Tình Động

Chương 2




Lục Cảnh dừng tại chỗ trong chốc lát, mắt thấy Trầm Nhược Thủy đã đi xa rồi, mới lắc lắc tay áo, bước nhanh đuổi theo, không nhanh không chậm đi theo sau hắn.

Trầm Nhược Thủy tự nhiên biết người nào đó vẫn theo không bỏ, cũng không quay đầu nhìn chút nào, ngược lại càng chạy càng nhanh, còn cố ý dẫm mạnh “Bang bang”.

Chán ghét chán ghét chán ghét!

Hắn trong lòng không ngừng mặc niệm hai chữ này, nói với chính mình cứ đi đi đừng để ý tới người phía sau, nhưng dù làm sao vẫn cố tình để ý muốn chết.

Khi Lục Cảnh từ trên trời giáng xuống, hắn không biết có bao nhiêu kinh hỉ; khi Lục Cảnh nói hai ba câu thay hắn đuổi đi cừu gia, hắn không biết có bao nhiêu kiêu ngạo; Lại khi vừa thấy gương mặt ôn nhu tuấn mỹ kia, đáy lòng mãnh liệt xuất hiện vô tận ghen tỵ.

Hận hắn mọi thứ đều mạnh hơn mình, hận hắn đoạt đi hết phụ thân sủng ái, hận hắn……

Trầm Nhược Thủy càng đi, lại càng cảm thấy tức giận, cuối cùng cũng dừng chân, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Cảnh, hung hăng hỏi:“Uy, sao ngươi vẫn đi theo ta?”

“Sư phụ muốn ta sau khi tìm được ngươi thì lập tức đem ngươi hồi Thu Thủy Trang.”

“Không cần phiền toái. Chờ ta chơi đủ sẽ chính mình trở về.”

“Như vậy, sư đệ muốn chơi thế nào?” Lục Cảnh tiến lên vài bước, chậm rãi đứng cạnh Trầm Nhược Thủy, ôn nhu nói, “Ta cùng ngươi.”

Trầm Nhược Thủy vừa thấy hắn tới gần hô hấp liền tắc nghẹn, theo thói quen tính đá mấy cước, nói: “Ngươi có để ta yên không? Lục thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hẳn có rất nhiều chuyện quan trọng a? Cần gì phải lãng phí công phu trên người bại gia tử không học vấn không nghề nghiệp như ta?”

Lời hắn nói cực kỳ không tốt, Lục Cảnh lại không tức giận chút nào, ngược lại khẽ cười, vẫn là thái độ ôn nhu dễ thân: “Sư đệ, ta đã suốt ba tháng không hồi Thu Thủy Trang.”

Trầm Nhược Thủy giật mình, không rõ y vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, lại vẫn bật ra sửa đúng lại: “Sai rồi, bốn tháng ba ngày mới đúng.”

“Ah, nguyên lai đã lâu như vậy.” Lục Cảnh hé mắt, cười đến càng thoải mái, hỏi, “Ta gần đây không cùng ngươi ngoạn, nên ngươi sinh khí, đúng không?”

“Sao…… Sao có thể như thế!” Trầm Nhược Thủy mặt lập tức đỏ, song chưởng duỗi ra, hung hăng đẩy Lục Cảnh, to giọng nói,“Ai muốn cùng ngươi? Ta hận không thể cách ngươi càng xa càng tốt!”

Dứt lời, quả nhiên xoay người chạy đi, bỏ Lục Cảnh cách xa sau người.

Lục Cảnh lắc đầu cười khổ, vừa muốn cất bước đuổi theo, đã thấy Trầm Nhược Thủy bay nhanh trở về, không nói một lời nhào vào lòng hắn, mềm gọi: “Sư huynh.”

Lục Cảnh giật mình, không tự chủ nâng tay ôm cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc kia, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng sau khi hắn thấy rõ đuổi theo sau Trầm Nhược Thủy là giang hồ nhân sĩ, liền không khỏi thở dài ra tiếng.

“Sư đệ, lần xuất môn này ngươi rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu phiền toái?”

“Dài dòng.” Trầm Nhược Thủy ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút, chặt chẽ túm chặt tay áo Lục Cảnh,“Ngươi không phải võ công cái thế, không người có thể địch sao? Nhanh giải quyết giúp ta!”

“…… Được.”

Khi không cần thì đuổi hắn cút, khi cần dùng lại kêu to sư huynh, người này…… trước sau giống nhau vô cùng tùy hứng.

Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, lại như cũ cảm thấy Trầm Nhược Thủy vạn phần đáng yêu, thừa cơ ôm sát thắt lưng y, dưới chân nhẹ động, không chút cố sức thi triển ra tuyệt đỉnh khinh công, bay lên cây đại thụ, tùy tiện tìm chỗ ẩn nấp.

Trầm Nhược Thủy đầu tiên là một trận choáng váng, ngay sau đó định giãy dụa, nhưng tay chân đều bị chế trụ, miệng lại bị bịt, chết sống không phát được ra tiếng. Chỉ có thể nâng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Cảnh.

Lục Cảnh cũng hạ mâu nhìn hắn, một đôi con ngươi đen sâu kín âm trầm, mơ hồ như nước ẩn chứa nhu tình. Trầm Nhược Thủy nhìn đến ngẩn ngơ, vội vàng quay đầu đi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cuối cùng không hề nhúc nhích.

Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, thẳng đến khi đám giang hồ nhân sĩ kia rời khỏi, Lục Cảnh mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

Trầm Nhược Thủy vừa lấy được tự do, liền tức khí kêu la:“Sư huynh ngươi công phu tốt như vậy, vì sao phải trốn đi? Phải đánh cho đám kia thất bại thảm hại mới đúng.”

“Hồ đồ.” Lục Cảnh nhẹ chê bai một tiếng, bên môi lại chứa đựng nụ cười,“Ngươi đã gây ra nhiều họa như vậy, còn ngại chưa đủ? Chờ trở về Thu Thủy Trang, không biết sư phụ sẽ phạt ngươi thế nào.”

Ngữ điệu ôn nhu, cực kỳ mềm nhẹ.

Trầm Nhược Thủy nhìn tươi cười sủng nịch này, nhớ ra mình giờ phút này vẫn tựa vào trong lòng người nào đó, vội vàng chuyển đầu, thở phì phì từ trên cây nhảy xuống.

Đáng tiếc hắn khinh công vốn không tốt, lần này lại nhảy quá vội, vừa rơi xuống đất đã không cẩn thận bị thương ở chân.

Lục Cảnh đứng trên thấy rõ, vội vàng thả người nhảy xuống, lập tức hỏi: “Sư đệ, ngươi làm sao vậy?”

“Đau quá.” Trầm Nhược Thủy nguyên là không muốn biểu hiện yếu ớt như vậy, nhưng hắn được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được đau? Miệng hé ra, lập tức kêu ai ra tiếng.

Lục Cảnh nghe hắn kêu đau, lập tức rối loạn tâm thần, vội vàng ngồi xuống coi thương thế. Xoa chân rồi bôi thuốc, lại mất thật lớn công phu mới miễn cưỡng dỗ được Trầm Nhược Thủy. Cuối cùng đưa ra kết luận —

“Chỉ là thương bình thường thôi.”

Trầm Nhược Thủy hừ một tiếng, nói đầy đương nhiên: “Tất cả đều tại ngươi làm hại.”

“Ân.” Lục Cảnh gật đầu đáp nhẹ, hoàn toàn không có ý cãi lại, cười nói,“Đã bị vậy rồi, ngươi cho dù không muốn về nhà cũng không được.”

“Hỗn đản.” Trầm Nhược Thủy thấp giọng mắng vài tiếng, bộ dáng căm giận bất bình.

Lục Cảnh lại như cũ không chút để ý, cứ thế đứng thẳng dậy, cười nhẹ nhàng vươn tay hướng hắn, nói:“Ta cõng ngươi.”

Trầm Nhược Thủy trong lòng vừa động, chần chờ một lát, mới bắt lấy cái tay kia, miệng vẫn mắng: “Tiện nghi cho ngươi đó.”

“Đúng vậy.”

Lục Cảnh thủy chung ứng đáp theo ý hắn, nhẹ nhàng linh hoạt, động tác thuần thục đem người đặt trên thân, vừa đi nhanh về phía trước vừa nhẹ gọi:“Sư đệ.”

“Gọi làm gì?”

“Ta lần này hồi Thu Thủy Trang, đại khái có thể ngây ngốc hai tháng.”

“Ách.”

“Vô luận là thả diều hay bắt bướm, ta tất cả đều cùng ngươi, được không?”

“Ta mới không cần.” Trầm Nhược Thủy đảo mắt, thái độ thật khinh thường. Chốc lát sau, lại tựa đầu vào vai Lục Cảnh, lẩm bẩm:“Đã nói hai tháng, một ngày cũng không được thiếu.”

“Đương nhiên.”

Lục Cảnh chỉ đáp một câu, cười yếu ớt không tiếng động.

Hắn cùng tiểu sư đệ này lớn lên bên nhau, làm sao không rõ tâm tư của y? Y nói “Ta chán ghét ngươi”, ý tứ chính là — ‘họ Lục kia, ngươi rất kỳ cục! Tại sao không bồi bên cạnh ta?’