Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 4




Flame thẫn thờ trở vào phòng khách trang trí màu đen và trắng của căn hộ, chiếc áo sa tanh kiểu Thổ Nhĩ Kỳ kêu xào xạc theo bước chân nàng, tay cầm tách cà phê đầu tiên ban sáng. Nàng đưa mắt còn ngái ngủ nhìn quanh nhóm bàn ghế để không ngay ngắn quanh tấm thảm giống da ngựa vằn, nổi bật lên là chiếc ghế nệm dài màu trắng tuyền, với chủ đề trang trí ấy lập lại ở nệm lót các chiếc ghế bằng sừng sơn đen bóng loáng nạm đồng.

Có thể nhận thấy nghệ thuật trang trí trong phòng phản ánh cá tính của nàng, với màu trắng thoáng và cởi mở tương phản gắt gao với màu đen năng động và khơi dậy nhục dục. Flame cũng biết vẻ bóng loáng hiện đại của đồ đạc bên trong không ăn với vẻ loè loẹt cầu kỳ của mặt ngoài toà nhà. Ngôi nhà có từ đầu thế kỷ, nghe nói là một món quà cưới của một người cha lẩm cẩm cho cô con gái rượu của ông, giống như nhiều ngôi nhà khác trên đồi người Nga, lấy tên nghĩa địa chôn các thuỷ thủ người Nga đã chiếm đỉnh đồi này trong thời kỳ thành phố mới thành lập. Cách đây 12 năm, các phòng của toà dinh thự này được cải biến thành những căn hộ cá nhân rộng rãi bán lại cho người ở.

Flame nhìn quanh và nghĩ rằng cuộc hôn nhân đổ vỡ của nàng dù sao cũng để lại một kết quả tốt là căn hộ này. Nó thuộc về nàng. Tuy rằng lúc đó nàng đã sẵn lòng bỏ hết để được ly dị. May thay, việc ấy đã không cần thiết.

Tiếng chuông reo xoá tan sự yên tĩnh của buổi sáng. Flame cau mày nhìn đồng hồ sơn đen để trên bục lò sưởi cẩm thạch màu trắng. Chưa đến chín giờ. Không ai đi thăm ai sớm thế này sáng thứ Bảy. Các bạn của nàng đều biết nàng thích tận hưởng các buổi sáng cuối tuần như thế nào, như là tha hồ muốn dậy lúc nào cũng được, mặc áo quần vào khi nào tuỳ thích, và đi chơi nếu muốn. Trong những ngày làm việc, nàng tuân theo một lịch biểu định trúng với những cuộc hẹn gặp, họp hành, và ăn trưa với khách trong công việc làm ăn. Nhưng cuối tuần, những khi không phải làm một chiến dịch gấp rút hay đi thăm ai, nàng hoàn toàn hành động tuỳ hứng, đi mua đồ hay bơi thuyền với bạn hữu, hoạ hoằn đem về một vật phẩm mỹ thuật nàng mua trong các cuộc triển lãm, hay chỉ muốn nằm dã dượi trong phòng xem tiểu thuyết mới ra. Buổi tối thì khác, thường thì nàng dự bữa ăn tối, hay một buổi tiếp tân, một công cuộc từ thiện, lâu lâu đi xem hoà nhạc hay xem hát.

Tiếng chuông lại vang lên chát chúa một lần nữa. Flame đặt tách cà phê xuống mặt kính của cái bàn sơn đen viền đồng và rảo bước từ phòng khách ra phòng ngoài, đi chân không trên sàn gỗ màu mật ong. Theo thói quen, nàng nhòm qua lỗ nhỏ ở cánh cửa ra vào. Ở bên ngoài có một bà già đang đứng, đầu đội một cái mũ như cái hộp trên mái tóc bạc trắng. Mặc dầu tấm kính trắng dầy làm biến dạng bà, nàng vẫn thấy rõ bà ta không quen.

Bà ta bắt đầu bấm chuông lần thứ ba. Flame vuốt mái tóc xoã trước mặt và bắt đầu tháo chùm xích và khoá an toàn. Chuông vừa reo lần thứ ba thì nàng kéo cánh cửa gỗ sồi nặng mở toang ra.

- Vâng?

Nàng nhìn bà già, chắc chắn bà đã lộn địa chỉ. Thế nhưng bà già nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi dán mắt vào mái tóc của nàng

- Bà tìm ai chăng? - Nàng nói khi sự im lặng kéo dài.

Trong giây lát, nàng nghĩ rằng bà già không nghe nàng hỏi và tự hỏi phải chăng bà điếc đặc. Nhưng mặt bà bỗng lộ vẻ có nghe và hiểu.

- Xin lỗi cô, tôi đã phiền cô quá lâu - Bà nói, giọng khàn khàn ấm áp - Nhưng, mái tóc của cô, nó có màu đỏ như trái dâu, giống hệt của Nell Morgan. Bức chân dung của ông ấy treo trên lò sưởi ở phòng để sách.

- Bà là ai?

Nàng hỏi lại, và cảm thấy hơi căng thẳng vì bỗng nhận ra tại sao cặp mắt của bà nàng thấy quen quen. Cặp mắt của cha ngày xưa kia cũng màu đen sáng quắc như vậy, luôn luôn long lanh sức sống. Nhưng vô lý. Nàng không còn thân thích họ hàng nào cả, không có cô dì, chú bác, anh chị em họ nào cả.

- Tôi tên là Harriet Fay Morgan - bà xưng tên, một nụ cười nở trên đôi môi làm rõ hơn các đường nhăn nhăn trên làn da mặt mỏng và láng như giấy bạc - Còn cô chắc chắn là Margaret Rose Morgan.

- Bennett - Nàng tự động sửa lại.

- Cô có chồng? - Bà nhướng một chân mày xám tro lên hỏi gấp.

- Ly dị.

- Phải, phải, bây giờ tôi nhớ ra rồi. Ben đã bảo tôi vậy - Bà có vẻ tức giận vì chợt quên; điều đó tỏ ra bà đã yếu khiến Flame để ý thấy bà có lẽ đã gần 80, quá già để bắt bà đứng chờ bên ngoài, nhất là Flame còn cả chục câu hỏi muốn hỏi bà.

- Mời bà vào trong, bà Morgan - Nàng mở cánh cửa rộng thêm ra và tránh qua một bên nhường đường cho bà.

- Cám ơn cô - Với vẻ chậm rãi chững chạc, bà già bước vào phòng ngoài, hai vai ưỡn thẳng trong bộ áo quần có lông thú viền cổ áo vét, mà kiểu cắt nhắc người ta nhớ lại một kiểu thời trang rất được ưa chuộng cách đây 20 năm. Chiếc gậy được bà dùng như một cây chống phụ hơn là chính, trong khi bà quay qua Flame - Tôi phải yêu cầu cô gọi tôi là Hattie. Tôi không hề lấy chồng.

- Vâng ạ - Flame đi trước dẫn đường vào phòng khách. - Tôi có cà phê mới pha. Bà dùng một tách nhé?

- Tôi thích uống trà nóng hơn, nếu không làm phiền cô.

- Không có chi. Xin bà cứ thoải mái. Tôi chỉ cần một chút.

Nhưng gần năm phút sau Flame mới trở ra với một bình trà, và các thứ như kem, đường và đĩa chanh cũng như các tách đĩa uống trà trên một cái khay có cả tách cà phê của nàng. Trong lúc nàng vắng mặt, Bariette Morgan đã ngồi chễm chệ vào một chiếc ghế bằng sừng. Flame mỉm cười khi nhận thấy Hattie có một bộ điệu kiêu hãnh gần như một bà hoàng.

- Bà dùng chanh, kem hay đường ạ!

- Xin cô cho chanh - Bà đáp, và cầm lấy cái tách và đĩa bằng sứ Serves ở tay Flame, rồi đưa mắt nhanh gian phòng - Phòng này trông thích mắt lắm - Bà nói và nhìn lại Flame - Dĩ nhiên, nó hoàn toàn khác trang trại Morgan.

- Trang trại Morgan là nhà của bà ạ?

- Nhà của dòng họ tôi, phải. Nó đã đứng vững gần 100 năm, và với sự phù hộ của Chúa, sẽ còn đứng vững 100 năm nữa.

- Nó ở đâu vậy?

- Oklahoma, cách Tulsa 20 phút đường đi.

Bà không tự động nói thêm gì nhiều hơn, khiến Flame có cảm tưởng Hattie chờ nàng hỏi tiếp.

- Vừa rồi bà nhắc đến tên Ben. Ai vậy? Và nhân thể, Kell Morgan là ai? - Flame bưng tách cà phê và tới ngồi trên ghế dài gần Hattie.

- Ben Cannon là luật sư của gia đình đã nhiều năm. Nhờ công lao của ông ta tôi mới tìm ra cô. Còn Kell Morgan - cặp mắt bà nhìn vào mái tóc đỏ của Flame - là ông nội tôi. Em của ông là Christopher Morgan.

Bà nói tên cuối cùng này với vẻ nhấn mạnh nhưng nó không có ý nghĩa gì đối với Flame cả. Nàng nói:

- Tôi phải biết tên đó chăng?

- Đó là tên ông cố của cô - Bà nhấp trà, và nhìn Flame qua tách trà viền vàng - Cô không biết lịch sử gia đình cha cô phải không?

- Không biết nhiều - Nàng thú nhận, vầng trán nhăn lại - Tất cả những gì cha tôi kể cho tôi nghe về ông nội của cha tôi mà tôi còn nhớ được là câu chuyện ông đến San Francisco vào cuối thế kỷ trước và phải lòng cô Helen Fleming, con gái của một gia đình sáng lập thành phố này. Trong vòng ba tháng, họ cưới nhau. Ngoài chuyện đó ra…

Flame nhún vai, chịu nhận không biết, và dựa lưng vào mấy cái nệm trắng trên ghế dài, một chân co lại. Bên ngoài nàng có vẻ thoải mái, nhưng bên trong thì căng thẳng

- Tôi có mấy người bạn lao sâu vào việc truy tìm phả hệ của họ và tìm kiếm càng nhiều càng tốt về tổ tiên họ. Làm như họ phải làm vậy để ý thức được họ là ai và là hạng người gì. Tôi chưa bao giờ đồng ý với họ ở điểm đó. Theo ý tôi, mỗi người có một bản sắc riêng. Tổ tiên tôi là ai và đã làm gì không liên quan gì đến tôi bây giờ.

Nhưng ngay khi nàng phủ nhận hăng hái như vậy, nàng vẫn biết hành động thường nhật của nàng trái ngược lại quan điểm đó. Bởi vì có gia đình có thành phố, nàng mới có được một uy tín nhất định, không do nàng tạo ra, mà do tổ tiên của nàng tạo ra. Và tuy một phần của nàng lấy thế làm oán giận, nàng vẫn nhờ cái đó mà vào được nhiều gia đình giao thiệp với những kẻ có vai vế, và giúp cho nghề nghiệp của nàng được thăng tiến. Nàng nhìn trừng trừng vào tách cà phê, ý thức sự im lặng tiếp theo đó và không thấy kiêu hãnh vì hành động của mình. Nàng nói:

- Nếu tôi đã làm bà mếch lòng, Hattie, tôi thành thật xin lỗi. Rõ ràng là bà cũng thích sưu tầm phả hệ như họ, nếu không, bà đã không ở đây.

- Cũng thích như họ, phải, nhưng không cùng một lý do. Và tôi chắc chắn cách làm giữa tôi và họ khác nhau. Cô thấy không, tôi đã cố tìm cho kỳ được một con cháu còn sống của Christopher. - Bà không giải thích thêm - Cô cứ tin tôi đi, việc ấy đã không dễ. Ngay sau khi Christopher Morgan rời trang trại Morgan và đi về miền Tây bao nhiêu năm về trước, gia đình mất liên lạc luôn với ông ấy. Chúng tôi còn không chắc ông ấy còn có giữ cái tên hay không nữa.

- Lý do gì khiến ông đổi tên - Nàng cau mặt.

- Ai biết được - Cặp mắt sáng quắc không hề rời khỏi mặt Flame, ánh sáng bốc lửa của chúng thu hút nàng phần nào - Người ta đi sang miền biển Tây và đổi tên họ là chuyện thường. Thường thì để che dấu một quá khứ tội lỗi, nhưng đôi khi chỉ là một cách tượng trưng để bắt đầu một cuộc đời mới.

Nàng hiểu kiểu lý luận đó. Sau khi ly dị, nàng đã chọn lựa và giữ lại tên có chồng của nàng, như thể bằng cách đó nàng không còn là một người của dòng họ Morgan. Nhưng mọi người đều biết nàng là ai.

- Cô hãy kể cho tôi nghe về cô - Hattie thúc nàng - Theo chỗ tôi hiểu, cô làm việc?

- Phải, tôi là phó tổng giám đốc và quản trị viên các tài khoản cho một công ty quảng cáo toàn quốc ở thành phố này.

- Một phó tổng giám đốc! Cô phải rất thông minh.

Có thật vậy không? Hay là nàng cuối cùng đã biết khôn và ngừng không chống lại tên của dòng họ mình để bắt đầu lợi dụng nó mà đạt được những gì mong muốn? Ở địa vị phó tổng giám đốc, nàng lãnh một số lương cao, nhưng ngay với số lương ấy nàng cũng không có khả năng đài thọ một nửa những đồ vật nàng sắm. Trên thực tế, tất cả các đồ đạc trong căn hộ của nàng và gần hết lô áo quần do người vẽ kiểu sản xuất, nàng đã mua của các khách hàng, nhưng không bao giờ mua ở các tiệm bán lẻ. Không, nàng đã lợi dụng địa vị, cả trong công ty lẫn ngoài xã hội, để được giảm giá đặc biệt. Luật chơi là thế, và nàng đã học được cách chơi thật giỏi. Trong thời đại hiện nay, đó là một hình thức sống còn ở thành thị.

- Quen những người đáng quen cũng có lợi - Nàng đáp, và nhún vai rất có ý nghĩa, hơi ngượng nghịu vì lời khen của bà.

- Tôi biết cô là con một.

- Phải.

- Và cả cha mẹ cô đã qua đời.

Flame gật đầu:

- Cha mẹ tôi bị tai nạn xe hơi cách đây hơn 11 năm. Cha tôi chết ngay tại chỗ. Mẹ tôi bị mê man trong mấy ngày liền, và chết luôn, không tỉnh lại lần nào.

Sau bao nhiêu lần nàng vẫn cảm thấy mất mát cùng cực. Thậm chí đến tận bây giờ, nàng cảm thấy thiếu thốn họ. Còn nhiều lúc nàng gần như nghe lại tiếng cười của họ, và tiếng trêu chọc của cha. Cả hai đều thương yêu nàng. Không phải yêu thương vì dòng máu của nàng hay vì nàng xinh đẹp, mà vì chính bản thân nàng. Từ khi mất cha mất mẹ, nàng mới thấu hiểu tình thương yêu như vậy hiếm có biết chừng nào.

- Cô và tôi giống nhau nhiều điểm, tôi nghĩ vậy, Hattie nói. Cả hai chúng ta đã học cách sống độc lập ở tuổi rất sớm. Mẹ tôi chết chỉ mấy giờ khi hạ sanh đứa em gái của tôi. Lúc đó tôi mới 13 tuổi, phải săn sóc một đứa bé và điều hành công việc cả nhà. Rồi cha tôi chết khi tôi lên 19. Trang trại Morgan bỗng nhiên trở thành sở hữu của tôi. Không những có một đứa em gái phải nuôi cho khôn lớn, tôi còn có cả một trang trại nuôi gia súc để điều hành.

- Trang trại Morgan nuôi gia súc? - Flame ngạc nhiên - Tôi đã tưởng nó là một sở đất - Mặc dầu sở đất ấy kiểu nào ở Oklahoma, nàng không có ý niệm gì cả. Nhưng chưa khi nào nàng nghĩ đến một trang trại nuôi gia súc.

- Cả hai. Trong ranh giới của trang trại có cả thảy mười ngàn hai trăm mẫu đất Anh. Xưa kia, có khi đã lên đến hai mươi lần diện tích ấy, nhưng thời gian và thời thế đã gặm nhấm dần chỉ còn chừng ấy. Phần lớn là thung lũng của một con sông, đất tốt và màu mỡ chưa từng thấy.

Trước đó, Hattie có thái độ dè dặt thủ thế, nhưng bây giờ thì mặt bà hớn hở, kích thích, rạng rỡ hẳn ra và mắt sáng lên. Bà nói tiếp:

- Vùng đó đẹp lắm, có những ngọn đồi uốn lượn và cây cối xanh rờn nổi lên trên nền trời xanh ngắt. Toà chính nằm ở đầu thung lũng. Ái chà, một toà nhà nguy nga, ba tầng lầu bằng gạch và hàng cột trắng cao ngất. Tổ phụ của cô là Christopher Morgan đã vẽ kiểu nhà ấy trước khi ông sang California. Gạch ngói đều do một lò gạch làm ra ngay trên đất nhà, dùng thứ đất sét đỏ sẵn ở đó. Cô cứ chờ đến khi thấy nó. Tôi chắc cô sẽ yêu mến toà nhà.

- Tôi biết chắc tôi sẽ mến nó - Flame mỉm cười cảm động và thấy rõ rệt là yêu mến nhà mình - Tuy rằng, không chắc gì tôi sẽ có dịp.

Hattie có vẻ ngạc nhiên:

- Ồ, chắc chắn cô sẽ có. Cô phải có dịp. Trang trại Morgan sẽ thuộc về cô khi tôi chết.

Flame sững sờ nhìn bà một giây lâu:

- Bà nói gì…

Cuối cùng nàng mới nói được, và chắc chắn đã hiểu nhầm. Trang trại Morgan sẽ thuộc về cô khi... Nàng không thiết nghe thêm nữa:

- Bà không thể nói vậy. Thậm chí bà còn chưa quen biết tôi - Nàng cãi lại.

- Cô là người của dòng họ Morgan. Tôi biết vậy ngay từ phút đầu gặp cô. Không phải chỉ có màu tóc đỏ và gò má cao của cô, mà còn sự kiêu hãnh và quyết tâm thành công trên đời của cô là những điểm giúp tôi nhận ra cô.

- Điều đó không giải thích được gì cả - Nàng cau mặt - Còn phi lý là đàng khác.

- Có chứ, cô thấy không, trang trại Morgan phải về tay một người dòng họ Morgan. Nếu không có con cháu trực hệ, thì sở đất sẽ thuộc về công hữu của tiểu bang. Đó là lý do việc tìm được cô có ý nghĩa rất quan trọng. Đã một thời gian tôi tưởng… - Bà ngừng ngang và lắc đầu bỏ lửng câu nói - Nhưng bây giờ tôi không phải lo lắng vì chuyện ấy nữa. Tôi đã tìm được cô.

Nghe có lý. Gần như có lý quá. Flame không tránh khỏi nghi ngờ. Ở đời làm gì có chuyện người ta bấm chuông nhà người khác để báo cho biết họ được thừa hưởng một trang trại, ở Oklahoma hay bất cứ ở đâu.

- Có phải đây là một trò bịp tinh vi để moi tiền tôi? - nàng hỏi - Bởi vì nếu là vậy, thì bà mất thời giờ vô ích.

- Bản tính cô hay nghi ngờ. Đó là một điểm tốt - Hattie nói, mắt sáng lên vẻ hài lòng - Trang trại Morgan sẽ an toàn một khi về tay cô. Cô sẽ không để cho... bất cứ ai chiếm đoạt nó từ tay cô.

Flame để ý sự ngập ngừng của bà:

- Có ai đang tìm cách chiếm đoạt nó của bà chăng?

Hattie chồm tới trước và đẩy tách đĩa của bà trên mặt bàn kính:

- Như tôi đã nói, đất ấy tốt lắm. Luôn luôn có kẻ thèm muốn nó. Người đời đã tranh giành đất đai của nhau từ thuở ông Môisê, phải không? - Bà mỉm cười dịu dàng - Còn về tiền bạc, tôi không dám tự phụ là trang trại Morgan được phát đạt như hồi xưa. Nó không phát đạt. Giỏi lắm là cô sẽ được hưởng một món lợi tức nhỏ sau khi đã trang trải các chi phí. Dĩ nhiên, cô có thể phải chịu món thuế thừa kế nào đó. Có lẽ cô nên kiểm tra lại mặt đó.

Bà nói thao thao bất tuyệt như mọi việc đã được giải quyết. Bộ bà ta không thấy câu chuyện này có vẻ không tưởng sao? Flame cố giải thích:

- Hattie, tôi là một phụ nữ thành thị. Tôi không biết chút gì về bò dê và trang trại.

- Tôi năm nay đã 81 tuổi. Chắc chắn cô không tin rằng ở tuổi tôi còn chạy đuổi bắt bò. Đồng ý rằng tôi còn có thể trèo lên lưng ngựa và cưỡi nó đi coi sóc mọi việc, nhưng tôi có một người quản lý trông coi tất cả, một người quản lý trang trại. Charlie Rainwater là một người tốt, ngay thẳng và trung thành cũng như chăm việc. Giao phó cho ông ấy là ta yên tâm. Với thời gian cô sẽ học ở ông ấy mọi điều cần biết. Nào bây giờ - Bà chắp hai tay lại như thể để ra dấu đã tới lúc nói đến những việc trọng đại hơn - Bao giờ cô có thể đến trang trại Morgan?

Flame không hề chờ đợi câu hỏi đó.

- Tôi không biết có đi được không. Dù sao, tôi...

- Xin lỗi, - Hattie cắt ngang - Tôi không muốn nói cô bỏ hết mọi việc ở đây và bay sang đó với tôi hôm nay. Tôi biết cô còn nhiều trách nhiệm và cam kết phải thực hiện cho xong. Nhưng chắc chắn cô có thể sắp xếp nghỉ dài hơn vào một dịp cuối tuần và đến thăm. Có lẽ là ích kỷ một chút, tôi biết, chúng tôi muốn có dịp đích thân đưa cô xem qua trang trại Morgan.

Không muốn cam kết sớm, Flame nói:

- Tôi sẽ coi lại chương trình của tôi.

- Cô sẽ đến - Hattie nói với vẻ tự tin - Cô là một người dòng họ Morgan. Và dù có thừa nhận hay không, gốc rễ của cô đã bắt đầu trong lòng vùng đất ấy. Cô sẽ bị chúng kéo trở về nơi cũ.

- Có lẽ - Flame nhượng bộ, mặc dầu bản thân không tin chuyện này có thật.

Xong nhiệm vụ, vài phút sau, Hattie từ giã nàng đi ra sân bay. Flame đề nghị gọi xe taxi cho bà, nhưng Hattie bảo không, bà có xe và tài xế đang chờ bà bên ngoài.

Còn lại một mình, Flame trở vào phòng khách. Sự yên tĩnh của buổi sáng đã bị phá hỏng. Thay vào đó là một ảo giác, như thể những giờ phút vừa qua đã không có thật, mà toàn do nàng tưởng tượng ra. Có phải vậy không?

Không. Bình trà còn kia trên cái khay bên cạnh là cái tách Hattie đã uống. Nhưng cái đó vẫn không có nghĩa là chuyện đó có thật. Đối với nàng, Hattie chỉ là một bà già mất trí nào đó. Có lẽ bà ta chẳng có cái trang trại nào. Không, câu chuyện ấy khó tin là có thật.

Tuy nhiên... Flame nhìn quanh gian phòng và cảm thấy cô độc. Nguyên nhân là toàn bộ câu chuyện về gia đình mà nàng đã nghe. Nàng do dự rồi bước tới cái kệ sách sơn trắng lấy xuống cuốn album của gia đình. Đã mấy năm nàng không hề ngó tới, kể từ khi... Nàng gạt kỷ niệm qua một bên và mở quyển ảnh ra.

Nàng mỉm cười với bức ảnh một đứa bé gái 4 tuổi, đội cái nón mới trong ngày lễ Phục sinh trên mái tóc quăn màu cà rốt, đang bị thu hút bởi màu đen bóng của đôi giày vécni của nó mà quên nhìn vào ống kính màn ảnh.

Thuở đó là thuở ngây thơ vui sướng. Nàng lật hết trang sách này đến trang sách khác, thỉnh thoảng nhìn lại để ngắm một bức ảnh của nàng chụp với mẹ hay cha, hay mấy bức ảnh rất ít có cả ba người chụp chung. Tập ảnh đủ hết, từ các lễ giáng sinh và lễ sinh nhật trong quá khứ, những chuyến nghỉ mát trên dãy núi Rockies hay Sierras, những chuyến đi tàu thuỷ dọc theo bờ biển, buổi diễn tập khiêu vũ đầu tiên của nàng, lễ rước mình thánh Chúa đầu tiên của nàng, lễ tốt nghiệp lớp tám, các cuộc khiêu vũ, dạo chơi, bạn trai. Ảnh nào cũng đầy những nụ cười.

Nàng rưng rưng nước mắt khi nhìn bức ảnh chót. Nàng đang đứng với cha trước chiếc xe hơi màu đỏ rực, quà tặng tốt nghiệp của cha mẹ nàng. Xe chất đầy tràn áo quần và một ngàn thứ vật dụng của nàng mà nàng nghĩ sẽ cần đến ở trường đại học, dù rằng nàng chỉ vào trường Berkeley bên kia vịnh. Nàng phải mang theo hết cho kỳ được. Cha nàng đang quàng tay qua vai nàng, vừa cười vừa siết chặt nàng vào. Một giọt nước mắt lăn xuống má nàng. Flame đưa mu bàn tay chùi giọt nước mắt, và hít vào vì mũi sụt sịt, rồi khe khẽ cười vì nhớ lại hồi nàng mới lên bảy và té dốc u đầu gối. Nàng đã khóc và cha nàng đã đưa cho nàng cái khăn tay của ông. Nàng đã hỷ mũi vào đó và hỏi cha một cách ngớ ngẩn - Ba, tại sao mũi con chảy nước mỗi khi con khóc?

Cha nàng có sẵn câu trả lời. Ông luôn luôn có, dù trả lời không đúng, nhưng vẫn là câu trả lời:

- Có lẽ vì nó buồn khi thấy con bị đau.

- Thế tại sao miệng con không chảy nước? - Nàng hỏi cho được - Nó không buồn sao?

- Miệng con chảy nước cả ngày. Nó nói lem lém cả ngày đấy - Ông đáp, và nàng đã cười lăn. Ông luôn luôn làm nàng cười vui.

Nàng thở dài, nhớ tiếc thuở nàng sung sướng và được thương yêu, được bao bọc. Tuy rằng lúc đó nàng không biết được vậy.

Mấy trang sau thiếu, vì bị xé trong một cơn giận dữ. Nàng vuốt tay lên mép giấy sắc còn lại, và không thấy hối tiếc. Nàng không cần đến những bức ảnh nhắc nhở Rick với nàng.

Sự mất đột ngột cả cha lẫn mẹ đã là một cú choáng váng dữ dội cho nàng. Sau đám tang, của người này đến người khác, nàng đờ đẫn như xác không hồn suốt mấy ngày. Rồi đến sự buồn đau và cô đơn kinh khủng. Hơn thế nữa, nàng đã cảm thấy lạc lõng và cô độc như một con thuyền không có neo và không có lái. Tình thương yêu của cha mẹ đối với nàng đã bị giằng đi mất, để lại một lỗ hổng khủng khiếp đau đớn vô cùng. Nàng đã thấy cần được thương yêu một cách tuyệt vọng. Nàng đã bắt đầu tìm bắt nó, chộp lấy nó bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu. Ở trường đại học đã có tiếng đồn rằng nàng hơi lăng nhăng. Có lẽ trông bề ngoài là thế, nhưng thật ra, không phải vậy.

Rồi thì trong một buổi liên hoan, nàng đã gặp Rick Bennett. Tối đó anh ta đã làm nàng cười vui, giống như cha nàng xưa kia. Và anh có mái tóc đen, đôi mắt đen, giống cha nàng. Anh thật bảnh trai theo kiểu người Mỹ, gọn ghẽ và nói lên sự chắc chắn, bền dai. Tối đó Rick đưa nàng về nhà, ở trong trường, rồi sau đó gọi điện thoại chúc nàng ngủ ngon. Sáng hôm sau anh cũng gọi lại để chúc nàng buổi sáng. Gần như ngay từ đầu, hai người không rời nhau. Chỉ có một cái họ không cùng làm chung, là học chung các lớp. Anh ta học luật sau đại học, còn nàng mới là sinh viên năm thứ hai, chuyện về Rick như nàng đã luôn nói đùa và cười vui hồi đó. Lúc đó là sự thật tuyệt đối. Hồi tưởng lại việc Rick đòi cưới nàng ngày 1 tháng Tư, ngày bị lừa dối, là hợp lẽ. Dĩ nhiên, anh ta đã cố lảng mạn hoá chuyện đó bằng cách nói rằng anh đã chọn ngày ấy bởi vì anh là kẻ ngu dại trước nàng. Trong thời kỳ đính hôn ngắn ngủi, anh đã thi đậu vào luật sư đoàn và thuyết phục được Flame giới thiệu anh với một luật sư lão thành của một văn phòng luật sư hạng nhất tại San Francisco, ông này là bạn lâu đời của gia đình cha mẹ nàng. Không biết vì tình quen biết hay cảm tình với Flame, hay vì sự đánh giá khách quan khả năng của anh ta, sau đó ông đã mời Rick tham gia văn phòng luật sư của ông.

Rồi đến đám cưới, Rick đã đòi làm thật lộng lẫy. Flame đã cãi lại. Vì không còn gia đình thân quyến, nàng cảm thấy làm đám cưới lớn không nên, nhưng anh đã đốc thúc nàng phải nghĩ tới địa vị cao của nàng trong xã hội thượng lưu, phải thực tế, và phải nghĩ tới tất cả những món quà cưới mà họ sẽ nhận được, cho phép họ khỏi mua sắm gì nữa khi dọn vào nhà mới ở với nhau. Nàng đã có thể bảo anh ta những món quà cưới bằng bạc và thuỷ tinh Baccarat không hợp với một cặp vợ chồng trẻ chút nào, nhưng sau rốt, nàng đã thôi không chống lại ý anh, và danh sách khách mời dự đám cưới như một cuốn sách liệt kê tên các nhân vật của xã hội thượng lưu San Francisco.

Ngày thành hôn, Flame được trọn quyền sử dụng tài sản của cha mẹ để lại, trị giá vào khoảng một phần tư triệu dollar. Món đầu tiên họ mua sắm là căn hộ đắt tiền này, một căn hộ trong cao ốc chung cư quá sang đối với họ. Món thứ hai là một chiếc xe hơi hiệu Porsche cho Rick. Anh đã luôn luôn mong muốn một chiếc xe hơi hiệu đó, nó sẽ làm tăng thêm thể diện cho một luật sư mới vào nghề muốn tiến nhanh. Cũng vì thế, áo quần của hiệu - Brooks and Brothers- không xứng đáng với Rick, anh phải mặc đồ của Cardin, Blass và Lagerfield.

Cũng lạ, nàng không hề bao giờ tiếc số tiền họ đã chi tiêu. Căn hộ vừa là khoản đầu tư có triển vọng tốt và vừa là một nhà ở tiện nghi. Về chiếc xe hơi, nàng đã yêu cầu Rick, và muốn anh có nó, bởi vì anh mơ ước nó từ lâu. Về áo quần thì nàng cũng có lỗi như anh vì cũng muốn mặc toàn đồ hảo hạng.

Không, tiền bạc đã không là vấn đề đối với họ. Ngay sau khi hưởng tuần trăng mật ở Hy Lạp về, Rick đã thúc giục nàng nối lại các liên hệ cũ của cha mẹ nàng, và thuyết phục một số bạn hữu của nàng giới thiệu cho anh gia nhập hội chủ du thuyền. Không bao lâu, hầu như tối nào họ cũng vắng nhà, dự buổi liên hoan này, bữa ăn tối nọ, xem triển lãm hay xem vũ ba lê, dự một cuộc từ thiện hay khai trương một dạ hội. Họ chỉ ăn tối ở những nhà hàng hạng nhất và dự liên hoan ở những nơi được xem là vòng trong của xã hội thượng lưu.

Ban đầu, nàng đã chấp nhận lập luận của anh, anh bảo rằng sự giao du với những người có thế lực là quan trọng cho sự nghiệp của anh. San Francisco có đầy những luật sư trẻ tài ba, nhưng nếu họ không quen biết những kẻ có thế lực, họ sẽ không bao giờ thể hiện được hoàn toàn khả năng của họ. Rick không muốn là một luật sư tài ba lớn tuổi mà còn phải chờ được gia nhập một hãng luật sư. Nàng đã đồng ý với anh, và để cho anh tổ chức cả sinh hoạt hằng ngày của nàng, và do đó nàng đã phải tham dự các buổi từ thiện đúng hướng và các buổi tổ chức khác về mặt xã hội, các bữa ăn trưa, các buổi đánh quần vợt, hay đi mua sắm với những bà vợ mà anh muốn nàng phải đeo đuổi làm thân.

Sau bảy tháng đua đòi trong xã hội thượng lưu, Flame chán ngấy và chống lại. Họ đáng lẽ phải dự một buổi khiêu vũ để thu tiền cho một công cuộc từ thiện nào đó, nhưng khi Rick từ văn phòng về tối hôm đó, nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

- Tại sao em chưa thay áo? - Anh nhìn nàng, lộ vẻ ngạc nhiên và liếc vào đồng hồ tay hiệu Piaget bằng vàng do nàng tặng vào dịp Giáng sinh - Tốt hơn, em nên sửa soạn gấp đi kẻo trễ.

- Không, ta không đi.

Làm ngơ trước vẻ mặt nôn nóng của anh, nàng tiến tới gần anh, kéo hai bàn tay anh đặt vào khoảng dưới của lưng nàng, và đưa hai tay mình đeo vào cổ anh.

- Thay vì đi dự buổi khiêu vũ, chúng ta hãy ở nhà bên nhau một buổi tối thật lãng mạn... chỉ có hai ta.

Nàng nhón chân cắn nhẹ tai anh.

- Đã lâu lắm, chúng mình không làm như vậy. Em có ướp lạnh một chai Dom Perignon trong tủ lạnh, với trứng cá hồi Beluga. Sau đó chúng mình ăn Pettirini, hoặc là bò bít tếch. Anh cởi cái cà vạt ấy ra và em sẽ....

Nàng bắt đầu cởi ra cho anh thì Rick chận tay nàng lại.

- Em yêu, anh thích ý kiến ấy lắm, nhưng hãy để khi khác. Tối nay chúng ta có buổi từ thiện này. Họ sẽ chờ đợi chúng ta đến.

- Anh nói như họ sẽ huỷ bỏ buổi khiêu vũ nếu chúng ta không đến. Em bảo đảm với anh, họ không làm vậy đâu - Nàng châm chọc anh với nụ cười quyến rũ. - Vậy tại sao chúng ta không tránh mặt luôn?

- Không - Anh đẩy nàng ra xa, giọng nói và cử chỉ của anh tỏ ra đã quyết định rồi.

Nhưng Flame vẫn hỏi tới:

- Tại sao không?

- Bởi vì chúng ta đã trả lời sẽ đến dự, và chúng ta sẽ có mặt.

- Rick, đây là một buổi dạ vũ từ thiện, có gì quan trọng đâu. Chúng ta đã từng dự những buổi như thế này hàng mấy trăm lần rồi trong tháng qua? Em chán rồi. Anh không chán sao? - Nàng cau mặt.

- Anh có chán hay không những buổi này, cái đó không quan trọng - Anh đáp, và kéo nút cà vạt lại - Những buổi như thế này quan trọng đối với anh. Anh tưởng em đã hiểu điều đó.

Bị giọng nói của anh làm cho nổi nóng, Flame định hỏi lại phải chăng các buổi ấy quan trọng hơn là ở với nàng, nhưng nàng đã nén giận quay mặt đi, giả vờ không để ý. Nàng nói:

- Vậy thì anh cứ đi, em ở nhà một mình.

- Đừng lố bịch, Flame - Anh nạt - Em là người dòng họ Morgan. Em phải có mặt ở đó.

- Em là dòng họ Morgan…

Đã bao nhiêu lần nàng nghe anh nói câu đó. Nàng không còn nhớ, nhưng lần này, hiểu hết ý nghĩa của câu đó, nàng quay phắt lại nổi giận đùng đùng.

- Tên em là Bennett. Hay anh đã quên mất điểm nhỏ nhặt ấy?

Anh đỏ mặt, có vẻ biết lỗi:

- Em biết anh muốn nói gì.

- Không - Nàng lắc đầu phủ nhận - Em không hiểu. Tại sao anh không thử giải thích anh coi em là thế nào? Em có phải là vợ của anh không? Em có phải là bạn đời của anh không? Hay em là phương tiện cho anh vào xã hội thượng lưu?

Nàng hỏi đố, bỗng nhiên nhớ lại hàng ngàn câu chuyện đã trao đổi trong những tháng qua, và cách Rick dùng để nêu lên tên dòng họ nàng trong câu chuyện. Nàng nhận ra anh ta biết rõ về lịch sử gia đình nàng hơn cả nàng.

Từ điểm xuất phát đó, cuộc đối đầu đã biến thành một trận xỉ vả, chửi mắng và buộc tội nhau. Sau rốt, Rick đã chạy ào ra khỏi căn hộ, và liền mấy ngày sau đó họ làm mặt lạnh với nhau. Cuối cùng, họ đã thử làm lành lại với nhau, nhưng không bao giờ còn như trước.

Nhiều tuần lễ trôi qua, Flame lần hồi thấy rõ nàng đã vô tình đoán trúng sự thật. Nếu Rick có yêu nàng chăng nữa, thì cũng vì nàng là giấy thông hành để anh ta vào được một thế giới mà nếu không có thì anh ta bị cấm cửa không vào được. Anh ta đã không yêu nàng, vì bản thân nàng. Anh ta không hề yêu nàng. Hai tháng sau, nàng đưa đơn ly dị.

Nàng bỏ cuộc hôn nhân ra đi với một vết thương lòng, nhưng biết khôn hơn. Nàng học được một bài học đáng giá, mà nàng có nhiều cơ hội để đem ra áp dụng. Trong nhiều năm, nàng khám phá ra ít người tìm dịp ở cạnh nàng chỉ vì sự có mặt của nàng mà thôi. Một số coi nàng như là một giấy thông hành để được vào nơi có quyền uy, như Rick. Một số hoàn toàn là những kẻ đầu cơ địa vị xã hội. Một số khác bị sắc đẹp của nàng thu hút và coi nàng như một phần thưởng để diễu hành với nàng trên tay. Và đối với một số khác như Malcom Powell, nàng là một người họ phải chinh phục thêm cho đủ. Nàng đã loại bỏ nhanh tất cả những người ấy ra khỏi cuộc đời nàng, ngay lúc biết được lý do họ muốn ở cạnh nàng, một cách dễ dàng hơn nhiều người đã tưởng. Kết quả là bạn hữu của nàng còn rất ít, trong đó nàng chỉ coi Ellery là bạn thật sự.

Anh ta không bao giờ đòi hỏi nàng điều gì và không bao giờ lợi dụng tình bạn của nàng, dù chỉ một lần. Trái lại, Ellery còn luôn luôn cho nàng kiến thức, sự thông cảm, thì giờ và sự hiện diện của anh ta.

Flame chậm rãi gấp cuốn album lại và ôm chặt nó vào lòng. Nhu cầu yêu và được yêu vẫn còn có trong nàng, nhưng chôn chặt tận đáy lòng. Bạn hữu, nhà đẹp áo quần lộng lẫy và một sự nghiệp thành đạt rõ rệt không đủ để lấp chỗ trống trong tâm hồn. Những cái đó rất ít ý nghĩa, khi không có ai để chia sẻ. Nhưng ai?

Tức thì hình ảnh Chance Stuart loé lên trong đầu nàng. Nàng bỗng thấy lại ánh mắt hơi quỷ quyệt trong đôi mắt xanh của chàng, nét cười xảo trá một chút nhưng rất quyến rũ, và vẻ hào quang của sự cường tráng mà chàng phô bày một cách tự nhiên. Nàng mỉm cười, vì nhận thức chàng đã gây một ấn tượng rõ rệt cho nàng, và tự hỏi có gặp lại chàng nữa không, hay câu nói của chàng vừa rồi chỉ là một câu chóng quên. Có lẽ là vậy.

Flame thở dài và đặt cuốn album vào lại chỗ cũ trên kệ sách, mấy ngón tay nàng còn vuốt cái gáy da sờn cũ của nó một lúc. Quay lại, nàng thấy cái ghế Hattie đã ngồi trên đó. Cuộc viếng thăm lạ kỳ của Hattie đã khơi dậy cả một chuỗi ký ức dồn dập bằng câu chuyện của bà về gia đình. Lạ thay, chính một người không quen đã nhắc nàng nhớ lại.