Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 1




Rốt cuộc là giúp hay không giúp?

Nhìn cách đó không xa đang dây dưa vài người, ta nhíu mày.

Trong đó nhằm vào một người X, là người pha chế rượu trong ****, nhưng mà hiện tại không phải là giờ làm việc. Quên đi, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cũng xem như là đồng nghiệp với nhau, nghĩ thế, ta thuận lợi từ ven đường nhặt lên một cây gậy sắt đi qua.

*cửa hàng, cửa tiệm, khách ***,…

Thân thủ hắn ban đầu không có thiếu sót, ban nãy chẳng qua là có chút tốn sức, cho nên ta cũng chỉ là rất nhẹ nhàng đông đập đập tây đánh đánh, thập phần nhanh chóng kết thúc trận ẩu đả.



Người pha chế rượu đuổi đi kẻ cuối cùng, quay đầu hướng ta nói lời cảm tạ.

“Không khách khí, trách nhiệm thôi mà.” Ta cười nói, mang theo chút khúm núm. Hắn tuy là người pha chế rượu, nhưng cũng coi như là đại bài* trong ***, lại còn có một mỗ mỗ hậu thuẫn giúp đỡ, cho nên hắn trong mắt ta là “Đại gia” – với loại nghề nghiệp này của chúng ta, chỉ cần địa vị cao, sẽ trở thành đại gia.

*có thể hiểu là người quan trọng, có vị trí cao.

“Hiện tại không phải là giờ làm việc,” hắn cũng cười cười, hiển nhiên là nhận ra ta, “Có muốn hay không ta nói với lão bản tăng tiền lương cho ngươi?”

“Vậy đa tạ.” Tăng lương tất nhiên là chuyện tốt, ai cũng yêu tiền mà.

Lúc này, ven đường có chiếc xe thể thao đắt tiền đậu lại, cửa xe mở, bước xuống là một vị nam tử cao lớn.

“Có khỏe không?” Nam từ hỏi, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lông mày nhíu lại có vẻ lo lắng.

“Không có việc gì.” Người pha chế rượu cũng nhàn nhạt trả lời, vẻ mặt vì nhìn thấy nam nhân kia mà buông lỏng, xem ra hai người là quan hệ – a, không phải chuyện của ta, cũng nên suy đoán cái gì.

“Ta đây cáo từ trước” Ta hướng hai nam nhân hơi gật đầu, lập tức xoay người ly khai.

Không định chờ đợi báo đáp cái gì, từ đầu đã nói, là thuộc trách nhiệm thôi, cũng chẳng phải đang trong giờ làm việc, tuy nhiên, liên quan đến đề nghị tăng lương, có thể đổi thành tiền mặt đương nhiên là hay nhất.



Đêm nay có bữa tiệc chiêu đãi rượu, cách một khoảng thời gian sẽ tổ chức một lần. Bởi vì những người cũ không ngừng rời khỏi đây, người mới cũng liên tục thêm vào, đơn giản mà nói, bữa tiệc này thực chất là tiệc khai bao nam hài mới.

Ta là bảo vệ trong ***, loại người thấp kém, chỉ tập trung làm việc ở cổng vào, lần này lại bị điều đi vào phòng khách. Không cần thiết nói, chắc chắn là vị nhân huynh kia đã nâng đỡ.

Người pha chế rượu lần trước, hôm nay cũng tham gia, bất quá cũng là thân phận khách mời, thấy ta, đối ta gật đầu. Bên người hắn, như cũ vẫn là cái vị nam nhân kia, lần này lại ôm chặt thắt lưng hắn.

Ta hơi cúi thấp đầu, biểu thị tôn kính đối với khách nhân, trước đây lấy quan hệ “Đồng nghiệp” che lấp, lần này hiển nhiên là quan hệ chủ tớ.

Tình hình mọi thứ đều bình thường, nhân vật chính ngày hôm nay lên sân khấu.

Sân khấu màu đen, ghế dài màu đen, phím đàn màu đen, trên sân khấu duy nhất có một sinh vật một thân tuyết trắng. Ngón tay nhẹ nhàng vũ động, nhãn thần nhàn nhạt, cũng không trống rỗng, hình như có nội dung, những người khác tinh tế bình luận.

Quả nhiên là thượng phẩm.

Không công khai hoàn tất giá cả của tiêu vật, tất cả đều âm thầm tiến hành, chỉ đợi quyết định từ cấp cao của ***.



“Muốn ta hộ tống?” Ta kinh ngạc.

“Đây là Vicky tiên sinh có ý định đề bạt ngươi, còn không nắm cơ hội?” Chủ quản nhóm bảo vệ trả lời.

Ta cúi đầu khom lưng: “Ta còn muốn đa tạ chủ nhiệm đã đề bạt.”

“Hảo, xem ra ngươi cũng là người hiểu chuyện, ta sẽ không dặn dò ngươi gì nhiều, chính ngươi làm tốt là được” Chủ nhiệm vỗ vỗ vai ta.

Đây có tính là bước đầu tiên thăng chức rất nhanh? Ta nhìn quét toàn bộ một lúc vẫn không thấy cái bóng của Vicky tiên sinh.



Người thắng đấu giá hôm nay đã đợi một lúc lâu ở sáo phòng do mỗ Tinh của tửu *** sắp xếp, ta phụ trách đem nam hài đưa đến.

Một đường không nói gì. Bất quá chỉ là đi chung con đường. Dừng chiếc xe cực tốt lại, ta xuống xe, mở cửa, người bên trong cũng không đi ra.

“Tiên sinh?” Ta thử kêu.

“Ngươi không đỡ ta xuống xe sao?” Bên trong xe truyền đến thanh âm ôn nhu lạnh lùng.

Nghe vậy, ta do dự một chút rồi vươn tay. Một bàn tay đẹp tuyệt không giống như những người khác đặt lên tay ta. Rồi cả người mới xuống xe, đôi mắt đối ta có chút dao động.

Hắn buông tay ra: “Rất ít người không bị bàn tay này hấp dẫn”

Ta cúi người cười, không trả lời. Kỳ thực là không dám bị hấp dẫn, ta không có cái tư cách kia.

Sau cùng cũng đưa nam hài đến trước mặt nam nhân kia, ta muốn cáo từ, lại bị nam hài gọi lại.

“Ngươi bao ta nửa năm?” Nam hài hỏi nam nhân.

“Ân?” Nam nhân thiêu mi.

“Ta đây có đúng hay không có một ít quyền lực?” Nam hài hỏi.

Nam nhân không nói, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Ta muốn người này làm vệ sĩ cho ta”

“Có thể”



Ta phải hỏi cái gì? Ta không thể tin được sao? Nhìn lại, ta cũng chỉ là rất ngẫu nhiên giúp vị đại bài nho nhỏ giải quyết chút vấn đề, trên thực tế cũng không có hết lòng dốc sức, nhưng mà số phận cứ như vậy hồi báo ta, có đúng hay không sau này ta phải làm nhiều việc thiện như thế này, ta sẽ để ánh sáng ban ngày ta nhận được gần hơn? ( câu cuối cùng là chém từ Google thúc thúc)

Mặc kệ sau này thế nào, hiện tại ta là vệ sĩ 24 tiếng đồng hồ của nam hài tên Thanh Thanh này, nam nhân bao dưỡng hắn gọi là Cơ Dưỡng Tĩnh, người Trung Quốc, có một đôi con ngươi màu xanh lá.