Tình Duyên Đạo

Chương 61: Thạch Cơ(thượng)




Tây Kỳ, trong thư phòng, Bá Ấp Khảo, Cơ Phát cùng Cơ Đán đang cẩn thận quan sát nét mặt của Cơ Xương. Vốn Cơ Phát muốn tranh thủ cơ hội để tiếp cận Thạch Cơ nhưng không hiểu vì lí do gì mà cha hắn lại gọi cả ba anh em vào thư phòng, mặc dù có chút không đành lòng nhưng hắn cũng không biểu lộ ra ngoài.

-Các người thấy Hoàng Minh kia là người như thế nào?

Sau khi đưa mắt nhìn cả ba người Cơ Phát một lượt, lúc này Cơ Xương mới từ từ lên tiếng. 

Chỉ một câu hỏi, nhưng lại khiến cho cả ba người đều lúng túng. Trước kia, mỗi lần Cơ Xương gọi cả ba anh em bọn hắn vào, đều hỏi về đạo trị quốc an bang, nhưng lần này là lần đầu tiên bọn hắn nghe Cơ Xương hỏi về một người khác. Nhất là Cơ Phát, hắn là người gần gũi với Hoàng Minh nhất trong ba anh em, nhưng hắn không biết liệu những lời hắn nói ra có thể làm hài lòng được phụ thân hay không.

-Bá Ấp Khảo, ngươi là trưởng tử, hãy trả lời trước đi.

-Bẩm phụ thân, con từ lâu đã đi ngao du khắp nơi để học tập, thường nghe rất nhiều về vị tân Quốc Sư này, là một người văn võ song toàn, mưu lược hơn người. Hài nhi thấy rằng, Đại Thương phát triển được như hiện nay, một phần là do sự sáng suốt của Thiên Tử Trụ, một phần có lẽ là do vị tân Quốc Sư này giúp sức.

Bá Ấp Khảo cẩn trọng nói. Cơ Xương nghe những lời này khẽ gật đầu, những lời của Bá Ấp Khảo nói hoàn toàn là chính xác, cho dù khắp mọi nơi đều ca tụng Thiên Tử, nhưng ông biết rằng những cải cách đó chính là do Hoàng Minh đưa ra.

-Phụ thân, con cũng đồng ý với những lời của đại ca nói.

Cơ Đán đứng một bên không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu khẽ nói. 

-Phát Nhi, mấy ngày này ta bảo ngươi đi cùng hắn, đã đi những đâu rồi?

Trên mặt Cơ Phát thoáng hiện chút bối rối trước câu hỏi của Cơ Xương. m thầm nuốt nước bọt, Cơ Phát cẩn trọng nói.

-Bẩm phụ thân, mấy ngày này ngoài đưa Tần huynh đi thưởng ngoại phong cảnh ở Tây Kỳ và thưởng thức sơn hào hải vị ra thì đều ở trong phủ đọc sách đánh cờ.

Cơ Phát vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Cơ Xương. Khi thấy ông không biểu hiện gì, lúc này Cơ Phát mới tiếp tục nói.

-Phụ thân, theo con thấy, tân Quốc Sư này cũng chỉ là do mọi người đồn thổi quá lên mà thôi.

-Vì sao?

Cơ Xương nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, ngón tay khẽ gõ thành từng nhịp nói.

-Bẩm phụ thân, tân Quốc Sư kia mặc dù cũng có thể gọi là tài trí nhưng không đến mức thông tường tất cả như thiên hạ đã đồn đại. Hơn nữa, người này còn có một chút tham lam.

-Ngươi cứ nói tiếp.

Được Cơ Xương cho phép, Cơ Phát càng lớn gan hơn, hắn đưa tới cho Cơ Xương vài tờ giấy trong đó có rất nhiều thứ được liệt kê ra.

-Đây là thứ gì?

Cầm tờ giấy lên nhìn, Cơ Xương nghi hoặc hỏi. 

-Bẩm phụ thân, trong đây đều là những thứ mà con đã dùng để tặng riêng cho hắn, hơn nữa còn có một số khác của những chư hầu khác bí mật tặng riêng cho hắn.

Cơ Phát nói bằng một giọng tự hào. Từ khi Hoàng Minh đặt chân tới Tây Kỳ, Cơ Phát đã cho người theo dõi hắn không rời, vốn tưởng rằng việc sẽ vô cùng khó khăn nên Cơ Phát đã chi rất nhiều tiền để có thể đắc thủ, nhưng Hoàng Minh kia lại không hề có phòng bị gì khiến cho hắn cực kì thất vọng.

-Nếu đúng như những gì nhị ca nói thì quả thực tân Quốc Sư này bên ngoài làm bộ dạng cao nhân nhưng bên trong thực chất là một tên tham quan rồi. Uổng cho lúc trước ta còn ngưỡng mộ hắn, quả thực là không thể đo được lòng người.

Cơ Đán ở một bên bất bình nói.

-Vậy theo ngươi, nếu ta muốn chiêu dụ hắn, liệu có thể?

Cơ Xương nhắm hai mắt lại nói. 

-Bẩm phụ thân, con tin nếu chúng ta cho hắn một chỗ tốt hơn Đại Thương, chắc chắn hắn sẽ không từ chối. Nhưng theo con nghĩ, người tài giỏi hơn hắn có rất nhiều, với danh tiếng của người thì sẽ không thiếu người tận trung với Tây Kỳ chúng ta, không nhất thiết phải dùng tới hạng người như hắn.

Cơ Phát bước lên trước nói. Hắn quả thực không ưa gì Hoàng Minh, sau khi từ Đại Thương trở về, lúc nào Cơ Xương cũng nhắc tới cái tên Hoàng Minh này, lúc nào cũng khen ngợi hắn và nói bản thân phải học hỏi ở hắn nhiều điều. Điều này khiến một con người tự cao như Cơ Phát cảm thấy như bị xỉ nhục, có thể hắn thua Hoàng Minh trong việc đánh cờ nhưng những thứ khác hắn tự tin rằng Hoàng Minh không thể so sánh với hắn.

-Phụ thân, con thấy lời nhị ca nói rất đúng, xin phụ thân suy xét lại.

Cơ Đán cũng lên tiếng ủng hộ Cơ Phát. 

-Được rồi, chuyện này ta sẽ suy xét lại, các ngươi lui đi.

Cơ Xương phất tay nói. Cơ Phát muốn nói gì đó nhưng nhìn biểu hiện của Cơ Xương nên đành phải lui ra. 

Nhìn ba người Bá Ấp Khảo rời khỏi phòng, Cơ Xương thở dài một hơi. Bây giờ ông đã quá già rồi, cũng đã đến lúc nhường lại thiên hạ cho người trẻ. Đây là ba đứa con mà ông dành nhiều kì vọng nhất, nhưng Bá Ấp Khảo một lòng muốn ngao du bốn bể không hứng thú với việc trở thành Tây Hầu, Cơ Đán mặc dù thông minh lanh lợi nhưng còn quá non trẻ để có thể thay thế ông, Cơ Phát từ khi sinh ra đã không hề thua kém đại ca của hắn là Bá Ấp Khảo, nhưng tính tình lại tự cao tự đại, thật khiến cho ông đau đầu.

Nhấp một ngụm trà khiến cho tâm trạng của Cơ Xương thoải mái hơn rất nhiều. Sống đến bây giờ, kì trân dị bảo, sơn hào hải vị nào cũng đều nhìn qua, nhưng đây là lần đầu tiên ông được thưởng thức thứ trà ngon như vậy. Ông nhớ thứ rượu hắn làm cũng ngon không kém, lúc nào đó phải bắt hắn hiếu kính lão già đây một ít mới được. 

Nhắc tới Hoàng Minh ông liền nhớ tới những lời của Cơ Phát. Không chỉ mỗi Cơ Phát cho người theo dõi Hoàng Minh mà nhất cử nhất động của hắn cũng được ông phái người theo dõi. Ông không cho rằng Hoàng Minh là người như vậy, với con mắt của Kiếm Tu, ông không thể nào nhận một người như lời Cơ Phát nói làm đồ đệ, có chăng là Hoàng Minh biết đang bị theo dõi mà cố tình làm cho người khác thấy hắn như vậy mà thôi. Nếu như nói về tài trí, có lẽ các con của ông cũng không thua kém gì Hoàng Minh, nhưng nếu nói về mưu lược thì có lẽ không ai có thể so sánh được với hắn. Có nhiều lúc Cơ Xương tự hỏi bản thân, nếu như hắn không phải đồ đệ của Kiếm Tu, nếu hắn không phải sư đệ của Thiên Tử, liệu ông có thể chiêu dụ hắn được hay không. 

Lúc này nhân vật chính của câu chuyện nhà Cơ Xương lại đang cực kì phiền não. Hắn vốn dĩ muốn tranh thủ bố trí một hình nhân để đi thăm dò Tây Kỳ, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị Thạch Cơ phá đám, nàng ta cứ nhất quyết muốn hắn chỉ giáo về cờ, cho dù là đêm khuya trong phòng cũng chỉ có hắn và nàng ta nhưng nàng ta vẫn quyết không rời đi. Nếu như lúc bình thường có một mĩ nhân như vậy ở trong phòng đêm khuya hắn mừng còn không kịp nữa là, nhưng phải cân nhắc xem đây là ai, Thạch Cơ Nương Nương nổi danh trong Phong Thần, nếu hắn mà dám làm phật ý nàng chẳng phải là muốn đem mạng mình ra đùa giỡn hay sao. 

-Tiểu Thạch, ta thấy cũng khuya rồi, cô nên về phòng nghỉ ngơi đi, khi khác chúng ta lại tiếp tục.

Hoàng Minh đặt quân cờ xuống uể oải đáp. 

-Không được, ván cờ vẫn còn, ta không muốn bỏ dở.

Thạch Cơ vẫn chăm chú nhìn bàn cờ nói. Điều này khiến Hoàng Minh dở khóc dở cười, nếu như hắn không rảnh rỗi làm ra cái cờ tướng này thì có lẽ giờ đây đã không phải ở trong cái hoàn cảnh này rồi. 

-A! Thật tiếc quá… ta đã thua rồi. Tiểu Thạch, cô tiến bộ rất nhanh, đã vượt qua ta rồi. Đã trễ rồi, cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi thôi.

Hoàng Minh làm bộ tiếc nuối nói.

-Không tính, đây là ngươi cố tình thua, ta không cam tâm, đánh lại ván khác.

Ngón tay Thạch Cơ nhanh chóng xếp lại từng quân cờ trên bàn và nói. Hoàng Minh lúc này muốn khóc cũng không được nữa, vốn tưởng rằng mình giả vờ thua và nịnh hót nàng mấy câu thì sẽ được tha, nào ngờ nàng ta lại tinh ý như vậy, quả thực là tự mình làm hại mình rồi.

-Tiểu Thạch, dù sao chúng ta cũng là cô nam quả nữ, đêm khuya ở cùng một phòng e là không hay cho lắm. Ta là nam nhân thì không sao, còn cô là nữ nhân…

Hoàng Minh làm bộ khó xử nói, nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì Thạch Cơ đã cướp lời hắn.

-Nữ nhân thì đã sao? Kẻ nói dám nói, ta liền cho hắn vĩ viễn không được siêu sinh.

Lúc trước Hoàng Minh còn nghĩ Thạch Cơ thực sự khác xa với nguyên tác là một ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng sau khi nghe những lời này hắn mới biết rằng bản thân còn quá ngây thơ, hắn cũng không hề hoài nghi những lời này của nàng. Nhưng mặc dù việc nàng là một ma đầu đi chăng nữa, hiện giờ hắn là sư phụ của nàng, nếu như có thể tranh thủ lôi kéo được nàng thì quả thực có thể khiến Phong Thần thêm một phen dậy sóng.