Sau khi tắm xong, hơi nước ẩm ướt vẫn còn đọng lại trên mặt, Hạng Khả đối diện với vẻ mặt khó lường của Trình Chinh Yến, đương khi cậu còn hoài nghi có phải mình đã đến không đúng lúc rồi không, thì đối phương đã nhích người qua.
– Muốn uống gì không?
Trình Chinh Yến rút khăn lông trên đầu ném lên lưng ghế dựa, mặc kệ tóc vẫn còn nhỏ nước, cúi xuống mở tủ lạnh bên dưới tủ tivi.
Khắp phòng đều là hương vị của Trình Chinh Yến, như trộn lẫn giữa tinh dầu cây bách và hai giọt chanh, Hạng Khả vô tình nhìn thấy một vệt nước lăn từ tóc mai xuống quai hàm, không khỏi cảm thấy bứt rứt:
– Ừm ờ, sao cũng được.
Trình Chinh Yến đang khom lưng liền quay đầu nhìn Hạng Khả một cái, giống như đang cười, từ đường nhìn của cậu mà lấy ra một lon bia…
Và một lon sữa Vượng Tử.
Thảy lon sữa cho Hạng Khả, rồi tựa vào bàn uống một ngụm bia, Trình Chinh Yến tiện tay vuốt những lọn tóc rũ xuống trán ra sau đầu, hất hàm nói:
– Ngồi đi.
Trong phòng chỉ có mỗi một cái ghế thì vắt khăn ướt mất rồi, chẳng còn chỗ nào, Hạng Khả đành phải ngồi lên giường. Đoạn cúi xuống giật nắp lon, vội vã ực một ngụm…
Sữa bên phòng cậu đã uống hết tiêu rồi!
Dường như Trình Chinh Yến chẳng hề ngại ngùng, lê dép đến ngay cạnh cậu rồi ngồi xuống, một tay lật ra kịch bản sắp tới, trong đó chi chít ghi chú, đánh dấu sặc sỡ hệt như quyển của Hạng Khả. Anh nghiêng người nhìn kịch bản trên tay Hạng Khả:
– Chúng ta bắt đầu từ đây nhỉ?
Khoảng cách quá gần khiến cho nước trên tóc anh nhỏ xuống áo sơ mi của Hạng Khả, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái kia càng thêm rõ ràng. Hạng Khả đưa tay đẩy đầu anh ra, vừa đụng tay cũng ướt nhẹp, thế là tiện tay chùi chùi lên áo tắm anh đang mặc:
– Anh không thay đồ hả?
Trình Chinh Yến thong thả bắt lấy tay cậu:
– … Không cần.
– Ơ.
Cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình nóng quá, Hạng Khả muốn rút tay về nhưng không được, đang định dùng sức mạnh hơn thì Trình Chinh Yến lại thả lỏng ra, thế là cậu luống cuống vội tập trung sự chú ý lên lon sữa và kịch bản.
Tuy nói diễn xuất của Hạng Khả một màu, nhưng đó chỉ là so với phái thực lực như Trình Chinh Yến mà thôi. Chứ thực ra thoại và diễn xuất của Hạng Khả đều rất tốt, đặc biệt là sau khi xem Hồ Thanh Thuỷ bản gốc không bị cắt xén, cậu cảm thấy bản thân dường như đã hiểu sâu thêm về bộ phim này. Bởi vậy ngày ngày nhìn đạo diễn Từ Lượng mặt ủ mày chau mới hiểu được đây không phải là những cảnh quay đơn giản gì cho cam.
Giờ phút này, hai người tập diễn đều mở kịch bản ra nhìn rồi ngẩn người.
Trong Hồ Thanh Thuỷ, mặc dù kết thúc của hai nhân vật chính rất buồn, nhưng trước đó họ vẫn có một tuần trăng mật nồng nàn nóng bỏng.
Từ Lượng và tác giả dường như có cùng ý tưởng chọn cảnh giường chiếu để làm bật lên diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính. Từ thu hút nhau đến sinh hận vì yêu, muốn diễn tả tình yêu từ nhục dục trần trụi, thực sự là rất khó, đặc biệt trong những phân cảnh này…chủ yếu phải đặc tả Hạng Khả.
Đây là cảnh Hoắc Hứa và La Văn Tư gặp nhau tại thành phố họ sinh sống, là khoảng thời gian cả hai chính thức yêu đương say đắm. Họ yêu nhau như bao đôi trẻ khác, chỉ mong cả ngày cận kề bên nhau đủ hai mươi bốn giờ. Trong tiểu thuyết thì dùng hành văn để kể lại diễn biến nội tâm của nhân vật từ nông đến sâu, còn biên kịch thì chọn một La Văn Tư luôn bị động trong tình yêu lại chủ động cầu hoan làm phép ẩn dụ cho sự đổi thay.
Đương nhiên trong kịch bản sẽ không ghi rõ ra từng động tác phải như thế nào, vậy nên những cảnh này đều do diễn viên phải tự mình nhập vai.
Dòng sữa Vượng Tử ngọt ngào không thể nào cứu Hạng Khả khỏi bị hoa mắt!
Cậu ngoan ngoãn bỏ lon sữa đã uống sạch sẽ vào thùng rác, dù sao thì trong phòng vẫn còn có một vị ảnh đế xịn xò đang ngồi, vậy nên cậu quyết định tạm thời gạt bỏ thành kiến không ngại hạ mình mà hỏi:
– Vụ này… anh có ý kiến gì không?
Trình Chinh Yến lật lật kịch bản, gương mặt đầy vẻ từng trải sóng to gió lớn:
– Tôi? Hay là cậu chia sẻ một chút kinh nghiệm yêu đương trước đây của cậu đi?
Hạng Khả chợt cảm thấy ngại ngùng:
– Nhưng mà…
Chả nhẽ lại kể kinh nghiệm ở thành phố A có tiệm nào bán bánh crepes chocolate nghìn lớp ngon sao?
Trình Chinh Yến lúc này dường như mất đi khả năng nhìn mặt đoán ý, còn cười khen:
– Nghe nói cậu quen không ít bạn gái đâu nhỉ?
“……” Hạng Khả gõ gõ gót chân lên thảm.
– Ừa…
Trình Chinh Yến nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên bình tĩnh, ném kịch bản đi rồi chống hai tay ra phía sau, thản nhiên nói:
– Chẳng phải vầy là tốt rồi sao?
Hạng Khả không dễ nhận ra cảm xúc tiêu cực ở người khác, cậu chỉ cảm thấy mình càng lúc càng căng thẳng, ngay cả đám tóc ngu si cứ dựng thẳng mỗi khi tắm xong cũng muốn cụp xuống.
A… bị Trình Chinh Yến vuốt đuôi như vầy rồi thì biết hỏi kiểu chi đây…
Trong lúc không biết làm sao thì len lén nhìn sang Trình Chinh Yến vẫn giữ một tư thế nãy giờ, mặt thì tỏ vẻ lạnh nhạt giải quyết việc chung, y chang như lần quay cảnh hôn đợt trước, khiến sự nao núng của cậu biến thành thiếu chuyên nghiệp.
Hiu, là đang coi thường mình sao?
Thật là chảnh chó y như fan nhà hắn.
Đột nhiên bao nhiêu do dự bị gạt hết đi, cảm xúc nhất thời tăng vọt, Hạng Khả nghiến răng đứng dậy ra khỏi giường.
Ánh mắt giống như vô cảm của Trình Chinh Yến dõi theo cậu, nhìn cậu vỗ kịch bản đét một tiếng rồi… cúi xuống mở tủ lạnh?
Hạng Khả ngồi chồm hổm móc ra lon Vượng Tử cuối cùng, giật nắp rồi ngửa đầu tu một hơi, chất lỏng lạnh lẽo từ khoang miệng buốt lên tận óc, khí huyết sôi sục, cậu đặt lon sữa xuống, đá văng dép lê trên chân, nhún chân phóng veo lên người Trình Chinh Yến.
Ôm chặt anh! Cúi đầu xuống!
Chụt chụt chụt chụt chụt___
Trình Chinh Yến:
– …
Trình Chinh Yến giãy ra rồi ngồi thẳng lên, tiếp đó đưa tay ôm eo người đang cưỡi trên người mình, hai má và môi đều ướt nhẹp do bị hôn. Hạng Khả sau khi liếm liếm môi anh thì rúc đầu vào cổ anh cọ cọ. Mái tóc mềm mại xõa tung lất phất lên da tê dại, làm Trình Chinh Yến suýt chút nhịn không được mà phá ra cười.
Trái tim bỗng chốc như chiếc bánh ngọt đang phình to trong lò nướng, Trình Chinh Yến cúi đầu áp mặt mình lên tai Hạng Khả:
– Cậu làm gì vậy?
Tai Hạng Khả đỏ bừng, ngồi trên đùi Trình Chinh Yến ôm cổ người ta cứng ngắc. Mái tóc ươn ướt của Trình Chinh Yến làm mặt cậu lành lạnh, tim cậu đập bình bịch. Mãi một lúc sau cậu mới hoàn hồn, ngoái lại nhìn lén vẻ mặt đối phương.
Trình Chinh Yến cúi đầu nãy giờ, thế nhưng ý cười trong mắt dần biến mất khi thấy đôi mắt lấp lánh ánh nước kia.
Một tay đang ôm eo Hạng Khả vươn lên sau ót cậu.
Những ngón tay lùa vào mái đầu lòa xòa, vô thức xoa xoa, rồi di chuyển ra đằng trước lau đi những vệt nước do mình để lại.
Hạng Khả căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, nhìn anh rồi mới khe khẽ:
– Trình Chinh Yến…
– Sao?
Trình Chinh Yến dán sát lại, cọ cọ mũi mình lên cái mũi hin hỉn đáng yêu của đối phương, giọng nói dịu dàng như xuất phát từ tận con tim.
Hạng Khả dường như đã bị lây nhiễm bởi những va chạm thân mật này, cậu chu miệng hôn chụt lên môi anh, sau đó cũng nheo mắt cọ cọ mũi anh:
– Anh xem như vầy đã được chưa?
Hành động này quả là khác xa một trời một vực so với những gì Trình Chinh Yến đã tưởng tượng. Anh đã xem qua cơ man bộ phim nóng bỏng kinh điển, trong đầu toàn là những cảnh lắc eo, rên rỉ. Có mỗi cái kiểu « con nít » như của Hạng Khả là chưa thấy.
Giờ phút này anh mới chợt nhận ra rằng, nghệ thuật có rất nhiều cách để thể hiện, vô cùng đa dạng và phong phú.
Trình Chinh Yến mỉm cười, lồng ngực căng ra như vết thương bị nhét đầy bông. Anh hôn nhẹ lên gương mặt đang chờ được khen ngợi kia, đoạn cúi đầu hôn tiếp…
– Tuyệt lắm.