Tình Địch Nói Xong Rồi

Chương 33: Chị ấy là ánh trăng




[1] Đại thần và tiểu trong suốt: Có thể hiểu là một người rất giỏi, nổi tiếng (có địa vị và quyền lực) và một người bình phàm, thậm chỉ là nhút nhát và kém nổi bật trong đám đông.

(Tiểu trong suốt (小透明): bắt nguồn từ bộ manga Hetalia: Axis Powers, đây là tính cách ban đầu của nhân vật nam chính Hetalia)

[2] Tu la tràng (修罗场): (Theo ngôn ngữ mạng) Đây là một từ thông dụng trên internet, chỉ mối quan hệ rắc rối phức tạp. 

Nghĩa gốc dùng để miêu tả một cảnh chiến trường bi thảm.

[3] Thủy quân: Trong Cbiz thời kì đầu có thể hiểu là một nhóm người được tổ chức hay cá nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (Theo Trà sữa Cbiz)

[4] Tiểu hoa (tiểu hoa đán): Đây danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất.

Hoa đán bắt nguồn từ sân khấu nghệ thuật kinh kịch. Trong hoa đán được chia làm nhiều cấp bậc (tiểu hoa, trung hoa và đại hoa).

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đặng Dĩ Manh run run.

Nửa ngày rồi cũng không có phản ứng. Biểu tình đã hóa đá.

Loại thuốc mà Đại Uyển cấp cho có liều lượng quá nặng.

Nếu thuốc này đúng bệnh, vậy có thể chữa được chứng nghĩ trước ngó sau của Đặng Dĩ Manh. Nhưng nếu không đúng bệnh, vậy phải mất mấy ngày cho Đặng Dĩ Manh tiêu hóa trước đã. Khương Tự Uyển đỡ vai em ấy, đợi khoảng hai phút, bi ai phát hiện, là vế sau. Nàng thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Manh Manh không nhớ chị sao?"

Đặng Dĩ Manh hồi thần, tầm mắt va chạm phải ánh mắt của Đại Uyển, ngực bắt đầu đập bình bịch, vô luận như thế nào, cô cũng không nỡ để Đại Uyển thương tâm. Cô vươn hai cái móng vuốt của mình, dán lấy lỗ tai Đại Uyển, đỡ mặt chị ấy, "Nhớ, nhớ chị."

Nụ cười của Khương Tự Uyển vẫn như cũ có chút yếu ớt, "Vậy Manh Manh không thích chị sao."

"Không có người không thích Đại Uyển. Không có người." Đặng Dĩ Manh chắc chắn nói. Nói xong lại lập tức bồi thêm một câu, "Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Em, em đã độc thân quá lâu rồi."

Khương Tự Uyển tựa hồ đã sớm đoán được, gật gật đầu: "Chị biết."

Biểu hiện của Đại Uyển hào phóng như vậy, nhưng Đặng Dĩ Manh vẫn cảm thấy, mình nợ chị ấy một lời giải thích, đến khi cô há mồm muốn nói chuyện, Khương Tự Uyển lại nghiêng mặt tới, cho cô một nụ hôn, "Em có thể, chậm rãi chuẩn bị."

Đặng Dĩ Manh bị ngọt đến choáng váng.

"Không cần sốt ruột." Khương Tự Uyển nói.

Sau khi Đại Uyển đứng dậy đi ra ngoài, cô liền chui trong ổ chăn phát ngốc. Những ngày ở chung tiếp theo sẽ như thế nào, cô vẫn còn chưa nghĩ rõ ràng. Nhưng cô cũng phi thường xác định, mình không thể làm cho Đại Uyển tủi thân.

Đại khái khoảng 40 phút sau, tiếng đập cửa vang lên, kèm theo đó là thanh âm trầm thấp của Khương Tự Uyển: "Đặng Dĩ Manh?"

Chỉ nghe thấy thanh âm của chị ấy thôi cũng đã khiến cô mặt đỏ tai hồng.

Vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng nên đối mặt thế nào. Đặng Dĩ Manh rối rắm kéo mấy sợi tóc, đem đầu cũng nhét vào trong chăn luôn, làm bộ ngủ rồi.

Qua một lát tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.

Tới nửa đêm, trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, nhận thấy có một bàn tay lành lạnh trên trán mình, cô bừng tỉnh, nhưng rồi cũng không nhúc nhích. Chợt giữa trán có một xúc cảm mềm ấm.

Trong lòng Đặng Dĩ Manh biết rõ đây là ai. Cũng biết người này đang làm gì. Nhưng trái tim vẫn nhịn không được mà nhảy loạn.

Đến khi người đó ra ngoài rồi, cô mới ôm chăn ngồi dậy, lại không ngủ.

Tờ mờ sáng hôm sau, cô đã rời giường.

Lúc mặc xong quần áo nhẹ nhẹ nhàng nhàng đi xuống tầng, chỉ thấy trên bàn cơm đã nấu sẵn cháo.

Có lẽ là bạn học Đại Uyển nấu cháo cho cô.

Ở trong kí ức của Đặng Dĩ Manh, lần gần nhất có một người đối với cô dịu dàng như vậy, là mẹ.

Đặng Dĩ Manh ngồi vào bàn, lấy cho mình một chén cháo, trong ánh nắng mờ mờ của buổi sớm trong vắt, ăn một muỗng lại một muỗng. Ăn mãi đến nước mắt cũng rơi.

Khương Tự Uyển rời giường, đi ngang qua phòng ngủ của Đặng Dĩ Manh, chỉ thấy người đã không còn ở trong. Tới khi xuống tầng, sửng số.

Bữa sáng trên bàn là thắng cảnh đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Vô cùng phong phú theo phong cách của Đặng Thị. Bên cạnh là một tờ giấy đã được đè lại, vẫn như cũ là nét chữ của học sinh tiểu học, "Uyển tỷ, cháo ăn rất ngon nha, cảm ơn chị. Hi vọng chị ăn bữa sáng thật ngon. Hai ngày nữa gặp lại nha xD"

Lúc này, ở chuyến tàu sớm tại ga tàu điện ngầm, Đặng Dĩ Manh đang gọi điện thoại cho Khúc Ưu, nói muốn xin nghỉ.

Thanh âm của Khúc Ưu vẫn còn có chút sợ: "Tiểu Đặng à, ngày hôm qua em khiến cho cả đoàn cùng sợ đấy. Nằm trong lòng ngực của Khương lão sư, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Khương lão sư của em gấp tới độ cái gì cũng thử, hô hấp nhân tạo, ấn ngực, vội vội vàng vàng cứu giúp nửa ngày, mới coi như cứu em trở về. Cho dù hôm nay em muốn tới, tụi anh cũng không dám làm em tới có được không. Em ở nhà nghỉ ngơi đi, à, tĩnh dưỡng mấy ngày, chờ sức khỏe ổn định rồi, chúng ta lại bàn bạc kĩ hơn."

Đặng Dĩ Manh nghe đến muốn mất trí. Ấn ngực. Đặng Dĩ Manh có thể mường tượng ra cảnh tượng kia. Đại Uyển nôn nóng kêu "Đặng Dĩ Manh, Đặng Dĩ Manh em mau tỉnh."

Chờ tới khi cô khụ được nước ra, Uyển tỷ cũng không so đo hiềm khích trước đây, mang cô về nhà.

Ôi. Hốc mắt ê ẩm.

Giơ tay ấn hai cái trên ngực mình.

Oa, siêu mềm.......

Bác gái đối diện nhìn động tác này của cô, trợn mắt há hốc mồm, giống như nhìn thấy quái vật luôn.

Đặng Dĩ Manh cũng thấy rõ ràng, xấu hổ không thôi, đỏ mặt vội chạy đến thùng xe gần đó.

Nếu để người khác hiểu lầm cô là biến thái, vậy cũng không ổn chút nào.

Mất ba mấy phút, cuối cùng cũng về tới trường. Vừa lúc vào tiết đầu của lớp.

Trong giờ học, Đặng Dĩ Manh bám lấy hai người bạn cùng phòng làm một bài phân tích tình cảm.

"Đại thần yêu tiểu trong suốt [1]?" Lê Bối Bối líu lưỡi, "Cậu viết tiểu thuyết đấy à?"

Đặng Dĩ Manh gật đầu, "Nhưng mà, so với cái đó còn mơ hồ. Không phải là tiểu thuyết, hẳn là đồng thoại. Một người phi thường hoàn mỹ, thích một người thường không có điểm tốt nào. Lại đối với người đấy tốt vô cùng. Tớ cảm thấy quả thực khó có thể tin được."

Lê Bối Bối quả quyết nói: "Không đâu. Đại thần chỉ có ở cạnh đại thần thôi. Môn đăng hộ đối mới là tốt nhất."

An Uyển ở bên cạnh nói: "Cũng không chắc đâu."

Đặng Dĩ Manh chờ mong nhìn nàng, "Tình huống ngoại lệ sẽ thế nào?"

"Ví dụ như, người thường đấy thực đáng yêu." An Uyển chậm rãi nói, "Hoặc là cảm thấy chơi đùa với người đó rất thú vị."

Đặng Dĩ Manh không hé răng. Cô không đáng yêu. Xem ra do cảm thấy chọc ghẹo cô rất vui. Nói cách khác là nuôi để giải buồn đấy.

Lê Bối Bối thấy cô gục đầu xuống, một tay đem tóc mình xoa tới rối luôn, hắc hắc cười gian xảo, "Vậy tiểu trong suốt có thích đại thần không nha?"

Đặng Dĩ Manh nhìn cô, bĩu môi, "Đại thần thì ai không thích nha."

Lê Bối Bối vỗ cô mấy cái, "Vậy nếu đại thần theo đuổi tiểu trong suốt, tiểu trong suốt quan tâm ý đồ của đại thần làm gì chứ, tiếp thu là được rồi, dù sao cũng đâu mất gì."

Đặng Dĩ Manh buồn rầu tới nhíu mày, "Vậy chẳng phải rất xấu xa sao? Thực vô sỉ? Thực hạ lưu?"

Lê Bối Bối hừ nhẹ, đập bàn một cái: "Cậu rối rắm như vậy làm cái gì? Nguyên lai cậu lại bụng dạ hẹp hòi sao? Kêu mình dùng con mắt nào nhìn trúng cậu đây? Làm người phải có khí phách chứ, như —— đại thần này tôi muốn, tuy rằng hiện tại tôi chỉ là tiểu trong suốt, nhưng theo thời gian, tôi cũng sẽ trở thành đại thần. Hiểu chưa! Phải dùng ánh mắt nhìn xa trông rộng của mình để nhìn nhận vấn đề! Nhân sinh trên đời, không cần lùi bước, nói làm là làm liền!"

Đặng Dĩ Manh cứ như vậy bị cậu ấy chấn trụ, cây bút chì 2b trong tay rớt luôn rồi, An Uyển cũng ho khan hai tiếng: "Bối Bối à, cậu kiềm chế chút đi."

Nhặt bút chì lên, Đặng Dĩ Manh ôm chầm lấy Phích Lịch Bối Bối, thâm tình ôm một chút, "Cảm ơn cậu. Bối Bối đại đại."

Ngày hôm sau Khương Tự Uyển gặp được Đặng Dĩ Manh ở cửa nhà.

Trong tay em ấy ôm một cái hộp, bên trong là cà chua bi và cherry đã được rửa sạch. Nhìn thấy nàng, cười tới cảnh xuân đều sáng, "Uyển tỷ."

Đại Uyển nhìn em ấy, "Sớm như vậy?"

"Muốn đến sớm một chút gặp chị." Đặng Dĩ Manh đưa cái hộp trên tay cho nàng, coi như món quà của ngày hôm nay.

Khương Tự Uyển không cầm trái cây cô đưa, chỉ lôi kéo cô, cùng đi tới trước xe mà Tiếu đã đứng chờ sẵn.

Tiếu xác nhận cô đã sống lại, cười hì hì: "Manh Manh, ngày hôm qua em dọa chết tụi anh rồi. Sảng khoái nhảy sông dứt khoát như vậy, mọi người đều chờ em ngoi đầu, kết quả em giống như đá chìm đáy biển, ngay cả bọt khí cũng không thấy có.... Lúc ấy trong lòng anh nghĩ, có phải khi nhảy xuống đầu đụng phải đá nên ngất xỉu không... May mắn có chị Uyển cứu giúp kịp thời. Nói thật ra, trời lạnh như vậy, chị Uyển lại rất ghét xuống nước. Ngày hôm qua cư nhiên oai hùng vậy luôn, dọa cho anh một cú sốc, ha ha ha. May mắn là mọi người đều không sao."

Đặng Dĩ Manh nhấp miệng cười: "Khiến anh lo lắng rồi." Lời thì nói cùng Tiểu Ngải, ánh mắt lại triền miên mà nhiệt liệt chuyển hướng về phía Đại Uyển.

Tiếu quản lý ho khan hai tiếng: "Anh cảm thấy chị Uyển nói đúng, trận diễn này, em vẫn nên dùng thế thân đi. Lại ngất thêm lần nữa là không vui đâu à nha."

Đặng Dĩ Manh vẫn nhìn Đại Uyển không chớp mắt, "Uyển tỷ, đóng phim chị có dùng thế thân không?"

Khương Tự Uyển rũ mắt, có lẽ là do quán tính, ánh mắt này giống như là đế vương cao ngạo mà miệt thị nhìn xuống hết thảy xung quanh. Nàng liếc nhìn Đặng Dĩ Manh một cái, không nói gì. 

Tiếu Khoa Ngải ngồi ở phía trước ho khan: "Này thì có chút xấu hổ. Manh à, chị Uyển của em lúc đóng phim chưa bao giờ dùng thế thân, nếu nhân vật khi tiếp mà có kĩ năng chị ấy không có, vậy chị ấy sẽ học luôn khi đó. Chưa bao giờ tìm thế thân."  —— lại cường điệu một lần, cười gượng nói, "Nhưng mà, thể chất của chị Uyển nhà em không giống em nha. Chị Uyển tuy rằng nhìn gầy như vậy, nhưng mà người ta có cơ...... Không phải, là tố chất thân thể tốt đó, cái bộ chuyển hình của chị Uyển, a, tu la tràng [2] so với bộ này chỉ hơn không kém, là một bộ điện ảnh viễn tưởng nửa khoa học, tôi nhớ không nhầm chứ chị Uyển? Quách đạo ở bộ diễn kia còn đáng sợ hơn bộ này, không chịu dàn dựng cảnh, không chịu dùng hiệu ứng, chị Uyển của em, không nói hai lời đã đi đến vùng cực địa, vô cùng lợi hại."

Đặng Dĩ Manh yên lặng nghe. Cô biết. Bộ diễn kia ngay cả nước ngoài đều rất nổi danh. Nhưng mà vì điều kiện quá gian khổ, không có người chịu tiếp, lúc ấy Khương Tự Uyển mới mười sáu tuổi, dùng ý chí như sắt thép của mình để gánh vai diễn chính, sau đó ngoài dự đoán của mọi người, bộ diễn nguyên bản không có người xem trọng đó đã cực kì gây sốt.

Trước lúc đó, Đại Uyển được trong vòng đánh giá nguyên bản là, ngôi sao nhí vô luận là lúc nhỏ hoàn mỹ đến thế nào, sau khi lớn khó tránh khỏi sẽ quy về với yên lặng. Bởi vì con đường để đi quá hẹp.

Nhưng nhờ bộ điện ảnh kia ban tặng, Uyển tỷ lại lần thứ hai hô mưa gọi gió. Có thể nói, đó là cột mốc lịch sử đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của Đại Uyển.

Khương Tự Uyển trước sau không lên tiếng.

Tiếu quản lý có chút xấu hổ: "Manh Manh, anh có phải nói lạc đề không? Nếu em đáp ứng dùng thế thân, anh liền xuống tay tìm giúp em, không cần đoàn tổ tốn công. Không vì cái gì cả, báo đáp thực đơn lúc trước em không ngại chia sẻ với anh."

Đặng Dĩ Manh nghe hiểu, nhìn sườn mặt Đại Uyển, nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại trả lời Tiểu Ngải, "Không cần. Em muốn lấy Uyển tỷ làm tấm gương, không sợ khổ, không sợ mệt, mọi việc dù khó cũng muốn tiến về phía trước, trở thành một người chuyên nghiệp." Cho dù đây chỉ là kiêm chức.

Lời này giống như lời tuyên thệ của học sinh tiểu học, khiến Tiếu Khoa Ngải nhịn không được bật cười, "Lợi hại nha Manh Manh."

Ánh mắt của Khương Tự Uyển tựa hồ cử động một chút, qua một lát, cúi người nhẹ giọng ở bên tai Đặng Dĩ Manh hỏi: "Chị ở trong lòng em, cư nhiên là hình tượng như vậy sao?"

—— không sợ khổ, không sợ mệt?

Đặng Dĩ Manh nhấp miệng mỉm cười, cũng lặng lẽ nói: "Hình tượng của chị trong lòng em tương đối lập thể. Đây chỉ là một phương diện trong số đó thôi."

Tới phim trường, Khương Tự Uyển tìm Quách Lâm thương nghị, ngày hôm qua sau khi nhảy cầu, Đặng Dĩ Manh bị cảm lạnh, xin hắn điều chỉnh lại trình tự quay chụp.

Ví dụ như, trước quay cảnh Đặng Dĩ Manh bái nhập môn phái Thanh Vân sau đó là cảnh hằng ngày.

Quách Lâm tuy rằng là kẻ cuồng công tác, lại cũng không phải người cố chấp tới nỗi không thông cảm nhân tình. Nghe nói Đặng Dĩ Manh vẫn muốn kiên trì để bản thân nhảy cầu, sớm đã vừa lòng với cô. Về việc buổi diễn, đương nhiên có thể thương lượng.

Quách Đạo hô Action!

—— Ngày đầu tiên bái nhập môn phái, Thủy Dung mới hành lễ xong với sư phụ, lại vì quá mức suy nhược mà té xỉu, sư tỷ liền một phen bế nàng lên mang tới phòng ngủ bắt mạch.

Thời điểm Đại Uyển ôm cô, Đặng Dĩ Manh giả chết nằm trong lòng ngực nàng, mặt đưa lưng về phía camera, lén lút chớp chớp mắt phải với nàng. Đại Uyển cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt có nhàn nhạt ý cười, cứ như vậy, dung túng một chút nghịch ngợm lại không ảnh hưởng tới toàn cục này của cô.

Từ buổi sáng Khương Tự Uyển đã cảm thấy, Đặng Dĩ Manh tựa hồ có chút thay đổi. Đến lúc này nàng đã xác định. Khúc mắc và hàng rào nào đó trong lòng Đặng Dĩ Manh đã biến mất.

Ngay cả lúc nghỉ giữa trưa, thời điểm ăn cơm, vật nhỏ cũng dựa gần nàng, trước khi đưa cơm cho nàng, còn cẩn thận bỏ gừng băm trong bát ra. Sau đó cười ngọt ngào đưa hộp cơm cho nàng, "Uyển tỷ, cho chị."

Thẳng tới kết thúc quay chụp, là hơn 8 giờ tối, Đặng Dĩ Manh cũng không sảo không nháo đòi về nhà hoặc như thế nào, yên lặng dựa vào nàng, ngồi trong xe của Tiếu quản lý trở về cùng nàng. Còn cướp mở cửa trước.

Khương Tự Uyển sợ làm em ấy sợ, cũng không hỏi, chỉ yên lặng đi vào phòng tắm, tắm vòi sen. Tới khi nàng đi ra, Đặng Dĩ Manh đã làm xong bữa tối, đang đợi nàng.

Khương Tự Uyển áp dụng chiến lược là địch bất động ta bất động.

Đúng vậy. Yêu đương với một người thông minh, có lẽ chỉ cần bốn chữ: Nước chảy thành sông. Trong lòng nhau đã biết rõ ràng, chỉ là việc của một nụ hôn mà thôi.

Nhưng yêu đương với một đại ngốc như Đặng Dĩ Manh, cho dù những việc không nên làm đều đã làm xong, em ấy không thừa nhận, vậy cậu cũng đừng mơ tưởng được an tâm, em ấy kiểu gì cũng có một loạt chuyện xấu kéo tới ùn ùn không dứt. Cậu chỉ có thể cho em ấy thời gian, cho em ấy không gian, không ép em ấy, không thúc giục em ấy, cũng không hỏi em ấy, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, cậu hãng lại xem em ấy.

Giao tiếp giữa những người thông minh, kịch bản của nhau đều đã hiểu cả rồi, cho nên vấn đề sẽ nằm ở chiến thuật.

Nhưng giao tiếp với một đứa nhỏ ngốc, vậy cần phải có chiến lược cấp độ cao. Bởi vì bạn ngốc đó luôn sẽ có những chiêu gây sát thương cao, mà toàn những chiêu quái lạ.

Ví dụ như buổi tối nay, rõ ràng không uống rượu, đến khi cùng lên lầu, Đặng Dĩ Manh gọi lại nàng, "Khương Tự Uyển!"

Đại Uyển nhướng nhướng mày, xưng cả họ tên sao? Thật mới mẻ. Hơn nữa, miệng lưỡi giống như giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị giáo dục vậy.

Nàng như cũ bất động thanh sắc.

Đặng Dĩ Manh yên lặng nhìn nàng, cọ lên, nhón chân hôn hôn mặt nàng, nhưng đại khái sợ lưu lại nước miếng, còn giơ tay giúp nàng xoa xoa, thô lại giọng, làm bộ khí phách mà nói: "Vị đại thần này, em muốn!"