Tình Duyên Đạo

Chương 82: Vũ điệu chiến thần




Giao chiến cùng Hoàng Minh hơn một trăm chiêu nhưng Thập Cửu lại bị Hoàng Minh hoàng toàn áp chế. Người này không những dễ dàng tránh được hết mọi công kích của cô, hơn nữa hắn lại phản kích ngược lại. Mặc dù không bị thương gì nhưng cũng khiến cho Thập Cửu cảm thấy buồn bực không thôi.

- Ngươi có giỏi thì đừng có tránh, là nam nhân thì trực tiếp đỡ một chiêu của ta xem!

Lại một lần nữa đánh vào khoảng không khiến Thập Cửu không kìm nén được quát tháo.

- Tiểu muội à, ta có là nam nhân hay không còn chưa tới lượt nha đầu ngươi phán xét a.

Hoàng Minh lại phát huy bản tính vô sỉ của mình, vừa nhẹ nhàng xoay người né tránh công kích của Thập Cửu rồi lên tiếng trêu chọc.

- Đại ca, thánh nữ sẽ không thua người kia chứ?

Thấy cả hai giao chiến đã lâu, Thập Cửu liên tục bị Hoàng Minh áp chế xuống hạ phong, bên phía Quỷ Tộc bắt đầu cảm thấy lo sợ.

- Không sao, người kia mặc dù thân pháp quỷ dị nhưng thánh nữ còn chưa thể hiện hết thực lực của mình.

Mạch Lân khoát tay nói. Mặc dù cứng miệng là vậy nhưng trong lòng Mạch Lân cũng thấp thỏm không yên. Quả thực như hắn nói, Thập Cửu vẫn chưa tung toàn bộ thực lực của nàng ra, nhưng nhìn về phía Quốc Sư Đại Thương kia e rằng thực lực hắn còn khó dò hơn nhiều.

Người ngoài nhìn vào thì có thể thấy Hoàng Minh đang ung dung đối chiến với Thập Cửu, nhưng đối với Hoàng Minh, hắn là đang tập trung cao độ để tránh né. Ba động tiên lực từ công kích của Thập Cửu khiến Hoàng Minh cảm thấy khiếp sợ. Dù cho thân thể hắn cứng rắn hơn tiên nhân bình thường nhưng hắn cũng chẳng dại mà đem bản thân ra ngược đãi như vậy.

- Chết tiệt, chơi với ngươi chả vui một chút nào cả.

Mượn lực từ công kích của Hoàng Minh, Thập Cửu nhanh chóng lùi ra xa duy trì khoảng cách với hắn.

Tiên lực cuồn cuộn từ trên người Thập Cửu tản ra, đại pháo trên tay cô phát ra quang mang mãnh liệt.

- Để ta xem ngươi tránh được bao lâu.

Dứt lời, ánh mắt Thập Cửu chuyển sang màu tím, tiên lực trên người cô lại thay đổi, nó khiến cho Hoàng Minh cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm ngập tràn.

Bùm… Oành… Bùm…

Một loạt tiếng pháo đinh tai vang lên, khẩu đại pháo trên tay Thập Cửu không ngừng hấp thu tiên lực từ cô rồi bắn ra. Trước mặt Hoàng Minh bây giờ không phải là một đợt pháo thông thường nữa, nó giờ đây đã trở thành một cơn mưa pháo rồi.

Hoàng Minh không ngờ nha đầu kia lại khủng bố tới như vậy. Công kích này quả thực muốn dồn hắn vào tử lộ đây mà.

- Các huynh đệ, chuẩn bị ứng cứu cho Quốc Sư.

Ma Lễ Thanh nhìn mưa pháo đang hướng về phía Hoàng Minh mà rùng mình. Thực lực của Quốc Sư bọn hắn không hề nghi ngờ, nhưng thực lực của nha đầu kia quả thực quá khủng bố, e rằng ngay chỉ có Văn Thái Sư mới có thể áp chế được nàng, điều cần thiết bây giờ là phải bảo vệ tính mạng của Quốc Sư, cho dù phải trả giá bằng mạng của bốn huynh đệ bọn hắn.

Nguy hiểm cận kề nhưng Hoàng Minh vẫn không hề hoảng sợ. Hắn bình tĩnh vận khởi Long Khải rồi truyền vào Sơn Hải Thủy Linh Thương, trong chốc lát trường thương liền biến hóa, con rồng trên thân thương như sống lại, hai mắt sáng rực như có linh trí, toàn thân thương phát ra lam quang bao bọc lấy cả người hắn.

Tiên nhân đánh nhau đều so pháp bảo và tiên lực lợi hại, cho dù ngươi có một thân võ công tuyệt thế nhưng chỉ cần đối phương pháp bảo lợi hại thì chẳng có lấy một tia hi vọng. Chính vì vậy hắn liền nghĩ tới các tiểu thuyết kiếm hiệp trước kia đều chẳng phải truyền chân khí vào vũ khí hay thân thể đó sao? Lúc đó hắn liền thử nghiệm, may thay Sơn Hải Thủy Linh thương và cơ thể hắn không hề bài xích với tiên lực mà Long Khải hấp thu được.

- Đến hay lắm.

Hoàng Minh nhìn mưa pháo bắn tới trong lòng không chút run sợ. Mặc dù bản thân hắn nhận thức được nguy hiểm, nếu không cản được chắc chắn phải tán mạng, nhưng trong thâm tâm hắn lại cảm thấy phấn khích tột cùng.

Quân sĩ Đại Thương đã sẵn sàng tiến lên sẵn sàng dùng tính mạng để cứu Hoàng Minh trở về, nhưng tất cả bỗng chốc lùi lại và sững sờ. Bên phía Thập Cửu cùng Quỷ Tộc cũng ngạc nhiên không kém.

Trong suy nghĩ của họ, một thân ảnh hắc bào kia dưới làn mưa pháo chắc chắn sẽ táng mạng. Nhưng người này bỗng dưng toàn thân phát ra lam quang, một người một thương dưới mưa pháo như đang nhảy múa.

Hoàng Minh lúc này đang lâm vào trạng thái tuyệt diệu của võ đạo. Đôi mắt hắn có thể dễ dàng quan sát chuyển động của mưa pháo, thân pháp nhanh nhẹn cùng thương pháp vô cùng điêu luyện, hắn lúc này chỉ nhẹ nhàng dùng thương làm lệch đi đường đạn.

Hắn cững không sử dụng mưa pháo của Thập Cửu để tấn công ngược Quỷ Tộc, hắn tới đây không phải tiêu diệt mà là để chiêu dụ Quỷ Tộc, đây chính là một sự trợ giúp không hề nhỏ cho Đại Thương nếu sau này phải đối địch với Tây Kỳ. Hơn nữa một phần bản thân hắn cũng không muốn tốn quá nhiều sức lực để làm vậy, ai biết được nha đầu kia có còn hậu chiêu nào nữa không kia chứ.

- Quốc Sư uy dũng… Đại Thương tất thắng!

Tiếng hô vang lại một lần nữa vang lên. Thân ảnh Hoàng Minh nhảy múa giữa mưa pháo kia đã khắc sâu vào trong tâm trí bọn họ, mãi về sau người ta vẫn thường hay nhắc tới về sự tích “vũ điệu của chiến thần”.

- Không thể nào! Từ khi nào Đại Thương lại có được người lợi hại như vậy?

Cả ba người Mạch Lân cảm thấy đầu óc choáng váng. Thực lực của Thập Cửu vừa thể hiện e rằng tới Văn Trọng của Đại Thương cũng khó bề đỡ được, người kia không ngờ lại có thể dễ dàng hóa giải.

- Đại ca, ngươi xem… chúng ta liệu có...

Mạch Nha nhìn sắc mặt của Thập Cửu đã có chút nhợt nhạt miệng lắp bắp không ngừng. Tiên khí trên người tản mát không còn sung mãn như trước nữa, hiển nhiên một chiêu này tiêu hao rất nhiều tiên lực của cô, nhưng kết quả lại chỉ có thể khiến cho sĩ khí quân Đại Thương đại tăng còn bên mình thì…

- Đại ca ca, không nhìn ra ngươi quả thực là chân nhân bất lộ tướng, che dấu thật giỏi.

Thập Cửu điều chỉnh hô hấp rối loạn, nhìn Hoàng Minh trào phúng nói. Nàng lúc trước không hề cảm thấy bất kì tia dao động tiên khí nào từ Hoàng Minh, nhưng nhìn thực lực của hắn hiện giờ e rằng còn cao hơn nàng một tầng. Há chẳng phải kẻ này lại thích mấy trò “giả trư ăn thịt hổ” hay sao? Thật uổng công nàng xem trọng hắn mà.

Hoàng Minh lúc này mà nghe được suy nghĩ trong đầu Thập Cửu chắc phải khóc lóc kêu oan mất. Nếu luận về tu vi e rằng hắn thua xa Thập Cửu, chỉ có điều kinh nghiệm chiến đấu của nha đầu kia không nhiều, hơn nữa cách tấn công vô cùng đơn điệu. Còn Hoàng Minh lại đã vài lần chiến đấu đều là thập tử nhất sinh, hơn nữa đều luyện tập cùng Tử Tân và Khổng Tuyên, đều là người có tu vi cao hơn nha đầu kia rất nhiều.

- Tiểu muội quá khen rồi. Vậy chi bằng chúng ta dừng tại đây, trận này xem như hòa, chúng ta…

- Dừng, người đừng tưởng như vậy là có thể làm khó được ta, bản thân ta vẫn chưa thua đâu.

Hoàng Minh chưa kịp nói hết câu đã bị Thập Cửu ngắt lời. Hắn âm thầm thở dài, vốn muốn thể hiện thực lực mạnh mẽ nhất để nha đầu kia biết khó mà lui, lại tranh thủ khuyên nhủ Quỷ Tộc đầu hàng, như vậy sẽ tránh được thương vong không cần thiết. Không ngờ nha đầu này lại cứng đầu như vậy.

- Tiểu muội, ta thực sự không muốn ra tay với ngươi đâu.

Hoàng Minh cười khổ nói.

Thập Cửu cũng biết Hoàng Minh thực sự không muốn đả thương cô, bởi vì từ đầu tới cuối khi công kích Thập Cửu hắn chỉ dùng cán thương để ra đòn. Nhưng cho dù là vậy cô cũng không muốn rút lui, chưa nói tới việc Quỷ Tộc sẽ thất bại dưới tay Đại Thương, tính háo thắng của cô không hề cho phép điều đó.

- Nói nhiều vô ích, tới đây.

Dứt lời, thân ảnh Thập Cửu lóe lên rồi lập tức áp sát Hoàng Minh. Lúc này Hoàng Minh cũng chỉ đành ứng chiến mà thôi.

- Chết tiệt, ngươi có giỏi đừng né nữa, mau nghiêm túc đi.

Thập Cửu liên tục công kích nhưng vẫn chưa chạm nổi vào người Hoàng Minh lập tức nổi nóng, điên cuồng tấn công nhưng Hoàng Minh vẫn liên tục tránh né. Hắn nhận thấy tiên khí trên người cô tán loạn, hơi thở không còn vững vàng, sức lực cũng không còn bao nhiêu, hắn chỉ cần liên tục né tránh để tiêu hao thể lực của Thập Cửu mà thôi.

- Tiểu muội, ngươi thua rồi.

Hoàng Minh xoay cán thương đánh lên cổ tay Thập Cửu khiến cô không thể nắm được khẩu pháo trên tay, lại tiếp tục xoay người tung một chưởng vào bụng khiến Thập Cửu bị văng ngược ra đằng sau.

Quả thực Hoàng Minh không muốn ra tay với tiểu nha đầu đáng yêu này chút nào, nếu đổi lại là ba lão già kia e rằng không chỉ một chưởng như vậy đâu.

- Chết tiệt, ta chưa thua đâu.

Thập Cửu cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực của cô không còn bao nhiêu, vừa đứng dậy lại nhanh chóng ngã xuống. Dù sao Hoàng Minh cũng không muốn cô tiếp tục làm loạn nên một chưởng kia cũng không hề nhẹ.

- Thánh nữ…

Những tiếng kêu tuyệt vọng vang lên khi Thập Cửu ngã xuống. Tam trưởng lão và Thánh Nữ đã thua, số phận Quỷ Tộc bọn hắn đã được định đoạt, bọn hắn không cam lòng như vậy.

- Tiểu nha đầu, thắng thua đã rõ. Chỉ cần các ngươi đầu hàng, ta nhất quyết sẽ không làm hại tới các ngươi. Hơn nữa ta cam đoan rằng sẽ giành cho các ngươi thật nhiều điểm tốt.

Hoàng Minh thấy nha đầu kia lại kiên cường đứng dậy thì cảm thấy có chút xót xa. Hắn lại khuyên nhủ Thập Cửu, nếu lại tiếp tục e rằng tính mạng của tiểu nha đầu này khó giữ.

- Đầu hàng? Từ khi nào chúng ta cho người cái quyền quyết định thắng thua vậy?

Một âm thanh già nua vang lên khiến Hoàng Minh nhíu mày, hắn đang cố gắng dụ dỗ Thập Cửu, là tên không biết điều nào lại tới phá đám.

- Ta công nhận Quỷ Tộc chúng ta không có người nào tu vi cao như người, nhưng nếu muốn chúng ta chịu thua e rằng cả Đại Thương các ngươi không có người nào xứng đáng.

Mạch Lân xuất hiện khiến Hoàng Minh ngỡ ngàng. Lão già này chẳng lẽ muốn liều mạng? Đừng nói tới việc có thể lấy mạng hắn, cho dù tự bạo tiên thể cũng chỉ khiến hắn bị thương mà thôi, hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?

- Các ngươi đưa thánh nữ về trong.

Mạch Lân khoát tay bảo hai người Mạch Nha đưa Thập Cửu rút lui, Hoàng Minh cũng không hề ngang cản.

- Lão đầu, ông chắc rằng chỉ mình ông có thể ngăn được ta chứ?

Hoàng Minh lập tức áp sát Mạch Lân trong nháy mắt, không hề nương tay như lúc đấu với Thập Cửu, mỗi một quyền của Hoàng Minh đều mang theo toàn bộ sức lực của hắn. Hắn không biết lão đầu này còn dấu hậu chiêu nào hay không, “tiên thủ vi cường”, tốt nhất là không cho lão có cơ hội sử dụng.

Mạch Lân bị Hoàng Minh dồn ép thì lập tức choáng váng. Lão ta cũng không ngờ rằng Hoàng Minh này lại lập tức ra tay như vậy. Lão đã bị thương, lại trước công kích của Hoàng Minh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận.

- Để đại ca ta yên.

Khi đã đưa Thập Cửu về phía Quỷ Tộc an toàn, hai người Mạch Nha liền quay lại tiếp ứng cho Mạch Lân. Mặc dù muốn nhanh chóng tiêu diệt Mạch Lân nhưng bị cả hai lão già này dùng thân thể bám lấy không rời, chỉ trong chốc lát Hoàng Minh liền để lão chạy thoát sang một bên.

- Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải bỏ mạng tại đây.

Mạch Lân khuôn mặt bị đánh tới biến dị, cả người đầy máu phát ra tiếng cười man rợ. Lão bóp nát đầu lâu bằng ngọc trong tay, một luồng quỷ khí từ đó thoát ra hóa thành một làn sương đen rồi ngày càng trở nên dày đặc, bao phủ cả bầu trời.

Hoàng Minh không biết làn sương đen này là gì, nhưng trong thâm tâm hắn nổi lên sự bất an, cảm giác này hắn đã từng trải qua, đó chính là lúc cái chết cận kề.

- Là ai lại dám ngang nhiên tới đây làm loạn? Biết điều thì cút về nơi của các ngươi.

Một thân ảnh mờ ảo xuất hiện trong làn sương đen, một âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến cho người khác cảm thấy run sợ. Khi nghe thấy giọng nói đó, Hoàng Minh biết, hôm nay phải chịu khổ rồi.