi, ghi chép, phân tích cùng với công tác, mà công việc của hắn chính là tập hợp toàn bộ tin tức lại.
"Ngươi cũng đã biết nguyên nhân?".
"Bởi vì sợ đả thảo kinh xà, người chúng ta khi theo dõi cũng không làm gì nhiều, ta nghĩ trong phòng của hắn còn có mật đạo thông đến nơi khác". Nam tử kia khi nói chuyện trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhìn qua tuy lãnh khốc, nhưng cũng rất rắn rỏi.
"Ngươi tăng số nhân công, điều tra phụ cận, nhìn trong phòng có mật đạo đi thông làm sao, còn có để ý động tĩnh của Hải Vương phái, bọn hắn có mật đạo khẳng định có bí mật gì đó". Lục Trúc bình tĩnh phân phó.
"Vâng".
"Còn có, ngươi phái vài người đến ở trong Tiết gia trang, phối hợp cùng Nhị sư tỷ hành động, hết thảy nghe nàng phân phó". Lục Trúc nghĩ xong lại nói. Mặc dù nhiệm vụ chính ở đây là thu thập thông tin, nhưng dưới tay cũng có một lượng lớn tử sĩ, tuy rằng võ công không cao lắm, nhưng hành tung quỷ bí, giỏi về dụng độc cùng ám khí, chủ yếu là bảo hộ và ám sát.
"Vâng".
"Ngươi lui xuống đi". Chờ hắn ra khỏi phòng, Lục Trúc mới mở miệng hỏi Dương Nhuế: " Ngũ sư tỷ, ngươi thấy việc này thế nào?".
"Năng lực của hắn khiến ta tin tưởng, ta nghĩ hắn có biện pháp,nhân thời gian này, ta cũng đi Hải Vương phái thu thập chút thông tin". Dương Nhuế nói xong cũng bước ra khỏi phòng.
Hải Vương phái là một phái nhỏ, trụ sở của nó ở bờ biển, thường xuyên gây ra mấy vụ hải tặc, nhưng mặt ngoài vẫn lộ vẻ chính phái, cho nên cũng bị một ít danh môn chính phải khinh thường, không muốn giao lưu tới.
Chung quanh vị trí của Hải Vương phái thôn trang nhỏ chiếm đa số, phụ cận cũng chỉ có ngưu sơn trấn giống một khu nhỏ gồm có trà lâu, tiệm rượu, các loại cửa hàng nhỏ.
Trong khách điếm ở ngưu sơn trấn nhỏ đó, có một người đầu đội nón, thân mặc hoàng sam nữ tử đang chậm uống trà, nghe chung quanh khách nhân từ từ mà bàn chuyện giang hồ lý thú.Bởi vì xung quanh có một tầng lụa trắng bao quanh nàng, hoàn toàn không nhìn được tới diện mạo của nàng.
"Nghe nói gần đây Hải Vương phái rất nhiều tráng đinh không biết làm gì, các tráng đinh thôn phụ cận đều bị đưa đi hết". Một gã giang hồ đột nhiên nói.
"Hải Vương phái thường xuyên gây ra chuyện trộm cắp, bọn hắn bắt nhiều người vậy, khẳng định không phải là chuyện tốt". Đồng bọn ngồi cùng bàn đồng dạng nói.
"Nói không chừng là tạo thuyền lớn để làm cướp đi, ha ha...". Nói xong hai người đồng thời phá lên cười.
"Hải Vương phái gần đây cũng khá lớn mật, nghe nói trước đó không lâu còn kéo đến đánh đệ tử của Thái Sơn phái". Một người nói.
"Dù như thế nào thì Thái Sơn phái là một phái lớn, là võ lâm danh môn chính phái, mà bọn hắn cũng dám đắc tội".
"Nghe nói...Dạo này rất nhiều võ lâm hảo thủ, không biết cùng Hải Vương phái quan hệ thế nào, nghe nói mấy người đó võ công rất cao, lần trước cũng chính Hải Vương phái mượn chỗ dựa này mà kéo quân đánh đệ tử Thái Sơn phái". Một người hạ thấp thanh âm nói.
"Ngươi nói...". Người kia còn chưa kịp nói chuyện, đã bị thanh âm ngoài cửa cắt đứt: "Ngươi nói cái gì? Không còn bàn? Ngươi cũng không có mắt nhìn xem đại gia ta là ai, liền đem khách nhân đuổi ra ngoài?".
Nữ tử mang nón nhìn ra cửa, thấy vài tên đại hán hung thần ác sát đứng đối diện tiểu nhị mà la hét. Xem cách ăn mặt cũng hẳn là người trong giới võ lâm.
"Khách...khách quan...này...như vậy không tốt lắm đâu?". Điếm tiểu nhị sợ hãi cà lăm nói. Bởi vì trước mắt trong tiểu điếm toàn người võ lâm, đắc tội người nào cũng không sống nổi.
Vừa rồi tên đại hán la hét kia một phen đẩy điếm tiểu nhị ra, quay đầu nhìn xung quanh điếm, sau đó dừng lên trên người nàng kia.
Sau đó đi tới, đem đao trong tay hướng nàng kia chỉ đến: "Uy! Ngươi!".
Nàng kia không để ý đến hắn, như cũ chậm rãi uống trà.
Điếm tiểu nhị kia trông thấy cảnh này, nhanh chóng chạy đến nàng kia nhỏ giọng: "Cô nương, thật ngượng ngùng, ngươi có thể nhường cho bọn họ chỗ được không, nếu không bọn họ cứ như vậy hung tàn một hồi ngươi bị thương sẽ không tốt".
Lúc này chưởng quày cũng chạy đến nói: "Đúng rồi cô nương, nếu không chịu, chúng ta sẽ không tính phí tổn nãy giờ của cô nương được không?".
"Không được". Nàng kia thanh âm lạnh lùng thốt.
"Cô nương, ngươi thật là, một nữ hài tử làm sao đấu lại bọn hắn, ngươi hay là mau đi đi!". Chưởng quày kia khó xử nói, tận tình khuyên bảo nàng nên rời khỏi.
"Trong điếm nhiều bàn như vậy, vì sao ta phải nhường?". Thanh âm tuy rằng nhẹ nhàng, ôn như mà lãnh đạm, uy nghiêm.
Chưởng quày nhìn xung quanh điếm, mỗi bàn đều có nam tử hán đại trượng phu trên bàn còn có binh khí giang hồ, hắn làm sao dám hỏi, hắn muốn những tên đại hán kia tìm nàng, cũng là vì nàng là nữ tử nên dễ khi dễ.
Chưởng quày khó xử, cuối cùng vẫn đặt hy vọng lên nàng: "Cô nương, ngươi...ngươi làm ơn thương xót, đừng làm cho tiểu điếm ta khó xử".
Đại hán kia phỏng chừng không được bình tĩnh, nắm đại đao đặt mạnh xuống bàn: "Nghe rõ không? Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt". Đại hán hung tợn đe dọa nàng.
"Vậy ngươi định làm gì?". Nàng kia vẫn như cũ xem như chuyện không liên quan đến mình.
Đại hán kia phỏng chừng bị ngữ khí của nàng chọc giận, đưa tay định bắt lấy vạt áo nàng, nhưng tay mới vừa đưa đến giữa không trung, đại hán đột nhiên hét thảm một tiếng bật người kéo tay về, tập trung nhìn, chỉ thấy chính giữa bàn tay bị một cây đũa xuyên qua, chứng kiến tình huống như vậy, đại hán sợ choáng váng, hắn biết vừa gặp cao thủ, kích động nhìn tứ phía: "Ai, rốt cuộc là ai làm, ai ám sát lão tử?". Vài tên đại hán đi theo hắn cũng đồng loạt rút binh khí đề phòng.
Vốn nàng kia muốn ra tay, nhưng lại có người giúp nàng trước, nàng cũng cảm thấy thoải mái, chậm rãi uống trà, hoàn toàn như không nhìn thấy sự tình trước mặt. Kỳ thật, nàng kia muốn chứng kiến là ai phát ra cái đũa, tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng đũa kia là từ hướng của nàng vụt đến, nàng làm sao lại không lưu ý đến? Chính là nàng không muốn để ý thôi.
Lúc này, ngồi ở góc bàn có một gã ngũ quan thanh tú tuổi còn trẻ đứng lên, tay cầm thiết phiến, mặt mỉm cười, có một chút phong lưu khoáng chi vị.
Hắn đứng lên, một vài tên nam tử cũng đứng bên cạnh, rất rõ ràng, những nam tử kia chính là thủ hạ.
Nam tử kia tao nhã bước đến, đi đến bên cạnh đại hán: "Khi dễ nhược nữ tử, cũng chí có phi trượng phu gây nên, tại hạ chính là xem không vừa mắt mà thôi". Nói lời này thì nam tử vẫn luôn duy trì thanh nhã mỉm cười, thanh âm ôn nhu mà dễ nghe.
Tên đại hán biết người này có thể sử dụng đũa đâm thủng lòng bàn tay của mình, võ công tự nhiên không kém, lại chứng kiến bên cạnh hắn nhiều người như vậy, trong lòng bỗng sợ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Các ngươi là môn phái nào? Tại hạ lần sau nhất định đòi lại thù này".
"Nga? Còn phải đợi lần sau? Ta chẳng phải đứng đây rồi sao? Chính là tạo cho ngươi cơ hội báo thù đó". Nam tử kia mang vẻ mặt vô hại mỉm cười. Nói xong, quay đầu nhìn thủ hạ của hắn, một người bước đến: "Nghe cho kỹ, chúng ta là Hải Vương phái, ngươi muốn báo thù, cứ việc phóng ngựa lại đây".
Nghe được mấy chữ Hải Vương phái này, vừa rồi hai người thảo luận về Hải Vương phái lập tức cúi đầu giả bộ ăn rất nghiêm túc, sợ bọn họ sẽ chú ý đến bọn hắn.
Vài tên đại hán hung tợn nhìn bọn hắn liếc một cái, chạy ra tiểu đếm.
Nam tử trẻ tuổi kia thấy bọn họ đi rồi, liền thu thiếc phiếm, hướng nàng kia vái chào: "Tại hạ Đường Dạ, xin hỏi xưng hô với cô nương thế nào?".
Nàng kia vẫn như cũ không đế ý đến hắn, vẫn cứ thế uống trà.
Thấy nàng kia không đế ý đến hắn, nam tử xấu hổ cười, còn chờ đợi gì nữa, thủ hạ của hắn đột nhiên hướng nàng hung tợn nói: "Đường công tử cùng ngươi nói chuyện! Ngươi câm hay sao?".
Nam tử tự xưng Đường Dạ kia thấy nam tử kia rống như vậy, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên kia liếc một cái, tên nọ sợ hãi thối lui một bên, không dám nói nửa lời.
Mặt lạnh nháy mắt, Đường Dạ lại trên mặt thay đổi thành vẻ tao nhã tươi cười: "Cô nương nếu không muốn người khác quấy rầy, tại hạ sẽ từ biệt vậy, tại hạ ở Hải Vương phái, cô nương nếu cần gì, có thể đến tìm tại hạ".
Nàng kia vẫn cứ không để ý đến, đem chén trà trong tay bỏ trên bàn, yên lặng ngồi.
Đường Dạ giống như không để ý vẽ lãnh mạc cùa nàng, cứ phong độ nhẹ nhàng, một chút cũng không tức giận, lại mở thiết phiến, mỉm cười ra khỏi tiểu điếm.
Ở trên đường, thuộc hạ hỏi Đường Dạ: "Đường công tử, vì sao lại xuất thủ cứu nàng kia?".
Đường Dạ cười cười: "Nàng kia cũng không đơn giản, ngươi cho là mấy tên kia có thể khi dễ nàng được sao?".
"Nếu đã như vậy, vì sao Đường công tử phải ra tay.
Đường Dạ cười cười, trong lòng nghĩ: Không như vậy thì làm sao tiếp cận nàng? Tuy rằng nàng không ban ơn mình, nhưng cũng sẽ nhận thức được mình, huống hồ chi nàng sẽ đi tìm hắn, Kỳ thật, Đường Dạ nhìn bộ dạng của nàng liền nghĩ đến Tuyết Tình của Bích Hải cung, cho nên mới cố ý tiếp cận.
Nàng kia thấy Đường Dạ đi rồi, hai mắt chăm chú vào đồ ăn trước mặt, lòng hừ lạnh một tiếng: "Tứ Xuyên Đường Môn".
Tứ Xuyên Đường Môn, là một bang hội mang đặc thù gia tộc, toàn bộ đều là người của Đường thị, đệ tử của Đường Môn làm việc quỷ bí, hành vi mơ hồ, làm cho người ta nghĩ vừa chính vừa tà, cân nhắc không ra cảm giác. Đường Môn chủ yếu dùng độc thuốc, người trong giang hồ nghe tin đã sợ mất mật. Độc không màu, gọi là "Vô ảnh độc". Hơn nửa nếu trúng độc này, phát tán rất nhanh khiến cho tử vong, cho nên rất ít người dám cùng Đường Môn đối lập. Cho dù cao thủ số một hay số hai giang hồ, một khi trúng độc, nếu như không có giải dược của Đường Môn, cũng không tránh khỏi họa chết. Đường Môn mặc dù sử dụng độc không thuộc hàng vang dội, nhưng cũng là thiên hạ nhất tuyệt.