Tình Định Lãnh Nam

Chương 6




Trong phòng lò lửa hừng hực thiêu đốt,cùng băng hàn bên ngoài hiện ra đối lập mãnh liệt.Cơ Nhạn Nhi ngồi ở ghế thái sư, lười biếng nâng đầu,thân mình trải qua hoan ái tản mát ra mị thái mê người.Tiểu Thúy đứng ở phía sau lấy lược ngọc, tinh tế chải tóc dài của Cơ Nhạn Nhi, lơ đãng mở miệng hỏi:"Tiểu thư, chúng ta thời điểm nào về nhà nha?"

"Vì sao hỏi như thế chứ?" Cơ Nhạn Nhi có chút kinh ngạc,quay đầu hỏi lại.

"Tiểu thư, chúng ta đã tới nơi này thật lâu."Hai tay Tiểu Thúy cầm khăn tay thêu hoa, ngập ngừng nói.

"Nhưng cha cùng nương không biết thời điểm nào mới có thể về nhà, đại ca cũng không ở, chúng ta trở về căn bản không thấy được bọn họ nha!" Cha cùng nương nàng vừa ra khỏi cửa liền ngoạn điên rồi,giống như dã điểu được thả tự do, ngẫu nhiên mới đưa thư trở về báo bình an, loại tình huống này đã sớm nhìn quen lắm rồi.

Trọng điểm là — nàng căn bản không nghĩ rời đi Khánh ca ca!

"Nhưng là…… Người ta……" Tiểu Thúy hao tổn tâm trí gãi đầu, miệng ấp úng.

"Xảy ra chuyện gì?Ngươi có chuyện cũng nên nói nha! Còn như vậy,bên tai ta sẽ biến dài giống con la!" Tiểu Thúy thời điểm nào không rõ ràng như thế? Rốt cuộc là việc gì a?

"Ai gia, chính là vị Lỗ cô nương kia a!" Tiểu Thúy đô miệng oán giận.

Lỗ Thu Điệp mỗi lần đều cố ý trêu cợt nàng, tuy rằng đối với tiểu thư coi như khách khí, còn không có cái lá gan đắc tội tiểu thư, nhưng nàng là thực thảm,Lỗ Thu Điệp ba năm ngày liền trêu cợt nàng một chút, nàng không có mệnh như thế để chịu sự đùa giỡn a?

"Ngươi nói Lỗ Thu Điệp? Nàng xảy ra chuyện gì?"

"Nàng mỗi lần đều cố ý trêu cợt ta." Tiểu Thúy ủy khuất nói,nước mắt dường như sẽ rơi xuống.

"Vì cái gì?" Cơ Nhạn Nhi nghiêng đầu hoang mang hỏi. Nàng biết Lỗ Thu Điệp đối với các nàng có địch ý, nhưng nàng không hiểu.Tiểu Thúy nghe Cơ Nhạn Nhi hỏi như thế, thiếu chút nữa gục ngã. Ai! Tiểu thư sao lại đơn thuần như thế? Cư nhiên nhìn không ra ý đồ của Lỗ Thu Điệp. Thật sự là không có ý thức nguy cơ! Nàng phải giúp tiểu thư mới được! Nếu Úy chủ gia bị cái nữ nhân kia cướp đi,tiểu thư nhà nàng sẽ làm sao?

"Tiểu thư, người cư nhiên chưa phát hiện sao?Nữ nhân sẽ đối với một nữ nhân khác sinh ra địch ý,không phải vì nam nhân sao?" Tiểu Thúy bất đắc dĩ nói,"Người sáng suốt đều nhìn ra được,Lỗ cô nương thích Úy chủ gia a!"

"A? Ngươi nói cái gì?" Cơ Nhạn Nhi như bị sét đánh,bát trà cầm trên tay không cầm chắc,không cẩn thận rơi trên váy,váy trắng nháy mắt nhiễm thượng một chút trà.

"Thật nóng!" Đùi tuyết trắng non mịn bị trà nóng làm bỏng, không khỏi đau kêu lên.

"Tiểu thư! Người không sao chứ?" Tiểu Thúy vội vàng đẩy ra quần lụa mỏng của Cơ Nhạn Nhi bị dính ướt, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng chà lau, nhưng da thịt non mịn của Cơ Nhạn Nhi vẫn nổi lên một mảnh hồng.

"Trời ạ! Thoạt nhìn thực nghiêm trọng! Ta đi lấy thuốc mỡ đến." Tiểu Thúy vội vàng chạy đi ra ngoài.

"Đợi đã a!" Cơ Nhạn Nhi mới hô lên miệng, Tiểu Thúy cũng không quay đầu lại chạy như điên đi ra ngoài. Di? Mới vừa rồi Tiểu Thúy nói cái gì? Lỗ Thu Điệp thích Khánh ca ca?

Tiểu Thúy cước bộ thần tốc chạy vội trở về, cầm trên tay một lọ thuốc mỡ.

"Ngươi trước không vội! Ngươi vừa mới nói là thật vậy chăng?" Cơ Nhạn Nhi ngăn Tiểu Thúy,muốn nàng ngồi xuống.

"Ai da,tiểu thư tốt của ta,chân của người đã bị thương,ta trước giúp người bôi thuốc."

"Không đau như vậy, ngươi nhanh nói rõ ràng." Cơ Nhạn Nhi épTiểu Thúy ngồi xuống,"Ngươi vừa mới nói…… Lỗ Thu Điệp thích Khánh ca ca?"

"Là nha! Đây là hạ nhân Úy quý đều biết nói, cũng chỉ có tiểu thư không biết đi?"

Tiểu Thúy miệng động,trên tay động tác cũng không dừng lại, đem khăn tay ướp nước đá để ở trên da thịt phiếm hồng của Cơ Nhạn Nhi.

"Toàn bộ mọi người biết chuyện này?!" Cặp mắt to hắc bạch phân minh kia lóe lên khiếp sợ, nàng có trì độn như thế sao? Nàng thật không biết? Vẫn là bởi vì nàng không muốn suy nghĩ sâu xa?

"Khó trách…… Nàng đối với chúng ta địch ý lớn như thế."

"Đúng vậy a! Nàng căn bản không đem chúng ta để vào mắt." Tiểu Thúy ở Cơ gia như cá gặp nước, hiện tại mỗi ngày đều bị Lỗ Thu Điệp chỉnh thảm! Kỳ thật này cũng tốt,nàng có trách nhiệm bảo vệ hạnh phúc tiểu thư!

"Tiểu thư, chẳng lẽ người không lo lắng sao?Nàng mỗi lần đều bám dính ở bên người chủ gia, như vậy tiểu thư còn không lo lắng sao?" Tiểu Thúy nắm thủ, vẻ mặt tức giận, bộ dạng như thể đương sự chính là nàng.

"Ngô…… Nhưng Khánh ca ca lại không thích nàng." Cơ Nhạn Nhi đô cái miệng nhỏ nhắn nói.

Tuy rằng trong miệng như thế nói,nhưng trong lòng vẫn thực bất an.

"Là đúng vậy! Nhưng tiểu thư cứ buông ra mặc kệ như thế sao?"Tiểu thư nhà nàng cũng không nên yếu phòng bị một chút, nếu phát sinh việc gì, tiểu thư nhất định sẽ hối hận!

Cơ Nhạn Nhi như thế nào không biết Khánh ca ca luôn luôn chịu nữ nhân ái mộ sâu sắc?Nhưng nàng cũng chỉ có thể tận lực không thèm nghĩ nữa a! Bằng không nàng có thể làm sao nữa?

"Chán ghét! Vì cái gì có nhiều nữ nhân như thế thích hắn a?" Đều do lão thiên gia đối với hắn thật tốt quá, chẳng những sự nghiệp có,ngay cả tướng mạo cũng làm cho nữ nhân ái mộ không thôi.

"Cho nên tiểu thư nhanh nên xem chủ gia nha! Bằng không nữ nhân kia yêu thương nhung nhớ,cũng là chuyện sớm hay muộn." Tiểu Thúy còn nói:"Đến lúc đó hối hận sẽ không kịp!"

Cơ Nhạn Nhi hai tay ôm má trầm tư, trong lòng âm thầm nhấm nuốt lời nói của Tiểu Thúy,tâm tình phức tạp hiện lên ở trên mặt nàng,nửa điểm cũng không giấu được.Sắc trời mờ nhạt đem tuyết trắng ở sơn trang chiếu thành một mảnh kim bích,khiến nó càng thêm huy hoàng to lớn.

"Nghe Tiểu Thúy nói nàng bị thương?" Úy Nguyên Khánh nói xong chuyện công sự liền gấp gáp lại đây,trên khuôn mặt tuấn tú tinh mỹ để lộ ra một tia lo lắng.

"Hừ……" Cơ Nhạn Nhi tiếp tục chải tóc,xoay mặt không nhìn hắn.

"Làm sao bị thương?" Úy Nguyên Khánh quay thân mình Cơ Nhạn Nhi, cao thấp đánh giá.

"Không cần sờ loạn!" Nàng hiện tại không nghĩ nhìn thấy hắn, hắn tốt nhất không cần đụng chạm nàng!"Tâm trạng muội không tốt,huynh không cần làm phiền."

Nàng đối với hắn dứt tay áo, bỏ qua không nghĩ thấy hắn, làm cho Úy Nguyên Khánh nheo lại đôi mắt phượng, rốt cuộc đã xảy ra việc gì, làm cho nàng ngay cả nhìn hắn một cái cũng không nguyện ý?

"Phát sinh việc gì?" Hắn trầm thấp hỏi. Vừa nghe được nàng bị thương,hắn liền vội vàng chạy tới,bình thường, tiểu nữ nhân này sẽ nhào vào trong lòng hắn làm nũng,hiện tại nàng lại cự tuyệt hắn ở ngoài ngàn dặm.

"Đừng để ý muội,huynh đi đi a!" Biết rõ không nên trút giận nên hắn, nhưng trong lòng nàng cũng không chịu nổi.

Nhìn vẻ mặt nàng quật cường,nước mắt như trân châu rơi xuống,bộ dáng kia làm tất cả không hờn giận của hắn chuyển thành bất đắc dĩ. Hắn thở dài, ai bảo hắn gặp gỡ nàng sẽ không bỏ được.Hắn hơi nhíu mày,ôn nhu ôm lấy nàng. Con ngươi có chút ngạo khí sắt đá, nhìn thấy nước mắt ủy khuất của nàng, cũng hóa thành mềm mỏng,"Xảy ra chuyện gì…… Ta chọc muội tức giận?"

"A…… Đau!" Nàng cắn răng nhịn đau, hắn không cẩn thận đụng tới miệng vết thương của nàng.

Nghe được tiếng kêu của nàng, hắn nhanh chóng nhấc lên váy,yêu thương vuốt ve da thịt sưng đỏ,đôi mắt thâm thúy lộ vẻ thương tiếc,"Sao không cẩn thận như vậy?"

Nhìn bộ dạng hắn đau lòng,làm cho nàng bớt đau lòng,tức giận cũng tiêu một nửa."Ân……" Nàng ôn thuần dựa ở trong ngực hắn thấp giọng nói.

Hắn yêu thương nhẹ nhàng nói,trong lòng thương tâm không ngừng,"Bôi qua dược sao?"

"Mới vừa rồi Tiểu Thúy giúp muội bôi dược,hiện tại có vẻ đỡ, đừng lo lắng." Tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực rắn chắc cọ xát, làm không biết chán.

"Muội bị thương,ta sẽ đau lòng." Thấy nàng khôi phục bộ dạng ôn thuần,hắn nói lời tà tứ,muốn nàng vui vẻ.

"Chán ghét!" Nàng cười duyên,mắt hạnh xinh đẹp híp thành một đường cong.

Hắn âm thầm cười khổ,tâm tư tiểu nữ nhân này,thật sự làm người ta khó nắm lấy.

"Tốt lắm, mới vừa rồi tức cái gì?" Hắn cũng không quên chuyện vừa rồi.

Nàng thẹn thùng đỏ mặt,vừa nãy nhất thời mất đi lý trí, mới có thể đối với hắn khó chịu."Được rồi! Chính là…… Tiểu Thúy nói cho muội một việc."

"Ân?" Hắn hơi hơi nhíu mi,chờ nàng nói tiếp.

"Ngô…… Ân……" Nàng đỏ mặt cười,chi chi ngô ngô.

"Khó mở miệng như thế, quên đi." Bàn tay to ôm nàng bắt đầu không an phận thăm dò.

"Ai dục…… Không cần náo loạn,muội nói,muội nói mà!" Nàng đè lại tay hắn. Khẩu khí khó nén chua hỏi:"Vị Lỗ Thu Điệp kia thích huynh đúng không?"

Nguyên lai tiểu nữ nhân này vì chuyện này mà giận dỗi,thật đáng yêu!

"A! Muội ghen?" Hắn buộc chặt mạnh mẽ ôm lấy nàng,hơi thở tràn ngập nam tính phun ở tai nàng.

"Muội mới không có!" Mặt đẹp của nàng lên, né tránh thế công của hắn.

Hảo nóng…… Tay hắn giống như ngọn lửa,ở trên người nàng châm lửa tình.

Sắc mặt hắn ngay thẳng."Nàng ta thích ta."

"Vậy huynh còn……" Hắn nếu biết,còn cho Lỗ Thu Điệp theo bên người?

"Hư……" Ngón tay giữa của hắn để ở trên môi anh đào khẽ nhếch,vỗ về chơi đùa.

"Thì tính sao? Ta cho tới bây giờ không đem nàng ta thành nữ nhân đối đãi. Nàng ta từ nhỏ không có người bạn nào chơi đùa, cho nên mới bàm ta như thế, huống hồ tuổi nàng ta cũng không còn nhỏ,có thể lập gia đình được rồi,những ngày ở trong phủ cũng không lâu nữa."

Hắn ôm lấy nàng, nhẹ giọng dỗ dành nàng,"Đừng vì nàng ta mà hao tổn tinh thần nữa,ân?"

Nàng nhẹ nhàng gật đầu,bị lời ngon tiếng ngọt của hắn làm tâm hoa nở rộ.

"Hiện tại muội nên trấn an ta,Tiểu Nhạn Nhi."Đôi mắt Úy Nguyên Khánh chuyển thâm,gợi lên nụ cười tà khí,vì nàng mà nhiễm thượng tình dục. Hắn vĩnh viễn đều muốn nàng không đủ!

Lúc này,thiên chi kiêu tử này trong lòng rốt cuộc không chứa được nữ nhân khác, không biết,ở góc tối ngoài phòng có một nữ tử,đang nghe lén hai người đối thoại.Nữ tử không tự giác nắm chặt bàn tay,ánh trăng chiếu vào trên sườn mặt nàng tràn ngập ghen tỵ,càng thêm âm trầm.Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng cười huyên náo của hai người, bọn họ ân ái thì thầm kích thích nữ tử, làm cho khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng không che dấu được dữ tợn, nàng xoay người phẩy tay áo bỏ đi, không có kinh động bất luận kẻ nào.Mây đen dày đặc dần dần che lại ánh trăng xinh đẹp, bốn phía bóng tối có chút biến hoá kỳ lạ…