Tình Định Duyên Khởi

Chương 28: Điều chế thuốc giải độc






"Chỗ đó, đúng rồi đệ đưa ta tới chỗ đó đi."

Tử Chân bay tới chỗ Lãnh Mạch Thần chỉ rồi đáp xuống.

"Bây giờ ta cần phải hái cỏ trùng dương, hoàn u thảo, linh chi thảo, rễ cây lạc la, hoa hồng bàng và một số thảo dược cần thiết khác, Tử Chân! Đệ ở đây đợi ta."

"Để đệ giúp sư huynh một tay tìm thảo dược." Tử Chân nói.

Lãnh Mạch Thần cười cười, trả lời:"đệ biết những thảo dược ấy có hình dạng như thế nào sao? Để ta tự tìm là được rồi."

"Đệ..." Tử Chân cúi mặt thất vọng.

Lãnh Mạch Thần thấy vậy đưa cho hắn một thảo dược, nói:"đây là hoàn u thảo, đệ tìm giúp ta loại này là được."

Tử Chân vui vẻ nhận lời, liền đi tìm hoàn u thảo để hái, được một lúc Tử Chân cầm trên tay một đống thảo dược đi tới đưa cho Lãnh Mạch Thần xem.

"Sư huynh! Hoàn u thảo xem ra cũng rất dễ hái."


Lãnh Mạch Thần cầm thảo dược trong tay hắn lên xem một hồi rồi lắc đầu cười nói:"Tử Chân! Đây không phải là hoàn u thảo, đây chỉ là một nhánh cây mọc bình thường, nhìn nó có vẻ rất giống hoàn u thảo nhưng đệ hãy nhìn kỹ thử xem, trên thân của nó có những gai nhọn mọc li ti, còn hoàn u thảo sẽ không có gai nhọn, đệ bị nhầm rồi."

Tử Chân liên tục gật đầu "à" một tiếng, cười nói:"sư huynh đúng thật rất lợi hại, đệ xin bái phục."

Lãnh Mạch Thần cười nói:"đệ quá khen, ta biết những điều này đều là nhờ sư phụ chỉ dạy, mau tìm đi! Chuyện này không thể chậm trễ."

"Vâng! Sư huynh!"

Vất vả gần nửa ngày trời rốt cuộc cả hai cũng gom góp được một lượng lớn thảo dược mang về thôn Đại Hoang, vừa về đến nơi Lãnh Mạch Thần lật đật đi mượn tạm một nhà của người dân gần đó để điều chế thuốc, Tử Chân cũng theo sau giúp đỡ.

Điều chế thuốc giải không phải là một chuyện dễ dàng, nói làm là làm được, trước tiên phải chọn ra một lượng thảo dược thích hợp, một thang thuốc thường có nhiều loại thảo dược phối hợp với nhau cho vào nồi đất đun chín. Trong đó có loại dễ tan, có loại khó tan trong nước, có loại rất dễ bay hơi ở nhiệt độ cao như tinh dầu, có loại mỏng manh, nhẹ thường dễ nổi lên trên như các loại hoa lá, có loại cứng chắc như rễ củ, loại nặng hay bị chìm xuống đáy nồi như các khoáng vật, sau khi thuốc chín thì mới có thể dùng được. Còn nếu không chọn ra đúng một lượng thảo dược thích hợp mà cho vào nồi nấu luôn, không những thuốc không có tác dụng mà còn có thể phản phệ ngược lại gây ra thêm nhiều loại bệnh khác, cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Lãnh Mạch Thần chăm chú ngồi sắc từng thang thuốc, vết thương trên tay hắn từ lúc bị Khống Hỏa Xích Điểu cào trúng tới giờ hắn cũng không thèm quan tâm, máu trên tay cũng đã đông lại.

Trong lúc ngồi đợi thuốc chín, Tử Chân móc ra trong áo một lọ Thần Hoàn đưa cho Lãnh Mạch Thần.

"Sư huynh! Đệ tặng cái này cho huynh."

Lãnh Mạch Thần không nhận, nói:"đệ giữ lấy mà dùng, cái này Kính Văn đã cho ta uống rồi, không cần phải uống thêm nữa đâu."

Tử Chân nói:"Mặc sư huynh cho huynh là khác, còn đệ cho huynh cũng là khác không liên quan gì tới nhau, huynh mau nhận lấy đi! Huynh cần nó hơn đệ."

Lãnh Mạch Thần cười nói:"đệ cứ giữ lấy dùng đi, pháp lực tiến triển thì mới có thể bảo vệ được ta chứ, sau này nếu gặp nguy hiểm, tính mạng của ta còn phải nương nhờ vào đệ rồi."

Tử Chân hơi buồn rút tay lại, nói:"huynh không nhận thì đệ cũng không ép được, sau này đệ bảo đảm sẽ luôn bảo vệ huynh, không để huynh phải gặp nguy hiểm."

Lãnh Mạch Thần đùa nói:"vậy thì xin đa tạ Tử Chân đại hiệp trước!"

Tử Chân cười, trả lời:"sư huynh đừng nói thế, được ở bên bảo vệ huynh là vinh dự của đệ."

Lãnh Mạch Thần cười, nói:"thuốc đã chín rồi, mau phụ ta đem ra ngoài cho mọi người."

"Được!"

Lãnh Mạch Thần cầm một chén thuốc đi ra ngoài.


"Các vị! Thuốc đã được điều chế xong, có thể dùng được rồi."

Những người dân nghe vậy liền rất vui mừng. . Truyện Dị Giới

"Hay quá có thuốc giải rồi, chúng ta được cứu rồi."

Phùng Đình Phong nói:"khoan đã! Đây là lần đầu tiên ngươi điều chế thuốc, nếu lỡ làm hại đến tính mạng người vô tội thì phải làm sao?"

Âu Dương Lạc Thi nói:"Phùng công tử nói phải đấy, ngươi nên cẩn trọng thì hơn."

Lãnh Mạch Thần không biết bây giờ phải làm thế nào, vì trong lòng hắn cũng không chắc chắn thuốc của mình có thể giải được.

Triệu Mãn Sơn nhìn những đệ tử trúng độc của mình hỏi:"các ngươi có ai dám đứng ra thử thuốc của hắn không?"

Không một ai dám đứng ra thử thuốc, Ân Khâm Tiên thấy vậy liền giễu cợt nói:"tới giờ này rồi mà còn sợ chết? vậy thì các ngươi cứ nằm ở đó chịu đau đớn một hồi cho đến chết đi."

Một người đàn ông nghe vậy liền gắng gượng tiến lại nói:"để ta thử, không thử cũng phải chết, chi bằng liều một phen vậy, cùng lắm thì chết nhanh một chút, đỡ phải chịu đau đớn dày vò."

Lãnh Mạch Thần đi tới đưa chén thuốc, người đàn ông nhận lấy, cầm chén thuốc hơi do dự, mọi người ai cũng nhìn người đàn ông lo lắng, riêng Lãnh Hữu Lập và Lãnh Mạch Thần thì run bần bật.

Người đàn ông cầm chén thuốc lên uống một ngụm, vừa uống xong liền đau đớn ngã xuống đất ôm cơ thể lăn lộn la hét.

"Sao có thể như vậy..." Lãnh Mạch Thần sợ hãi đứng hình.

"Ngươi nhìn đi! Nhìn xem ngươi đã gây ra chuyện gì." Âu Dương Lạc Thi nhìn hắn căm phẫn nói.

"Ta...ta!"

Tử Chân lo lắng nói:"các vị tiền bối hãy bình tĩnh, sư huynh đã cố gắng hết sức có thể rồi."

Các trưởng bối khác không còn gì để nói. Bỗng dưng người đàn ông đang nằm đau đớn khi nãy đứng bật dậy, vui mừng chạy tới chỗ Lãnh Mạch Thần nói.

"Thuốc của vị tiên nhân này quả thật rất có tác dụng, giờ đây những khối u khắp thân thể ta đều biến mất, không còn thấy đau đớn gì nữa, ngược lại còn thấy rất khỏe khoắn, đa tạ tiên nhân! Đa tạ tiên nhân!"

Các vị trưởng bối đi tới kiểm tra xem lời người đàn ông này nói có thật không, quả nhiên những khối u trên người hắn đều không còn. Mọi người ai cũng bất ngờ nhìn Lãnh Mạch Thần.


Lãnh Mạch Thần vừa bị dọa cho một phen hoảng hồn sắp sửa ngất xỉu, liền thở phào.

Những người bị trúng độc thấy vậy liền thay nhau mở miệng xin thuốc giải.

Phùng Dã chưởng môn ra lệnh cho các đệ tử không bị trúng độc, nói:"mau đem thuốc giải tới cho những người bị trúng độc."

Các đệ tử nhận lệnh tuân theo, Lãnh Hữu Lập mừng rõ chạy tới ôm lấy con trai, cảm động nói:"Mạch Thần! Con đã làm được rồi, cha rất tự hào về con, nếu để mẹ con biết chuyện này thì nàng ấy chắc chắn sẽ rất vui."

Lãnh Mạch Thần cũng cảm động ôm lại cha, nói:"hài nhi bất hiếu, đã để cha phải lo lắng rồi!"

Phùng Dã chưởng môn đi lại, nhìn Lãnh Mạch Thần cười tự hào, nói:"giỏi lắm! Lần này ngươi đã lập được công lớn, khiến cho Liên Đăng Phái nở mày nở mặt, khi về ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh."

"Mạch Thần không dám nhận công một mình." hắn kéo Tử Chân lại nói tiếp:"tất cả cũng nhờ có Tử Chân ở bên giúp đỡ một tay, nếu không có đệ ấy thì con cũng không làm được gì."

Tử Chân từ chối, nói:"tất cả đều là do một mình huynh làm, đệ không có giúp được gì cả."

Phùng Dã nói:"được rồi đừng nói giúp cho nhau nữa! Khi về ta sẽ thưởng cho hai ngươi."

Lãnh Mạch Thần và Tử Chân nghe vậy liền chấp tay cúi đầu đồng thanh nói:"đa tạ sư bá!"

Phùng Dã gật đầu, cười nói:"làm việc của các ngươi đi, ta và tam sư đệ đi xem các đệ tử khác."

"Vâng!"

Lãnh Mạch Thần nhớ ra cái gì đó, nói:"không biết bây giờ Kính Văn và nhị ca ta sao rồi, ta phải đi xem họ thử."

Tử Chân nói:"đệ đi cùng huynh!"