Tình Duyên Đạo

Chương 49: Thanh niên kì bí




-Rượu của các ngươi chi bằng để người khác uống trong tang lễ của các ngươi đi.

Đôi mắt Đại Bằng đỏ lên, những tia máu hằn lên trong mắt hắn, mặc dù có thể thoát được một mạng nhưng hắn cũng đã ăn phải trái đắng.

-Mẹ kiếp, như vậy còn chưa chết hay sao?

Hoàng Minh nhìn vào thân thể đầy máu của Đại Bằng thầm mắng.

-Nhị huynh, kết giới của Đại Bằng đã bị phá vỡ, một lát ta sẽ tìm cách cầm chân hắn, huynh mau đi tìm người tới ứng cứu.

Trong đầu Hoàng Minh bỗng vang lên giọng của Khổng Tuyên, hắn quay sang lắc đầu cười khổ. Bây giờ ngay cả sức để đứng vững còn không đủ thì làm sao có thể chạy khỏi đây để tìm người giúp được. Nhưng nói đến người giúp, hắn thật sự đang nghi ngờ Lão Tử có phải đang chơi hắn hay không nữa, phải biết rằng hắn đã bóp nát Thái Thanh Lệnh từ lúc nào rồi nhưng vẫn chưa thấy Lão Tử xuất hiện.

-Đi!

Khổng Tuyên vận tiên lực tạo một đôi cánh ngũ sắc nhỏ để Hoàng Minh có thể thoát đi, sau đó lập tức lao tới giáp công với Đại Bằng.

-Muốn chạy?

Đại Bằng nhìn thân ảnh Hoàng Minh muốn bay đi cười lạnh, hắn xoay người tránh né Khổng Tuyên, thân thể lập tức hóa hư ảnh tới trước mặt Hoàng Minh. Bàn chân Đại Bằng đưa lên cao bổ thẳng xuống đầu Hoàng Minh, cả người hắn lập tức rơi nhanh xuống dưới khiến sàn nhà bên dưới vỡ nát. Hoàng Minh phun ra một ngụm máu, đôi cánh ngũ sắc trên người hắn ảm đạm dần rồi từ từ biến mất.

-Chết đi cho ta!

Đại Bằng hung ác quát, chiếc quạt sắt trên tay hắn nhanh chóng bổ xuống nhắm thẳng vào yết hầu của Hoàng Minh.

-Nhị huynh!

Khổng Tuyên hét lên, hắn lập tức xoay người lao tới, bàn tay ngũ sắc xuất hiện gạt đi chiếc quạt sắt trên tay Đại Bằng.

-Nếu ngươi nôn nóng muốn đi trước ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Đại Bằng gằn giọng, bàn tay hắn khẽ lật, bốn chiếc lông vũ màu đen lập tức xuất hiện trên bàn tay hắn rồi bắn thẳng vào người Khổng Tuyên. Khổng Tuyên biết bản thân không thể tránh né được nhưng hắn nhanh trí dùng ngũ sắc thủ đánh vào một góc tường để bật người hắn sang một bên, mặc dù vậy vẫn có hai chiếc lông vũ găm thẳng vào bụng hắn. Cả người Khổng Tuyên ngã xuống, hắn cắn răng rút hai chiếc lông vũ trên bụng ra, máu tươi lập tức phun ra.

-Như vậy còn chưa chịu chết sao?

Đại Bằng nhìn Khổng Tuyên cười khinh miệt, hắn lao tới đạp cho lên người Khổng Tuyên, bàn chân liên tục dẫm lên miệng vết thương ở bụng y. Hắn cũng không lo lắng có người tới cứu hai người Hoàng Minh, lúc nãy hắn có tạo một tầng kết giới nhỏ, mặc dù không thể bì được so với cái cũ nhưng cũng đủ để cầm chân một Huyền Tiên sơ kỳ rồi.

-Mẹ kiếp, Đại Bằng, có giỏi thì thả sư đệ ta ra, có gan tới đây mà chơi với lão tử.

Hoàng Minh gắng sức hét lên, Khổng Tuyên có thể bỏ chạy, nhưng vì bảo vệ hắn mà lâm vào thảm cảnh này, hắn làm sao có thể để yên chuyện này được.

-Ngươi câm miệng, sớm muộn rồi cũng sẽ tới ngươi thôi.

Đại Bằng phất tay, hai chiếc lông vũ lập tức cắm thẳng vào bàn tay Hoàng Minh. Gương mặt hắn lập tức xám lại, đau đớn truyền từ bàn tay khiến hắn như chết đi sống lại.

-Khổng Tước, ta với ngươi vốn cùng là huynh đệ nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác lại muốn phá hỏng chuyện của ta.

Đại Bằng nghiến răng, vừa nói hắn lại gia tăng thêm lực vào bàn chân đang đặt trên vết thương của Khổng Tuyên.

-Ta và ngươi vốn là hậu duệ của Mẫu Phượng, nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn cướp nguyên khí của Mẫu Phượng để gia tăng thực lực, ngươi có biết việc này là phạm vào quy tắc của tộc?

Khổng Tuyên mặc kệ cơn đau ở bụng, hắn kiên cường nhìn thẳng Đại Bằng nói.

-Ta mặc kệ cái quy tắc chó má đó, với ta thực lực chính là tất cả. Ngươi mặc dù mang huyết mạch thuần túy của Mẫu Phượng nhưng thực lực lại thua xa ta, tất cả vì cái tư tưởng vạn vật bình đẳng đó của ngươi đấy.

-Nực cười, từ trước tới nay đó vốn là quy tắc sống của Mẫu Phượng, ngươi là hậu duệ không những không tuân theo lại còn muốn cướp đi nguyên khí của người.

-Ha ha, thì đã sao chứ, giết ngươi xong thì nguyên khí của mẫu phượng và của ngươi đều thuộc về ta. Lần này để xem có ai còn cứu được ngươi không.

Đại Bằng hung ác cười, hắn đưa tay vuốt vết sẹo dài trên má. Khổng Tuyên nhìn vết sẹo đó chợt nở nụ cười, vết sẹo trên mặt Đại Bằng chính là do nàng để lại, mạng của hắn lúc đó cũng là do nàng cứu, nhưng thật đáng tiếc hắn không thể báo đáp ân tình này được rồi.

-Nhị huynh, được quen biết các ngươi ta rất vui, hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ.

-Khổng Tuyên!

Hoàng Minh gắng gượng thốt lên. Đôi mắt Khổng Tuyên từ từ nhắm lại, hắn mặc kệ chiếc quạt sắc trên tay Đại Bằng đang muốn lấy mạng mình, với hắn điều đáng tiếc bây giờ chính là không thể gặp lại nàng.

-Khổng Tước, vĩnh biệt.

Đại Bằng cười hung ác, bàn tay hắn nhanh chóng vung tới, nhưng trong tức khắc, hắn nhận ra bản thân không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.

-Đều cùng là huynh đệ, tại sao lại phải chém giết lẫn nhau chứ.

Một giọng nói vang lên giữa không trung, ở đó có một nam nhân trẻ tuổi đang phiêu phù trên không. Hoàng Minh cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, hắn có đôi chút thất vọng khi người tới không phải là Lão Tử, nhưng dù sao thì tính mạng của hắn và Khổng Tuyên cũng đã được cứu rồi.

-Đạo hữu, ta không biết ngươi là ai, nhưng xin đừng xen vào chuyện này.

Đại Bằng nhìn người thanh niên kia dè chừng nói. Mặc dù hắn không thể nhìn rõ thực lực của người thanh niên kia nhưng hắn vẫn không dám vọng động, hiện giờ tiên khí của hắn sắp cạn, nếu như có thể hắn muốn tránh mối phiền toái này.

-Ta từng hứa với Phượng Hy là nếu hậu duệ của cô ấy gặp nguy ta sẽ ra mặt một lần, việc này ta không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Người thanh niên kia lắc đầu từ chối.

-Hôm nay ta không thể, nhưng lần sau ta nhất định sẽ lấy mạng bọn hắn.

Đại Bằng quát lớn.

-Nếu lần sau ngươi có thể, ta sẽ không ngăn cản, nhưng lần này ta không thể nhắm mắt làm ngơ được.

-Đạo hữu, đừng để hắn thoát, nếu không sẽ có ngày hắn gây họa cho nhân gian đó.

Hoàng Minh nằm một bên hét lên. Một kẻ như Đại Bằng, nếu có cơ hội, Hoàng Minh không muốn để hắn sống thêm một giây nào cả.

-Ta đã nói rồi, lần này ta ra mặt vì hậu duệ của Phượng Hy, hắn cũng là hậu duệ của nàng, ta không thể làm khác. – Người thanh niên kia lắc đầu nói. -Ngươi cũng có thể rời đi, ta sẽ không ngăn cản.

Nói rồi người thanh niên kia phất tay áo, trói buộc trên người Đại Bằng lập tức mất đi.

-Lần tới ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.

Được giải phóng khỏi áp lực vô hình, Đại Bằng nhanh chóng thoát đi, hắn hóa thành một vệt đen rồi nhanh chóng biến mất vào không trung.

-Bây giờ tới hai người các ngươi.

Sau khi Đại Bằng rời đi, người thanh niên kia mới quay sang nói với hai người Hoàng Minh. Bàn tay hắn khẽ vung lên, một vầng hào quang bao bọc lấy hai người bọn hắn, trong chốc lát Hoàng Minh cảm thấy thương thế và sức lực của hắn đang mau chóng bình phục.

-Đa tạ đạo hữu đã cứu giúp.

Hoàng Minh đưa tay thu Sơn Hải Thủy Linh Thương vào trong túi pháp bảo rồi ôm quyền cảm tạ.

-Chuyện hôm nay đã xong… Khoan đã… trên người ngươi có khí tức của Sơn Hải Thủy Linh Thương?

Người thanh niên kia đang định quay đi thì chợt ngạc nhiên nhìn thẳng Hoàng Minh nói.

-Đúng là Sơn Hải Thủy Linh Thương, đạo hữu nhận biết được nó?

Hoàng Minh lấy Sơn Hải Thủy Linh Thương ra cầm trong tay nói. Nhìn biểu hiện của người thanh niên kia hình như rất hứng thú với Sơn Hải Thủy Linh Thương, Hoàng Minh biết nếu người này muốn cướp thì có lẽ hắn cũng không thể cản được, chi bằng cố gắng thuyết phục hắn là hơn.

-Yên tâm, ta sẽ không tranh giành nó với ngươi đâu. Hơn nữa trên tay ngươi không phải là Long Khải Song Thủ đấy chứ? Ngươi từ đâu mà có được hai thứ này?

Nam thanh niên kia chỉ vào Long Khải nói.

-Hai thứ này là ta nhờ cơ duyên mà có được.

Nghe người thanh niên kia nói Hoàng Minh dần cảm thấy yên tâm, chỉ cần hắn không có ý muốn cướp đồ là được. Người này có thể không cần nhìn liền lập tức nhận ra hai bảo vật này, Hoàng Minh đang cố gắng tìm cách để có thể tìm thêm thông tin gì đó từ hắn.

-Ha ha, Sơn Hải Thủy Linh Thương, còn có cả Long Khải Song Thủ, quả thực là hữu duyên. Tuy ta không biết ngươi rốt cuộc từ đâu đến nhưng nếu đã có duyên thì thứ này tặng cho ngươi.

Người thanh niên kia cười lớn, hắn vung tay lên, lập tức một tấm bản đồ xuất hiện trước mặt Hoàng Minh.

-Đây là…

Cầm tấm bản đồ trên tay, Hoàng Minh chăm chú nhìn một chút, hắn chợt phát hiện ra, ở trên đó có những chấm sáng phát ra được rải rác khắp nơi.

-Việc hôm nay đã xong, ta cũng không tiện ở lâu, hy vọng lần tới gặp lại ngươi sẽ thu thập được tất cả những thứ đó.

Người thanh niên nói xong liền tan biến vào hư không.

-Nhị huynh, huynh không có việc gì chứ?

Khổng Tuyên tiến tới nhìn hắn hỏi thăm.

-Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi. Ngươi không có việc gì chứ?

Nhất Lang cẩn thận quan sát Khổng Tuyên rồi nói. Trên người hắn bây giờ ngoài y phục bị thủng mấy lỗi ra thì các vết thương hầu như không còn nữa rồi.

-Đệ không sao. Nhị huynh, tấm giấy cũ kĩ này là gì vậy?

Khổng Tuyên đưa tay chỉ vào tấm bàn đồ nói.

-Ngươi không nhận ra đây là tấm bản đồ hay sao?

Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi.

-Bản đồ? Ta chỉ thấy là một tấm giấy cũ kĩ không có gì mà thôi.

Khổng Tuyên cũng kinh ngạc không kém. Hoàng Minh lúc này lâm vào trầm tư, chẳng lẽ thứ này chỉ mình hắn có thể thấy được?

-Nhưng mà nhị huynh, ta thật không biết huynh giả trang đại ca làm gì đấy.

Khổng Tuyên kinh ngạc nhìn gương mặt của Hoàng Minh nói. Lúc này Hoàng Minh mới sực nhớ ra, bản thân hắn giờ đây đang đóng vai Tử Tân.

-Hắn ra ngoài có chút chuyện nên nhờ ta đóng giả một thời gian.

-Thì ra là như vậy.

Mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng Khổng Tuyên cũng không muốn hỏi thêm quá nhiều.

-Tam đệ, ngươi nhận biết được người thanh niên kia không?

Hoàng Minh tò mò hỏi.

-Ta hoàn toàn không nhận ra được người đó. Hắn biết tên của Mẫu Phượng bọn đệ, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, thậm chí có thể là Thánh Nhân cũng nên.

Khổng Tuyên lắc đầu nói. Điều này khiến Hoàng Minh suy nghĩ rất nhiều. Người này chắc chắn không phải là một trong Lục Thánh rồi, Thông Thiên Giáo Chủ và Lão Tử không có lí do gì để cải trang và giả vờ không biết hắn cả, bọn hắn đắc tội Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa nên cũng phải loại hai người này ra, hắn càng không tin Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn lại từ Tây phương tới đây cứu bọn hắn. Vậy người kia là ai? Chẳng lẽ là Hồng Quân Lão Tổ? Hoàng Minh thầm cười giễu, sẽ không may mắn như vậy chứ. Trùm cuối của Phong Thần đích thân ra tay cứu giúp, lại tặng bảo đồ quý giá cho hắn, có đánh chết hắn cũng không tin được.

-Đạo hữu không sao chứ?

Đang mải suy nghĩ thì Hoàng Minh chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Vội lấy mặt nạ ra đeo lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khuôn mặt quen thuộc, đó không ai khác chính là Lão Tử.

P/s: Vì thời gian qua có một số chuyện nên không thể viết tiếp được, hiện giờ bản thân sẽ hết lòng để hoàn thành bộ truyện này, cũng chính là mơ ước của bản thân, hi vọng các bạn vẫn sẽ ủng hộ.