Tình Duyên Đạo

Chương 30: Lột xác




_Trụ Vương, hãy về nói với sư đệ ngươi, mặc dù bọn ta rất muốn đòi lại công đạo cho Kiếm Tu, nhưng chuyện này có can hệ tới Thập Nhị Kim Tiên của Xiển Giáo, sư huynh của ta chắc chắn sẽ không đứng ngoài cuộc. Bây giờ chúng ta không thể hồ đồ mà gây mâu thuẫn với Xiển Giáo được.

Thông Thiên ngồi xuống bồ đoàn, nhàn nhạt nói.

Tử Tân im lặng không nói gì, nhưng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của hắn, Thông Thiên biết rằng hắn đã đồng ý. Ông biết mình đã tạo một ấn tượng xấu cho hai đồ tôn của Đa Bảo, nhưng chuyện này lại hệ trọng đến cả vận mệnh của Triệt Giáo, ông không còn cách nào khác được.

Tử Tân cũng có thể đoán được những toan tính trong đầu Thông Thiên, hắn cũng giống như lão, bên dưới hắn còn rất nhiều sinh mạng, hắn không thể nhắm mắt mà làm bừa được. Nhưng dù sao hắn cũng không thể đồng tình với việc Thông Thiên đả thương sư đệ hắn được. Cõng Hoàng Minh lên, Tử Tân cùng Hoàng Phi Yến cáo biệt Thông Thiên trở về Triều Ca.

Nhìn bóng lưng của Tử Tân ngày càng xa dần, Đa Bảo âm thầm thở dài. Trong lòng vị sư điệt kia, Kiếm Tu là một lão sư mà hắn vô cùng tôn kính, còn với Đa Bảo, có lẽ lão chưa xứng đáng là một lão sư tốt. Đệ tử của lão gặp nguy, lão cũng không thể tới ứng cứu, ngay cả báo thù cũng không thể thì liệu lão có xứng đáng với hai từ lão sư hay không? Tâm trạng nặng nề, Đa Bảo xin phép Thông Thiên rồi cáo biệt đồng môn trở về động phủ của mình.

Trở lại biệt viện của Thọ Vương. Sau khi nghe những lời Tử Tân kể lại, Hoàng Minh tức giận hét lên.

_Mẹ kiếp, cái gì mà một trong hai đại giáo phái, cái gì mà một trong Lục Thánh, tất cả chỉ là một lũ nhát gan mà thôi.

_Sư đệ, ngươi sai rồi, dù sao chuyện này vẫn còn can dự đến rất nhiều người.

_Khốn kiếp, tại sao huynh phải bênh vực cho mấy tên nhát gan đó? Ta mặc kệ bọn chúng có là đại giáo phái hay tiểu giáo phái, mặc kệ Thánh Nhân của bọn hắn, huynh mau thả ta ra, ta phải đi tìm bọn chúng để báo thù.

Hoàng Minh hét lên, hắn lại cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng mỗi lần như vậy, hắn lại bị những sợi xích kia siết chặt lại. Nhận thấy Tử Tân vẫn không hề có ý định tháo những sợi xích kia ra, Hoàng Minh vô cùng tức giận, hắn gào lên.

_Tử Tân, chẳng lẽ ngươi quên những gì sư phụ đã làm với ngươi hay sao? Người coi như con ruột của mình, hết mực yêu thương ngươi, thê tử của ngươi, con trai của ngươi cũng được người quan tâm lo lắng rất nhiều. Chẳng lẽ ngươi quên rồi hay sao?

Chát…

Tử Tân tức giận cho Hoàng Minh một cái tát, trên mặt hắn bây giờ hiện rõ cả một bàn tay. Hoàng Minh kinh ngạc, hắn cười như điên dại, hắn buông lời miệt thị Tử Tân.

_Ha ha, tát hay lắm. Đúng là ta đã quên rằng bây giờ ngươi là vua một nước rồi, những người nhỏ nhoi như ta ngươi đâu còn để vào mắt. Ngươi nói có phải hay không, Trụ Vương? Bây giờ ta chỉ có một yêu cầu thôi, ngươi hãy cởi trói cho ta, mọi việc ta làm sẽ không để liên lụy tới ngươi.

Chát…

Lại một cái tát nữa vào mặt Hoàng Minh. Tử Tân nắm cổ áo hắn lên, quát.

_Đi đi đi, ngươi muốn đi tìm chỗ chết hay sao? Ngươi có biết rằng ngươi còn ở đây được là ngờ ai không? Chẳng lẽ ngươi lại muốn sư phụ ở dưới suối vàng không được nhắm mắt hay sao?

Nghe những lời của Tử Tân, Hoàng Minh chết lặng. Hắn chợt nhớ về thân hình ngày ấy Kiếm Tu đã đỡ một kiếm đó cho hắn.

_Ngươi tưởng ta không muốn báo thù cho sư phụ hay sao? Ta còn muốn cầm kiếm lên chém mấy tên Xiển Giáo kia thành vạn mảnh hơn ngươi nữa kìa. Nhưng ta không thể làm vậy, với thực lực của chúng ta chẳng khác nào “lấy trứng chọi đá” cả. Ngươi cho rằng chúng ta tới Ngọc Hư Cung có thể trả được thù sao? Nực cười, như vậy cũng chỉ tăng thêm cho Diêm Vương vài oan hồn mà thôi.

Hoàng Minh bật khóc, từ khi nhìn thấy Kiếm Tu trút hơi thở cuối cùng, trong mắt hắn chỉ toàn là thù hận, hắn chỉ muốn đi tới Ngọc Hư Cung tìm bọn người Xiển Giáo để trả thù. Nhưng khi nghe lời Tử Tân nói, hắn biết mình đã sai rồi, thực sự đã sai rồi. Hắn quỳ xuống, nước mắt hắn lại tuôn ra, hắn khóc như một đứa trẻ.

_Ngươi hãy cứ khóc đi, nước mắt sẽ xoa dịu thù hận trong người lúc này, nhưng hãy nhớ rằng chúng ta sẽ không thể tha thứ cho việc bọn chúng đã làm. Thứ chúng ta cần bây giờ chính là thời gian, chỉ cần chúng ta chăm chỉ tu luyện, chiêu dụ nhân tài, tới lúc đó ắt sẽ có cơ hội cho chúng ta báo thù.

Đúng! Hắn bây giờ không thể khiêu chiến với Xiển Giáo, nhưng còn Phong Thần Chiến thì sao? Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, chiêu dụ nhân tài, tới lúc đó hắn có thể đường đường chính chính tiêu diệt hết bọn người Xiển Giáo.

_Sư huynh, đa tạ.

Tử Tân gật đầu, hắn biết bây giờ Hoàng Minh đã thông suốt rồi, có lẽ sau chuyện này sư đệ của hắn sẽ thay đổi, hắn sẽ suy nghĩ chín chắn hơn chứ không nông nổi như trước nữa. Đưa tay tháo những sợi xích xung quanh người Hoàng Minh, nhìn những vết hằn trên người hắn, Tử Tân cũng chạnh lòng.

Hai ngày sau, Hoàng Minh cùng Tử Tân chôn cất Kiếm Tu ở biệt viện Thọ Vương, nơi chứa đựng rất nhiều kí ức tốt đẹp của bọn hắn về Kiếm Tu. Kiếm Tu là người thanh tịnh, không thích ồn ào nên bọn hắn cũng không thông báo cho bất kì ai biết, chỉ có mấy người Văn Trọng, Thương Dung, cùng một số bằng hữu tâm giao của Kiếm Tu đến chia buồn. Ngạc nhiên hơn cả là còn có sự xuất hiện của Hỏa Linh cùng Đa Bảo Đạo Nhân, mặc dù có một ít xung đột cùng Hỏa Linh nhưng dù sao bà ta cũng là sư muội của Kiếm Tu, hơn cả lại có vị sư tôn ngày trước tại Bích Du Cung đã lên tiếng giúp hắn đi cùng, nên hắn cũng không làm khó bà ta.

_Ta biết, có lẽ ngươi sẽ coi thường một sư tôn như ta…

Đạo Bảo chưa nói hết câu đã bị Hoàng Minh ngắt lời.

_Sư tôn, ngài đừng nói gì thêm nữa. Ta biết lúc đó quả thật ta rất nông nổi, xin cảm ơn ngài hôm đó đã ra mặt giúp ta, ta thực sự rất cảm kích.

Nhìn thái độ của Hoàng Minh, Đa Bảo hoàn toàn kinh ngạc. Mới mấy ngày trước hắn còn là một kẻ kiêu ngạo, cứng đầu nhưng giờ đây hắn đã hoàn toàn thay đổi, nhìn hắn có vẻ chín chắn hơn rất nhiều.

Sau khi an táng xong Kiếm Tu. Hoàng Minh cùng Tử Tân nhận được lời mời tới Bích Du Cung từ Thông Thiên Giáo Chủ. Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, không biết tại lần này Thông Thiên muốn bọn hắn tới để làm gì?

Theo chân Đa Bảo đi tới Bích Du Chính Điện, Hoàng Minh hoàn toàn kinh ngạc khi ở đó chỉ có duy nhất Thông Thiên đang ngồi trên bồ đoàn, những người khác cũng đang có mặt tại đây. Hoàng Minh nhìn về phía Vô Đương khiến bà ta cảm thấy không được tự nhiên, quay sang nơi khác.

_Chắc hẳn bây giờ ngươi vẫn còn rất giận ta?

Thông Thiên bất chợt lên tiếng.

_Lần trước là vì ta không hiểu chuyện, xin Thánh Nhân bỏ qua cho.

Hoàng Minh khiên tốn đáp. Điều này khiến cho Thông Thiên rất hài lòng, nếu như người này có thể tạm thời dẹp bỏ hận thù qua một bên, thì tương lai của hắn chắc chắn sẽ rộng mở.

_Các ngươi biết vì sao các ta gọi các ngươi đến đây hay không?

_Xin giáo chủ nói thẳng.

_Ta biết rằng trước nay các ngươi đều do Kiếm Tu chỉ dạy, nhưng giờ đây hắn không còn nữa, nếu có thể các ngươi hãy tới Bích Du Cung, ta sẽ đích thân chỉ dạy cho các ngươi.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên trước đề nghị nói của Thông Thiên. Phải biết rằng đa số những người ở đây chỉ có tám người là Đa Bảo, Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương, Triệu Công Minh cùng Tam Tiên là được đích thân Thông Thiên truyền thụ, những người khác chỉ được truyền thụ công pháp và tới Bích Du Cung nghe giảng đạo mà thôi. Đây quả thật là một lời đề nghị hết sức cám dỗ, bọn họ hận rằng tại sao cơ hội đó không tới lượt bọn họ cơ chứ.

Liếc nhìn Hoàng Minh, thấy hắn gật đầu, Tử Tân lúc này mới lên tiếng.

_Cảm ơn Thánh Nhân đã gia ân, nhưng ta là vua một nước, việc nước một ngày cũng không thể bỏ, nên đề nghị này ta xin đành từ chối.

_Ta cũng vậy, sau khi sư phụ ta mất, ta đã thề rằng, chỉ cần ta còn sống ta nhất định sẽ giúp sư huynh ta trị vì đất nước.

Tử Tân và Hoàng Minh từ chối, khiến mọi người xung quanh sững sờ. Vô Đương vốn không ưa gì Hoàng Minh, lúc này tức giận lên tiếng.

_Hai tên các ngươi, được ban ân mà không biết hưởng, còn dám mở lời từ chối?

Nếu là Hoàng Minh trước kia, chắc chắn hắn sẽ lên tiếng mà phản pháo lại, nhưng giờ đây hắn đã khác rồi, suy nghĩ của hắn đã chín chắn hơn rất nhiều. Quay mặt đi giả vờ như không thấy Vô Đương, điều này khiến bà ta càng thêm tức giận.

_Vô Đương, không được vô lễ. Con quên phép tắc ở Chính Điện này rồi sao.

Thông Thiên quát lên. Vô Đương hoảng sợ, ngay lập tức lui xuống.

_ Nếu như hai ngươi đã nói vậy thì cũng không sao. Đây là Bính Du Tiên Quyết cùng hai gốc dược thảo, ta sẽ truyền công pháp cho hai ngươi, cứ theo đó mà tu luyện.

Thông Thiên đưa tay lên, trong đầu Hoàng Minh và Tử Tân liền xuất hiện một đoạn công pháp mới lạ. Hoàng Minh cảm thấy điều này thật thần kì, chỉ cần Thông Thiên phất tay một cái, bọn hắn đã hoàn toàn nhớ được tất cả công pháp của Bích Du Tiên Quyết.

Có lẽ Tử Tân và Hoàng Minh đều không biết Bích Du Tiên Quyết quý đến nhường nào. Đó là tiên quyết mà chỉ tám đệ tử thân truyền của Thông Thiên mới được tu luyện, những người khác cũng chỉ được cấp cho một bộ Bích Du Chi Quyết mà thôi. Bọn họ thật không ngờ rằng Thông Thiên lại coi trọng hai người kia đến như vậy, bọn hắn có gì thua kém hai người kia cơ chứ?

Cáo biệt thông thiên, Hoàng Minh cùng Tử Tân trở về Triều Ca. Nắm chặt Bích Du Tiên Quyết trong tay, hắn mong rằng với thứ này hắn có thể nhanh chóng hấp thu được linh khí, trở thành tiên nhân.