Nguyên lai cuối nơi thảo nguyên này là gần thủy sơn cốc, nước biếc nhiễu ốc, cảnh đẹp này xác nhận trên trời mới có.Đông tuyết chưa tan, xuân ý đã sinh, nơi này thật sự đẹp quá, hắn như thế nào biết nơi này?Ánh mắt Cơ Nhạn Nhi nghi hoặc hiển lộ không bỏ sót, trên mặt biểu tình tràn ngập kinh hỉ.
"Khi tuổi còn nhỏ ngẫu nhiên phát hiện, từ đó về sau liền thành căn cứ bí mật của ta." Úy Nguyên Khánh còn nói:"Chỉ cần có chuyện gì phiền lòng,ta sẽ tới nơi này."
Hắn như không có việc gì kể lại mọi chuyện làm cho nàng thực vui vẻ kinh hỉ. Rồi mới nắm lấy đầu vai nho nhỏ của nàng, làm cho nàng rúc vào trong ngực hắn, cảm thụ hô hấp trầm ổn phập phồng của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dựa vào hắn, làm cho nhiệt độ cơ thể hắn xuyên thấu qua xiêm y làm ấm khuôn mặt đỏ của nàng.Nàng im lặng dựa vào hắn, hốc mắt có chút nóng lên. Nói như thế……Nơi này chỉ có nàng tới?
"Mệt mỏi sao? Vào nhà nghỉ ngơi đi!" Hắn đau lòng nhẹ nhàng ôm lấy nàng,di chuyển bộ pháp.
Đẩy ra cửa gỗ, trong phòng chỉ có giường gỗ đơn giản cùng bàn nhỏ.
Hắn cẩn thận lau đi tro bụi, rồi mới cởi áo choàng trên người nàng cùng áo ngoài, nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, trong mắt tràn ngập nhu tình,"Mau nghỉ ngơi đi!"
"Khánh ca ca theo giúp muội……" Nàng giữ chặt góc áo hắn, làm nũng nỉ non.
"Ta còn chưa muốn ngủ,muội nghỉ ngơi trước đi!" Nghe hắn nói như thế, nàng liền ngồi dậy,"Muội cũng không ngủ." Nàng muốn cùng hắn ở cùng một chỗ……
"A!"Thấy nàng như thế, hắn đành phải phối hợp cởi áo lên giường,ôm lấy nàng. Nàng mệt mỏi nhắm lại hai mắt,lông mi tinh tế cong cong, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Tay hắn lướt qua nàng, cởi bỏ tóc dài, làm cho sợi tóc cuộn lên ngón tay hắn.Dung nhan an tường ngủ của nàng làm hắn không muốn nhắm mắt,con ngươi sâu như hồ không tự giác biểu lộ ôn nhu.Hồi lâu sau, hắn cũng nhắm mắt lại cùng nàng ôm nhau mà ngủ.Sau một đêm êm đẹp, Cơ Nhạn Nhi lay thân, sâu kín tỉnh dậy, tay nhỏ bé phấn nộn che miệng ngáp,đầu hỗn độn còn chưa suy nghĩ được điều gì,cho đến khi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn buồn ngủ.,đem sâu ngủ cưỡng chế di dời,mới nhớ tới bản thân đang ở nơi nào.Ngẩng đầu nhìn,đường cong trên mặt Úy Nguyên Khánh vì đi vào giấc ngủ mà mềm mại rất nhiều, trong mắt nàng tràn ngập tình ý, mỉm cười, lặng lẽ đứng dậy lướt qua hắn, không nghĩ làm hắn thức, cầm lấy áo khoác trên giá ở bên giường, rón ra rón rén đẩy cửa ra,lại nhẹ nhàng đóng lại.
"Oa! Hương vị sáng sớm thật sự là mùi thơm ngát, là hoàn cảnh nơi này thật tốt đi? Vẫn là ta bình thường quá yêu ở trên giường? Ta đi chỗ khác xem thử!"
Cơ Nhạn Nhi duỗi người. Tóc dài ướt át rơi trên vai, lấy tay nhẹ vuốt,mắt to sống động nhìn quanh bốn phía."A, còn có con bướm nha!"
Chợt thấy bướm trắng phía trước,không có bay đi, nhẹ dừng ở trên một đóa hoàng cúc. Cơ Nhạn Nhi tính tình đùa giỡn nổi lên, giống như con mèo nhỏ bướng bỉnh, vươn tay nhỏ bé muốn bắt.
"A…… Đừng chạy!" Đáng tiếc con bướm phấn ngọc chỉ có bay lên,lúc bay cao lúc bay thấp, quanh quẩn ở bên, chính là làm cho nàng không bắt được.Nàng một đường vừa nhảy vừa chạy, tiếng cười như chuông bạc,mồ hôi khẽ thấm ướt.
Kỳ thật bắt không được con bướm cũng không sao cả, tâm tình của nàng tốt vô cùng.Quá khứ của hắn, nàng không kịp tham dự, nhưng nắm chắc hiện tại, cùng là điều nàng có thể làm được.Hiện tại nàng hiểu được dụng ý Khánh ca ca mang nàng tới nơi này!Nghĩ thế, nàng cười càng thêm thoải mái.Có lẽ vì tiếng cười của nàng, có lẽ vì giường lạnh lẽo làm bừng tỉnh Úy Nguyên Khánh, hắn theo thanh âm tìm được nàng, thấy một hình ảnh mèo ngọc bắt bướm, hắn khoanh tay đứng, lặng lẽ thưởng thức xinh đẹp của nàng, đem giờ khắc này chặt chẽ ghi nhớ.Không lâu sau, có thể quá mức quen thuộc hơi thở của hắn, Cơ Nhạn Nhi rất nhanh phát hiện sự tồn tại của Úy Nguyên Khánh,trên tay nàng cầm một đóa hoa nhỏ nhẹ nhàng chạy về phía hắn, trên gương mặt tròn trịa bởi vì sau khi chơi đùa mà đỏ ửng,người so với hoa càng rực rỡ.
"Khánh ca ca,huynh dậy rồi?" Thở gấp tinh tế, sợi tóc tán loạn,có khác một phen phong tình.
"Đừng chạy nhanh như thế." Bàn tay to khẽ vuốt lưng nàng, chậm rãi vì nàng thuận khí, một tay kia gỡ ra hoa nhỏ trong tay nàng, đẩy ra mái tóc nàng ướt mồ hôi bị bay rối, đem đóa hoa cài ở sau tai nàng.
"Muội vừa bắt được con bướm, đáng tiếc lại làm cho nó trốn thoát."Ngữ khí của nàng mang theo làm nũng nói.
"A…… Đó là bởi vì muội thật đẹp,sao có thể bắt lấy nó so sánh được." Úy Nguyên Khánh ngả ngớn nói nhỏ,môi hơi lạnh dừng ở bên tai nàng, cố ý đùa nàng.
"Thật ngứa…… A! Đừng đùa nữa!" Cơ Nhạn Nhi trái tránh phải trốn, nũng nịu liên tục, bỗng nhiên nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Nàng là bảo bối âu yếm của hắn, là nữ nhân duy nhất làm cho hắn có ý niệm cùng nhau sống cả đời trong đầu! Úy Nguyên Khánh gắt gao ôm lấy Cơ Nhạn Nhi, nâng lên cằm tinh xảo của nàng,cúi người xuống hôn, một chút một chút chạm hôn,hơi thở thấp nhiệt phun ở giữa mũi nàng, thật sâu hô hấp tất cả đều là xạ hương nam tính.Nàng không có kìm nén đáp lại, trong nụ hôn thẹn thùng có mùi hoa tự nhiên, lộ ra cái lưỡi đinh hương màu phấn hồng, khẽ liếm hai cánh môi cánh hoa trong lúc đó lõm xuống, dung hợp lớn mật cùng ngượng ngùng.Môi hắn ngậm lấy cái lưỡi ẩm ướt của nàng, một tay chế trụ sau đầu nàng, lưỡi cùng của nàng giao triền. Hắn hôn thật sâu thật sâu, giống như chạm đến chỗ sâu trong linh hồn nàng,thân mình nàng hư nhuyễn, hai cánh tay chỉ có thể ôm lấy lưng hổ của hắn, để tránh ngã xuống dưới. Nàng sắp thở không nổi ……
Thấy bộ dạng nàng chuyên chú quên cả hô hấp, hắn chậm rãi buông nàng ra, cười nhẹ ra tiếng.
"Đứa ngốc, mau hô hấp a!"
"Chán ghét,làm chi giễu cợt người ta? Không để ý tới huynh!" Nàng đô miệng, xoay người muốn chạy.
Hắn kéo lấy tay nhỏ bé, kéo vào trong lòng,"Ta đói bụng."
"Không cần!" Bên tai đỏ lên, hắn lại muốn đối với nàng……
"Tiểu lãng nữ,muội nghĩ đi đâu vậy? Ta là chỉ đã đói bụng." Hắn vẻ mặt bỡn cợt nhìn nàng, ngoài miệng gợi lên một chút cười giả tạo.
Cái gì? Hắn cố ý!
"Chán ghét! Huynh không thể đứng đắn chút a?" Bên tai Cơ Nhạn Nhi đỏ lên, tức giận giơ lên tiểu quyền dừng ở trong ngực cường tráng của hắn.
"A! Hướng muội bồi tội là được. Vì tỏ vẻ xin lỗi của ta, ta sẽ phụ trách uy muội ăn no." Hắn ôm nàng thi triển khinh công,tư thái như tiên bay bình thường tao nhã, mũi chân điểm nhẹ ở trên cỏ non xanh mềm mại, không cần tốn nhiều sức, cưỡi gió mà đi.
Không ai nói ầm ỹ,đầu nàng tựa vào ngực hắn, an tâm nhắm hai mắt lại.Nàng thật muốn cả đời ở nơi này, chỉ có hắn cùng nàng……
"Chính là nơi này." Mũi chân chậm rãi chạm ở trên mặt đất.
Nàng chậm rãi mở ra mắt hạnh,ánh vào mắt là dòng suối nhỏ khúc khuỷu kéo dài,nước suối trong suốt,màu xanh biếc của cỏ phập phềnh, xuyên qua giữa là một cái điều đầy đủ cá lớn.
"Đây là đại tiệc hôm nay của chúng ta." Ánh mắt Úy Nguyên Khánh lợi hại trấn định cùng lúc vừa nhặt lên, chọn một viên đá nhỏ, chuẩn bị dùng nội lực đánh xỉu cá lớn đang chuyển động.
"A……Đợi đã." Cơ Nhạn Nhi nhanh cầm lấy tay hắn đang vận sức chờ phát động."Như vậy không được! Huynh không thể dùng võ công để bắt cá!"
Nàng xoa tay mệnh lệnh nói:"Chúng ta đến thi đấu xem ai bắt nhiều, chỉ có thể lấy tay bắt.Trước tiên phải nói cho rõ nha! Người thua phải nghe lời người thắng,muội sẽ không tin huynh có thể thắng muội!" Biểu tình của nàng tràn ngập tự tin.
Trước kia nàng thường bắt cá chép trong hồ để chơi đùa, đã sớm luyện thành một phen công phu, cho nên nàng nhất định thắng rồi!
"A! Phải không? Vậy mỏi mắt mong chờ đi!" Trong mắt hắn lóe lên tia sáng quỷ dị, trong giọng nói có chứa một chút hưng phấn, đáng tiếc nàng đơn thuần cũng không có phát hiện.
Xem bộ dạng nóng lòng muốn thử của nàng, hắn nổi lên ý đồ muốn cùng nàng chơi đùa! Hắn cuồn lên ống tay áo nói:"Vậy bắt đầu đi!"