Tình Duyên Đạo

Chương 4: Nguy hiểm đầu tiên




Không biết đã qua bao lâu, hắn bắt đầu lấy lại ý thức, mở mắt ra hắn đưa mắt nhìn về phía Kiếm Tu đang ngồi xếp bằng gần đó. Hắn nhớ, khi thanh hỏa kiếm đâm vào người hắn, cả người và lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, hắn đã ngất đi. Nhưng hắn vẫn cảm giác được có một nguồn năng lượng vô cùng êm dịu đã xoa dịu đi ngọn lửa trong người hắn.

_Tiểu bằng hữu, cậu đã tỉnh dậy rồi à.

Mở mắt ra nhìn vào hắn, Kiếm Tu nhàn nhạt nói. Tiểu bằng hữu? Ây, cách xưng hô này có phần kì lạ quá đi, hình như chỉ có mấy cái phim kiếm hiệp mới vậy thôi, đây là lần đầu hắn nghe cách xưng hô này ở ngoài đời. Hơn hết lão nhân trước mặt không phải là nói tiếng Việt mà chính là tiếng Trung a, chẳng lẽ nói hắn bây giờ đã ở tận Trung Quốc, việc này cũng quá phi thường đi, nhưng ngẫm lại thì nhìn người ta bay, rồi những phép kia thì chuyện mình từ Việt Nam sang tới đây cũng không có gì quá lạ cả. Dù sao cũng không thể thất lễ được, lão nhân trước mặt cũng đã cứu hắn a.

_Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, ơn nghĩa lần này nhất định sẽ báo đáp.

Hắn dùng tiếng Trung để đáp lại Kiếm Tu, bởi vì chơi khá nhiều tựa game và phải tự mày mò nên hắn cũng biết được một vài thứ tiếng khác nhau, tiếng Trung cũng là một trong số đó. Học theo giọng điệu trong mấy bộ phim đã từng xem, cảm giác làm đại hiệp cũng không tệ, hắc hắc.

_Không có gì, nếu không nhờ ngươi kịp thời cảnh báo thì có lẽ mạng ta cũng không còn rồi. Được rồi, tiểu bằng hữu, nhìn cậu không giống người ở đây, tại sao lại ở trong khu rừng này.

_Vãn bối đến từ một nước phương xa tới đây ngao du nhưng giữa đường gặp phải cướp vãn bối bỏ chạy vào rừng nên mới thoát chết. Nhưng lại lạc mất lối ra, sau mấy ngày tìm kiếm cuối cùng thì lại gặp tiền bối.

Hắn bắt buộc phải nói dối lão nhân trước mặt đây, chẳng lẽ nói mình đá phải ổ điện rồi tự dưng tới đây, không bị gọi là thần kinh mới là lạ.

_Thật là quá lắm, mặc dù mấy năm nay đất nước có phần suy yếu, nhưng dưới chân thiên tử mà lũ đạo tặc dám hoành hành như vậy.

Kiếm Tu tức giận nói.

_ Không phải chứ, đất nước suy yếu ư? Tiền bối đừng đùa chứ, nếu không chủ tịch Tập Cận Bình của các người hẳn sẽ rất buồn a.

_Chủ tịch là chức danh gì? Tập Cận Bình là ai? Hắn là tri huyện ở đâu à? Ta trước giờ chỉ phụng sự Đế Ất thánh quân, chưa từng nghe nói đến người này..

Kiếm Tu nghe hắn nói cảm thấy tức giận. Đế Ất, nghe rất quen tai a, khoan đã, chẳng lẽ…

_Xin hỏi tiền bối, triều đại nào? Thiên tử là ai vậy?

Hắn sốt ruột hỏi.

_Bây giờ là triều đại nhà Thương, đương kim thiên tử chính là Đế Ất thánh quân, chẳng lẽ đến điều này ngươi cũng không biết ư?

Lão nhân kinh ngạc nhìn hắn hỏi. Thảm rồi, thực sự thảm rồi. Hắn cảm thấy như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, đá phải ổ điện một cái lại được vé vip sang Trung Quốc lại còn bonus thêm vé về quá khứ nữa, nếu mà đem chuyện này kể ra chắc người ta cười sái quai hàm mất.

_Hai người các ngươi đã trò chuyện đủ chưa.

Một tiếng nói vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Hắn quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một thanh niên anh tuấn, trên đầu có một cặp sừng dài, tay cầm một thanh trường thương bước tới.

_Xin hỏi vị đạo hữu xưng hô như thế nào.

Kiếm Tu đưa tay ra hiệu hắn lui về sau, hướng về phía thanh niên anh tuấn nói.

_Khặc khặc, lão già, ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết nếu ngươi không đưa ra tinh linh chi thụ thì mạng của ngươi và thằng nhóc bên cạnh sẽ mất.

Thanh niên anh tuấn quỷ dị cười nói.

_Tinh Linh Chi Thụ chính là bảo vệ huyết mạch của cả khu rừng này, nếu lấy nó thì cả nơi đây sẽ trở thành một vùng đất chết.

_Lão già, đừng nhiều lời, giao ra đây hoặc là chết.

Thanh niên anh tuấn nâng trường thương lên chỉ thẳng vào người Kiếm Tu.

_Nếu đã vậy, ta đành liều cái mạng già này vậy.

"Tiểu bằng hữu, khi ta ra hiệu thì lập tức chạy thật nhanh đi, yêu đạo này ta không chắc có thể đối phó được đâu"– giọng nói của Kiếm Tu vang lên trong đầu hắn. Đưa mắt nhìn về phía Kiếm Tu, thấy lão gật đầu, hắn hiểu ra, có lẽ đây chính là truyền âm trong truyền thuyết. Ra hiệu có vẻ hiểu hắn cũng gật đầu ra hiệu với Kiếm Tu.

_Đi.

Rút lam kiếm ra phóng về phía thanh niên anh tuấn, Kiếm Tu quát lên. Giờ phút này hắn sử dụng hết sức bình sinh để ra chạy đi khỏi nơi này, mặc dù có thể trông hèn nhát nhưng cứ giữ mạng trước rồi tính sau, lão nhân kia lợi hại như vậy chắc cũng có thể chạy thoát thân được.

_Khặc khặc, cũng coi như có chút môn đạo, có thể đánh chết được Lí Dị thì thực lực cũng không tồi.

Đưa trường thương gạt bay lam kiếm đi, thanh niên anh tuấn huy động trường thương tới áp sát vào người Kiếm Tu.

_Ngươi biết Lí Dị?

Kiếm Tu ngạc nhiên hỏi.

_Bất quá cũng chỉ là một con cờ trong tay ta mà thôi. Thực lực của ngươi cũng không tồi, tới đây đi, nếu làm cho ta vui ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái.

Chưa quá hai mươi chiêu Kiếm Tu đã bị đánh lui, không ham chiến, Kiếm Tu lập tức lùi lại, lấy ra một đạo yêu phù, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú, ném yêu phù trong tay đi, lập tức nó biến thành một con phượng hoàng lửa rực cháy bay về phía thanh niên anh tuấn.

_Phá cho ta.

Hét lên một tiếng, thanh niên anh tuấn cầm thanh trường thương đâm về phía trước, lập tức con phượng hoàng lửa đang anh dũng bay tới kêu lên một tiếng rồi phát nổ. Nhưng bất ngờ, một thanh lam kiếm ở dưới đất bay lên nhắm thẳng vào đầu hắn, hắn nhanh chóng né qua một bên nhưng vẫn chậm nửa bước, một chiếc sừng của hắn đã bị chặt mất. Nhìn chiếc sừng của mình trên mặt đất, mặt thanh niên anh tuấn bắt đầu sầm lại, mặc dù sừng của hắn có thể mọc lại được, nhưng đây khác nào cho hắn một cái bạt tai kia chứ.

_Lão già, thiên đường có lối không đi, muốn cho ngươi một cái chết tử tế nhưng ngươi lại không muốn. Đừng trách ta, ta sẽ băm ngươi ra làm vạn mảnh.

Tức giận hét gầm lên một tiếng. Cả người thanh niên anh tuấn như trở thành không lồ, hắn cầm trường thương chém tới. Kiếm Tu nhanh chóng huy động lam kiếm chắn trước mặt, nhưng khí lực của người thanh niên kia quá lớn khiến lão bị bắn đi rất xa, nặng nề rơi xuống mặt đất. Phun ra một ngụm máu, vất vả lắm lão mới đứng lên được. Thực lực hai bên quá chênh lệch, nếu như lúc đầu bỏ chạy thì hắn có thể thoát thân nhưng tiểu bằng hữu kia sẽ không thoát được, mặc dù lão đã cứu chữa cho hắn coi như đã báo đáp ân tình rồi, nhưng con người lão có ân sẽ hết lòng báo đáp, lão không thể để hắn ở lại được. Giờ đây đến cả sức di chuyển lão còn không có chứ đừng nói tới việc bỏ chạy, nhìn trường thương sắp đâm vào người, lão bất giác nhắm mắt lại, lão sống có lẽ cũng đủ lâu rồi, nhưng tiếc nuối nhất vẫn là vẫn chưa thấy vị học trò kia của hắn trở thành một con hùng ưng.

Thanh trường thương sắp đâm vào người Kiếm Tu, nhưng cảm nhận được nguy hiểm sau lưng thanh niên anh tuấn nhanh chóng cúi thấp người xuống, nhưng một lần nữa hắn vẫn chậm, cái sừng còn lại trên đầu hắn đã rơi xuống.

_Này tên đẹp mã, ăn hiếp người lớn tuổi vui lắm sao, sao không tới đây chơi với lão tử đi.

Người tới chính là Hoàng Minh, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại quay lại. Với cái bản tính của hắn, hắn rất ghét dính tới rắc rối, rất ham sống sợ chết. Haiz, dù sao mạng của mình

cũng là do lão nhân kia cứu, không thể thấy chết không cứu được. Cầm thanh lam kiếm, hắn đứng chắn trước người Kiếm Tu.

_Thằng nhóc, vốn hôm nay tâm tình ta tốt, định thả ngươi đi, nhưng ngươi lại quay lại nạp mạng, tốt lắm, đã thế ta sẽ tiễn ngươi đi cùng lão già này cho có bạn.

Thanh niên anh tuấn giận dữ gầm lên, đây là lần thứ hai sự tôn nghiêm của hắn bị động tới, nâng trường thương lên hắn lao về phía Hoàng Minh. Kiếm Tu đã không phải là đối thủ của thanh niên anh tuấn thì đừng nói tới hắn, chưa tới ba chiêu lam kiếm đã bị gạt khỏi tay hắn. Mũi thương trên tay thanh niên anh tuấn đâm thẳng vào hai chân khiến hắn khuỵu xuống, máu tươi trên chân nhanh chóng chảy ra.

_Thằng nhóc, lúc nãy mạnh miệng lắm mà, giờ xem mày làm được gì. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Nói rồi thanh niên anh tuấn đâm trường thương vào hai tay hắn. Cảm giác đau thấu xương khiến hắn như muốn chết đi.

_Sao, thế nào, khặc khặc, ngươi có thể cầu xin ta giết ngươi nhanh một chút, ta có thể sẽ làm ngươi hết đau đớn đấy.

_Ngươi nằm mơ đi.

Nói rồi hắn phun một bãi nước bọt vào người thanh niên anh tuấn. Giờ đây ánh mắt hắn đã đỏ rực, nếu ánh mắt có thể giết người thì thanh niên anh tuấn kia có lẽ chết cả trăm lần cũng nên.

_Dừng tay, đừng giết hắn, ta sẽ đưa ngươi tinh linh chi thụ.

Bên kia Kiếm Tu dùng hết sức hét lên.

_Khặc khặc, không cần dù sao giết hai người các ngươi xong tinh linh chi thụ cũng là của ta thôi.

_Tiền bối, đừng phí công với hắn. Cùng lắm là chết thôi, dù sao hai mươi năm sau ta lại làm trang hảo hán.

Nhìn hắn kiêu ngạo nói, Kiếm Tu cảm thấy nhẹ lòng, thực sự những người trẻ tuổi như thế này bây giờ rất hiếm, thật là tiếc khi không được kết giao với hắn sớm hơn.

_Khặc khăc, thằng nhóc, có chí khí lắm, đừng lo ta sẽ tiễn lão già kia theo ngươi bầu bạn mà.

Nói xong thanh niên anh tuấn cầm thanh trường thương đâm tới. Bỗng dưng một luồng ánh sáng ngũ sắc hiện lên trước người hắn chặn thế tới của mũi trường thương...